Ta Là Chí Tôn

Chương 441: Chiến sự Nam Cương!



Thượng Quan Linh Tú chỉ cảm thấy trái tim mình như đang run rẩy.

Vân Tôn đại nhân!

Trong phòng.

Đột nhiên vang lên tiếng bịch.

Tựa như có người nào đó đang ngủ, ngay trong giấc mơ lại bởi nguyên nhân nào đó mà rớt xuống giường.

Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất.

Thượng Quan Linh Tú đột nhiên thầm chấn động, vội vàng lau nước mắt.

Cơ hồ cùng lúc đó, cửa phòng kẹt kẹt mở ra.

Thân anh Vân Tôn, vẫn là diện mạo lúc ở Tử Long thành, bình tĩnh ung dung, khuôn mặt tỉnh táo, ánh mắt sắc bén.

Khí chất bình thản ôn hòa, tựa như chỉ một giấc ngủ rất bình thường, tỉnh ngủ tinh thần sáng lạn, thần hoàn khí túc.

Căn bản không thể nhìn thế, kẻ điên loạn không thể khống chế trong cơn mơ vừa rồi.

Vân Tôn vừa mở cửa phòng, không ngoài dự liệu của Thượng Quan Linh Tú đang ngồi trên ghế đối diện cửa phòng, một cánh tay ngọc nâng cằm, tựa như đang chợp mắt.

Trên thực tế, Vân Dương cảm ứng được ngoài cửa có người, cho nên mới không dám ngủ tiếp, có điều người thấy người trước mắt là Thượng Quan Linh Tú, không khỏi ngây người:

- Thượng Quan cô nương sao không nghỉ ngơi một chút?

Thượng Quan Linh Tú mỉm cười:

- Ta liên tục phải nhận Linh thú truyền tin, lại phải đi an bài mấy chuyện, bận rộn một hồi, lúc này cũng vừa mới trở lại đây, Vân Tôn đại nhân cũng liền tỉnh ngủ... Ha ha, đại nhân ngủ có thoải mái không?

Vân Dương ho một tiếng, mỉm cười:

- Thoải mái chưa từng có.

Hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Thượng Quan cô nương vừa rồi có nghe được động tĩnh gì không? Vừa rồi trong lúc ngủ mơ, dường như ta có nghe được người nào đó đang kêu gọi vậy...

Thượng Quan Linh Tú sững sờ một chút:

- Có người gọi sao?

Vân Dương gật gật đầu:

- Ừm? Không có sao? Chắc là ảo giác trong giấc mộng của ta đi!

Mỉm cười nói:

- Lần này, Thượng Quan tướng môn rốt cục đạt tâm nguyện, mời được hài cốt Vô Địch tướng quân, tâm nguyện trọn vẹn. Nhưng mà ta còn có chuyện quan trọng cần làm, chờ lúc trở lại Thiên Đường, chỉ sợ không thể tự mình đến chúc mừng, ở đây trước tạ tội.

Thượng Quan Linh Tú mỉm cười:

- Thượng Quan gia chúng ta, vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của Vân Tôn đại nhân!

Vân Dương khoát khoát tay:

- Hiện tại vẫn là quên đi, chỉ là thuận tay mà làm, không cần quá quan trọng.

Thượng Quan Linh Tú không muốn quấn mãi vấn đề này, hòa nhã nói:

- Đại nhân ngủ lâu như vậy, chắc hẳn cũng đã đói bụng, có muốn ăn chút gì hay không? Ta lập tức sai người đi làm.

Một chút mây khói hiện lên trong mắt Vân Dương, lo lắng nói:

- Trên thuyền có cải trắng cùng đậu hũ không? Ta muốn tự mình làm một món ăn.

- Cải trắng đậu hũ?

Nghe được tên món ăn, Thượng Quan Linh Tú sửng sốt một chút, Vân Tôn trịnh trọng muốn làm đồ ăn như vậy, thế nhưng nguyên liệu lại chỉ là cải trắng cùng đậu hũ bình thường tới cực điểm, người nào biết cũng sẽ đều cảm thấy khó mà tưởng tượng.

- Có.

