Ta Là Chí Tôn

Chương 436: Bức bách, nhục nhã!



Không thấy Huyền đan đâu?!

Chuyện này đúng là Tử U quốc chủ cũng không nghĩ tới.

Huyền đan của cửu phẩm Huyền thú, đối với tuyệt đại đa số võ giả mà nói, đều là chí bảo khó được!

Điểm này, không thể nghi ngờ, cũng không thể chất vấn.

Nhưng vô luận Tử U Hoàng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, đối mặt với uy hiếp vong quốc diệt chủng, thế mà còn có người gan to bằng trời, một mình đem Huyền đan giấu đi!

Sự thật này, khiến hắn chỉ thấy da mặt nóng dần!

Giờ này khắc này, sự phẫn nộ trong lòng hắn tuyệt không ít hơn Vân Dương.

Thậm chí, còn càng thêm kịch liệt!

Chẳng lẽ tồn vong của một quốc gia, sinh mệnh của mấy trăm triệu dân chúng, ở trong mắt của một số người lại không trọng yếu bằng một viên Huyền đan?!

Tâm địa này...

- Huyền đan ở đâu?

Tử U Hoàng quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người nào đó. Lập tức, ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào mọt người.

Vân Dương theo mắt mà nhìn, chỉ thấy người áo xanh lưng đeo trường kiếm, khuôn mặt cổ sơ, chính là tên kiếm giả ngự kiếm truy sát hắn lúc trước!

Mà cũng chính bởi tên thích khách này tấn công, mới khiến Vân Dương trong lúc sống còn phá vây bị ngăn trở, đầu tiên là Thôn Thiên báo chịu trọng thương, sau lại đả thương Vân Dương, cục diện chuyển tiếp đột ngột, nếu không Tiểu Hùng há lại chết trong trận chiến này!

Vị kiếm giả này, không thể nghi ngờ vô cùng cường đại.

Nhưng hiện hắn đối mặt với Vân Dương, lại cảm thấy không được dễ chịu.

Vân Dương lạnh lùng trừng mắt, chỉ cảm thấy sát cơ trong lòng khó mà ngăn chặn.

- Bệ hạ, hữu lễ.

Đối mặt ánh mắt hỏi thăm của Tử U Hoàng, kiếm giả này nho nhã lễ độ, ôm kiếm hành lễ.

- Huyền đan của Hắc Kim hùng, là ngươi cầm?

Tử U Hoàng mở miệng nói thẳng.

Sắc mặt kiếm giả khẽ biến, thong dong như thường nói:

- Không sai, y theo quy củ giang hồ, thiên tài địa bảo như vậy... Người nào giết được Huyền thú, chính là của người đó, không có gì đáng trách, cho tới giờ đều là như vậy.

Tử U Hoàng hít một hơi thật sâu:

- Trước mắt trao đổi là là toàn bộ Tử U sinh tử tồn vong, mà đối phương muốn, còn thiếu viên Huyền đan này!

Trong mắt Tử U Hoàng, lửa giận không thể kiềm chế bốc lên.

Trong lúc này, vạn dặm giang sơn sắp hóa thành bùn đất, người lại nói quy củ giang hồ với ta?

Quy củ giang hồ?!

Vị kiếm giả này sảng khoái nói:

- Chỉ cần Vân Tôn đại nhân không còn yêu cầu khác, viên Huyền đan này, tại hạ sẽ vui lòng dùng hai tay dâng lên, giải quyết trận thiên tai nhân họa này.

Tử U Hoàng nhíu chặt lông mày, bản năng đáp:

- Yêu cầu khác?

Thanh âm của kiếm giả kia càng thêm trầm thấp:

- Dù sao tại hạ tự tay đánh chết Hắc Kim hùng kia... Vân Tôn tất muốn trả thù, thế nhưng sâu kiến còn muốn sống tạm bợ...

Tử U Hoàng đột nhiên hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ.

Gia hỏa này hiển nhiên đang sợ, hắn sợ Vân Tôn vừa muốn Huyền đan, vừa muốn bắt cả hung thủ, thực sự đến lúc đó, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đối với chút tiểu tâm tư ấy, Tử U Hoàng nhất thời chỉ thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười!