Thứ đồ ăn dùng hàng ngày như cải trắng, trên thuyền đương nhiên có dự trữ, đậu hũ mặc dù không phải nguyện liệu thường có, có điều Thượng Quan tướng môn chuẩn bị sung túc, đường như bên kia cũng thực sự có đậu hũ.

Thượng Quan Linh Tú ngừng một chút lại nói:

- Ta sai người làm cho ngươi.

Thượng Quan Linh Tú hơi cân nhắc một chút mới nói, Vân Tôn mở miệng nói muốn tự làm đồ ăn, lại là cải trắng đậu hũ bình thường nhất, có thể là muốn dùng món ăn tầm thường nhất, đại chúng nhất để che giấu thân phận của mình, cũng có thể là xuất phát từ đề phòng tự nhiên, lại hoặc... Lại hoặc như nàng, căn bản không biết làm đồ ăn, đành phải lấy một chút cải trắng đậu hũ làm cho đỡ đói, ngụy trang tiến hành tới cùng.

Tự giác cảm nhận tâm tư Vân Dương, càng ngưỡng mộ Vân Dương. Thượng Quan Linh Tú đương nhiên muốn giúp Vân Dương cứu vãn một chút, chờ tí nữa tự nàng giám sát, để đầu bếp chuẩn bị tự làm cải trắng đậu hũ, dù sao hắn cũng sẽ làm tốt hơn một người không biết nấu ăn làm đi a?!

Vân Dương ung dung nói:

- Ta nói ta phải tự làm. Ta muốn, chính mình tự làm món ăn này.

- Thực sự là tự ngươi làm?

Thượng Quan Linh Tú mở to hai mắt:

- Ngươi biết nấu ăn?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Món khác thực sự không biết nấu, nhưng món này...

...

Thượng Quan Linh Tú đứng bên ngạc nhiên quan sát, nhìn vị Vân đại nhân nào đó tự mình động thủ, bận rộn liên tay.

Đầu tiên là tỉ mỉ tuyển chọn hai củ trái trắng...

Vân Dương đem vỏ ngoài toàn bộ lột đi, chỉ giữ lại bên trong một phần tâm non nhất.

Sau dó, tỉ mỉ đem từng mảnh cải nhỏ lột xuống, dùng Thánh Thủy quyết dẫn động nước tinh khiết nhất tẩy rửa, sau đó bắt đầu bước kế tiếp, cắt thịt, dầu, hương liệu...

Cơ bản mỗi một bước, đầu cần tỉ mỉ suy nghĩ, sau đó mới bắt đầu xuất thủ.

Thượng Quan Linh Tú đối với mỗi cử động của người này ngày càng hiếu kỳ.

Hiện tại mỗi bước Vân Dương làm đều có vẻ không đầu không cuối, nhưng mỗi bước lại như đều có mục đích, lại nghiêm túc chưa từng có. Nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ!

Mỗi một bước đều như một trình tự cố định, một tia bất loạn.

Cẩn thận đưa nguyên liệu nấu ăn vào nồi, bắt đầu nấu chín, mùi thơm dần dần bay ra, Vân Dương đúng lúc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng giật giật cái mũi, tràn ngập say mê nói:

- Thơm quá!

Thơm?!

Cải trắng đậu hũ vốn không phải chính là mùi hương này sao?

Có gì đó đặc biệt sao?

Thượng Quan Linh Tú dù là thân nữ nhi, thế nhưng lại không rành nấu nướng, bình sinh rất ít vào phòng bếp. Nhưng dù sao cũng nếm qua không ít tu trân mỹ thực, lại thực sự không nhìn ra cải trắng đậu hũ mà Vân Dương đang làm có gì đặc biệt, tuy nhiên hẳn phải có điểm lý thú, chẳng lẽ không phải ở cải trắng, mà là ở đậu hũ?!

Mắt thấy quá trình nấu ăn đã đến bước cuối, sau khi bỏ đậu hũ vào, mùi thơm càng thêm nồng nặc mấy phần. Thế nhưng mãi cho đến khi cải trắng hoàn toàn nát trong nồi, tắt lửa, lần nữa đem nắp nồi cẩn thận đậy lên, để nguyên một lúc, đến lúc này cải trắng đậu hũ mới được nấu xong.