Đường đường là Thánh giả phong hào, có thể đừng để ý tiểu tiết như vậy hay không?

Trước mắt chính là sinh tử tồn vong của cả Tử U đế quốc, sao lại có thể vì lựa chọn của cá nhân ngươi mà khiến thế cục càng thêm ác liệt?

Vân Dương dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, thản nhiên nói:

- Không cần nhiều lời, báo tên của ngươi ra! Hôm nay, ta hứa hẹn không lấy tính mạng của người! Tiểu Hùng dù là Huyền thú, nhưng nếu đã cùng ta chém giết trong Tử Long thành, vậy chính là chiến hữu của ta! Chiến sĩ chết trên chiến trường, xác thực không có gì đáng trách, nhưng ta muốn hậu sự của nó hoàn mỹ, không để lại thiếu hụt.

- Về phần oán thù này, ngày sau chúng ta sẽ có lúc tính lịa!

Âm thanh băng lãnh của Vân Dương truyền ra.

Giờ khắc này, Vân Dương đương nhiên nằm mơ cũng muốn giết người này!

Hơn nữa. Hắn cũng có nắm chắc, chỉ cần hắn kiên trì, uy hiếp Tử U, tỏ rõ lập trường, nhất định phải dùng tính mạng người này mới có thể cứu vãn cục diện, như vậy Tử U Hoàng chỉ có nhắm mắt mà nhận!

Coi như trong lòng khó chịu, nhưng vẫn phải vì Tử U an ổn là hạ cách sát lệnh!

Nhưng Vân Dương cho rằng, làm như vậy, đối với sự hy sinh của gấu nhỏ mà nói, chính là một sự vũ nhục lớn lao!

Thù, ta muốn báo.

Thế nhưng ta muốn tự tay giết ngươi!

Đây mới là báo thù chân chính cho gấu nhỏ!

Mượn tay người khác, uy hiếp người khác, mặc dù cũng có thể thu được mục đích báo thù, thế nhưng Vân Dương lại khinh thường làm vậy!

Hơn nữa, Vân Dương cũng có thể hiểu được lập trường lựa chọn của kiếm giả kia, đối phương là con dân Tử U, vì tổ quốc của mình mà xuất thủ, vốn không có gì đáng trách, mà vì vậy gây nên đại thù, càng bị đại thù bắt được chỗ yếu. Một câu sâu kiến còn muốn sống tạm bợ, không những là lời lẽ chí lý, còn là tiếng lòng của đối phương, chỉ do lập trường khác biệt, nếu lấy tổ quốc làm uy hiếp, bức đối phương hiến mệnh, thực sự bỉ ổi!

Cho nên Vân Dương tình nguyện để ngày sau trả thù, cũng không cần kiên trì bức giết người này!

Kiếm giả kia ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Vân Dương lộ vẻ phức tạp khó tả, nói khẽ:

- Bản tọa danh xưng Thanh Vân Kiếm Thánh. Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, tên họ đầy đủ là Lữ Lăng Vân!

- Lữ Lăng Vân!

Vân Dương nở nụ cười khắc sâu, thản nhiên nói:

- Tốt cho một tên Thanh Vân Kiếm Thánh, ta nhớ kỹ ngươi!

Ngắn ngủi mấy chữ, khiến cho con người Lữ Lăng Vân kịch liệt co rút, thậm chí, trái tim cũng khẽ nhảy, toàn thân rùng mình.

Hắn vốn muốn nói cứng mấy câu, giữ chút thể diện, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Bởi hắn lập tức minh ngộ, thứ mà hắn sắp phải đối mặt, chính là sự báo thù tới tử Cửu Tôn!

Trước đó trạng thái của đối phương không được đầy đủ, không thể vận dụng chư tướng thần công, cũng đã có thể lật úp nửa cái Tử Long thành, nếu như không có Khống Linh đại trận, như vậy... Đối phương muốn trả thù, cũng chỉ là chuyện tiện tay, có tới ngàn vạn thủ đoạn!