Thượng Quan Linh Tú tràn ngập tò mò, như vậy là xong rồi sao, thế nhưng món ăn này có gì đặc biệt?

Vân Tôn đại nhân trịnh trọng nghiêm túc như thế, tập trung toàn bộ tinh thần vào một món ăn, khẳng định phải có điểm gì đó không bình thường?!

Vân Dương lúc này cũng không nóng lòng mở nắp, còn đang tỉ mỉ nghiêm túc cảm thụ, phân biệt mùi thơm.

Đến cùng có phải... Giống như món ăn mà Lão Độc Cô làm?!

Cuối cùng, hắn cực kỳ hài lòng thở dài, mặc dù cải trắng đậu hũ mà hắn làm ra, kém một chút so với trong trí nhớ. Thế nhưng cũng không kém lắm, tin rằng nấu thêm mấy lần, nhất định có thể tái hiện phong vị trước đây.

- Có rượu không?

Thượng Quan Linh Tú cười nói:

- Đương nhiên là có, trên thuyền đầy quân sĩ, sao lại không có rượu, không bằng để tiểu nữ bồi tiếp đại nhân uống rượu một phen?

Nếu như trước chưa biết thân phận Vân Tôn, Thượng Quan Linh Tú tuyệt đối không có đề nghị này, thế nhưng hiện tại đã biết Vân Tôn là Vân Dương, lập tức lại muốn cùng ăn với người trong lòng.

Vân Dương khẽ lộ vẻ kỳ quái, lóe cái rồi biến mất, nói khẽ:

- Ta muốn tự mình uống một chút.

Thượng Quan Linh Tú sửng sốt một chút:

- Được.

Cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ cải trắng đậu hũ này còn có ý nghĩa gì đặc biệt? Hoặc có kỷ niệm nào đó? Hiện tại, ánh mắt cùng khí chất của hắn, quả là rất kỳ quái!

Tựa như... Cảm khái không nói thành lời.

Vân Dương uống một hớp rượu, ăn một miếng cải trắng đậu hũ, mỗi ăn một miếng, trong mắt Thượng Quan Linh Tú lại hiện lên mấy phần ý vị thâm trường.

Một nồi cải trắng đậu hũ lớn, Vân Dương ăn ròng rã một buổi chiều, ngay trên thuyền lớn phiêu diêu không chừng, đến chiều tối lẳng lặng ăn từng miếng, đưa lưng về phía Thượng Quan Linh Tú, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên thần thái như mộng như ảo.

Một buổi chiều, cứ vậy lặng lẽ trôi qua.

Trong bữa cơm này, Vân Dương biểu hiện an tĩnh dị thường, ngoại trừ từng miếng từng miếng, chuyện gì hắn cũng không để ý. Vô luận là tin tức Cửu Thiên lệnh, hay là những chuyện khác, tất cả đều chưa từng để ý tới.

Thượng Quan Linh Tú cảm thấy Vân Dương như đang tiến hành một nghi thức trang nghiêm, không để bất luận sự vật nào can thiệp.

Rốt cục, đã ăn xong.

Vân Dương thở ra một hơi thật dài, lẳng lặng nói:

- Cảm ơn.

Thượng Quan Linh Tú một bên đói bụng nhìn Vân Dương ăn đến chiều tối, thế mà hoàn toàn không cảm giác thời gian trôi qua:

- Vân Tôn đại nhân, cải trắng đậu hũ này... Có cái gì đặc biệt a?

Vân Dương lộ ra một nụ cười thê lương:

- Nào có gì đặc biệt, chỉ có điều... Đây là món ăn mà ta cảm thấy ngon nhất! Cũng là món ăn mà ta thích nhất, thế thôi!

Món ngon nhất!

Thích ăn nhất!

Như vậy mà thôi?!

Thượng Quan Linh Tú âm thầm ghi nhớ, trịnh trọng nói:

- Chờ chút có thời gian rảnh, Vân Tôn đại nhân nhất định phải đến nhà ta một phen.

Vân Dương cười cười:

- Được, có cơ hội nhất định sẽ tới quấy rầy.