Thậm chí coi như hiện tại, Khống Linh đại trận vẫn còn, thế nhưng có thể đối kháng với nước Nguyệt Hồn giang dẫn lưu mà đến sao?

- Đem Huyền đan giao cho ta!

Vân Dương trực tiếp lạnh lẽo ra lệnh.

Lữ Lăng Vân hít một hơi thật sâu:

- Vân Tôn đại nhân, chiến trường chém giết, tuân theo mệnh trời! Hai bên vốn là đối địch, bất kể chém giết thế nào, đều là chuyện không có gì đáng trách. Nếu Vân Tôn đại nhân muốn đồ vật của mình, như vậy còn cần phải khách khí một chút mới phải!

Vân Dương trào phúng cười một tiếng:

- Ngươi cũng đã nói hai bên đối địch, lập trường khác biệt, như vậy vì sao ta còn cần khách khí với ngươi? Ta lặp lại lần nữa, đem Huyền đan giao ra đây cho ta! Nếu không, Tử U quốc hôm nay sẽ hóa thành lịch sử!

Khẩu khí cứng rắn đến cực điểm, khiến cho vị Kiếm Thánh này kìm nén tới đỏ bừng sắc mặt, ánh mặt lộ ra sắc thái nhục nhã cực hạn!

- Lập tức, lập tức, tự tay giao ra đây cho ta!

Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo, như muốn đại khai sát giới một phen.

Thanh âm, trở nên càng thêm rét lạnh!

Tất cả mọi người đều có thể ý thức được, Vân Tôn này căn bản đang cố ý là nhục Lữ Lăng Vân.

Mấu chốt nhất, đối phương còn bày ra tư thái, ta không quan tâm ngươi có giao Huyền đan hay không, tất cả chỉ cần một cái cớ! Ngươi không giao Huyền đan phải không? Không giao thì vừa đúng lúc a!

Hôm nay ta lấy nước dìm Tử U, trên đời này không còn cái gọi là Tử U đế quốc!

Cũng phải xem Lữ Lăng Vân ngươi có chịu khuất nhục, hay là cứng rắn cự tuyệt!

Ngươi muốn phục tùng để hoàn thành bổn phận, hat là cứng rắn để trở thành tội nhân Tử U?!

Loại cảm giác nguy hiểm, uy hiếm từ cao nhìn xuống này, lõa lồ bá đạo, khiến bất luận người nào cũng có thể cảm giác được.

Lữ Lăng Vân toàn thân run rẩy, trái tim như muốn nổ tung.

Cực hạn nhục nhã như vậy, sao có thể nhịn cho nổi?!

Coi như không phải tu giả đỉnh phong, mà chỉ là một người bình thường, đối mặt với nhục nhã tới cực điểm như vậy, chỉ có tận mệnh đánh cược, mới là đúng lý!

Thế nhưng, Lữ Lăng Vân có thể cảm giác rõ ràng, bốn phía, tất cả đám người trong nước đều đang đưa ánh mắt nhìn hắn, sắc bén như từng đạo mũi tên! Một một ánh mắt, đều đang thúc dục hắn nhanh chóng giao nội đan của Hắc Kim hùng, nhẹ nhàng lách qua tình thế nguy hiểm!

Nếu như không phải tu vi không đủ, chỉ sợ lúc này đã có người trực tiếp động thủ cướp đoạt!

Hiện tại Lữ Lăng Vân cảm thấy hối hận khó thành lời, tại sao mình lại muốn tham dự chiến dịch vây quét Vân Tôn?!

Nếu như mình cũng giống người khác, làm rùa đen rụt đầu, như vậy hiện tại đã không bị như vậy.

Lại hoặc là, bản thân xuất thủ thật sớm, bắt lại Vân Tôn, cho dù không thắng, chết trong tay Vân Tôn, cũng có thể bảo toàn danh dự!

Nào giống bây giờ, vừa phải chịu nhục nhã, lại còn trọc phải một cừu địch cường đại tới mức hắn không thể chống lại!

Những ngày sau đó. Cả ngày lẫn đêm đều phải sống trong nơm nớp lo sợ, lo lắng hãi hùng!

Lữ Lăng Vân hối hận đến xanh ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.