Hắn chậm rãi đứng dậy nói:

- Thực đúng là thời gian như thoi đưa, một ngày cứ thế trôi qua, thực sự quá nhanh, ta phải lập tức trở về, thuyền của ngươi quá chậm, ta phải đi trước một bước!

Thượng Quan Linh Tú chân thành tha thiết nói:

- Vân Tôn đại nhân, đi đường... Bảo trọng!

Vân Dương gật gật đầu, không nói hai lời vọt lên không trung, chợt rung nhẹ một cái, một áng mây xuất hiện, gió chợt nổi lên, đám mây tức thì bay đi!

- Ngọc Đường chiến hỏa lang yên, chư vị, hẹn chiến trường gặp lại!

Một tiếng gào thét, hồi âm vẫn còn, thân ảnh nơi chân trời đã sớm không thấy bóng dáng.

Tám ngàn chiến sĩ đồng thời ngửa đầu nhìn lại, tất cả đều cảm thấy một trận kích động khó hiểu.

Hóa ra Vân Tôn đại nhân, lại ở ngay trên thuyền của mình?

Đồng hành với đoàn người lâu như vậy?

...

Trên đường đi, Vân Dương phát mấy mệnh lệnh cho Thủy Vô Âm.

- Dốc hết toàn lực, không tiếc bất cứ giá nào, điều tra tin tức hành tung sát thủ cao giai Âu Dương Tiêu Sắt.

- Dốc hết toàn lực, không tiếc bất cứ giá nào, hiệp trợ quân đội Ngọc Đường truyền tin, bảo đảm quân tình thống suốt.

- Đốc hết toàn lực, không tiếc bất cứ giá nào, phát động dân chúng, bảo hộ gia viên, bảo hộ quốc thổ.

- Truyền tin tức, Ngọc Đường Vân Tôn, đã đến chiến trường!

Thủy Vô Âm sớm đã mỏi mắt chờ tin, vừa nhìn thấy đã trực tiếp cảm thấy bó tay.

Đại ca, truyền tin cũng không mất tiền a, hết thảy có ba việc cần làm, cái nào cũng phải dốc toàn lực, không tiếc bất cứ giá nào!

Có thể dùng từ khác hay không, chẳng lẽ từ điển của ngươi thiếu thốn đến thế?!

Mặc dù hắn rất hiểu tâm tình của Vân Dương, thế nhưng... Ba tin tức này có tiền tố hoàn toàn tương đương, không phân nặng nhẹ, khó phân trên dưới, bắt hắn phải làm thế nào a?

Có điều, Thủy Vô Âm vẫn tương đối có năng lực phân tích, tự hành phán đoán thứ tự trước sau.

Ừm, hiệp trợ quân đội Ngọc Đường, vô luận thế nào cũng là chuyện ưu tiên trước nhất, đây là chuyện lửa sém lông mày, quyết không thể chậm trễ. Sau đó mới là phát động dân chúng, bảo hộ gia viên, bảo hộ quốc thổ, chỉ có dân chúng trên dưới một lòng, tề tâm hiệp lực mới có thể chung độ nan quan, hai chuyện này thực tế là hoạt động tương liên, song hành cùng thực hiện, về phần Âu Dương Tiêu Sắt, trực tiếp xếp cuối cùng.

Hiện tại trong lúc binh hung chiến nguy, manh mối của một cá nhân, lại còn là một cái tên tương đối xa lạ, khẳng định phải tạm thời gác lại, chờ đến khi chiến hỏa xong xuôi, lại tìm tung tích cũng không muộn!

Về phần tin tức Vân Tôn đã tới chiến trường, trước khi Vân Dương truyền mệnh, Thủy Vô Âm đã sớm truyền ra.

Vân Dương một đường đông tiến, đi đến nửa đường lại ngoài ý muốn nhìn thấy quân đội Tử U như từng đạo trường long, gấp rút từ tiền tuyến trở về.

Càng đi về phía trước, còn càng nhiều quân đội đang nhổ trại, thu thập hành trang.

Nếu như vậy, Vân Dương cũng không tiếp tục chậm trễ ở Tử U, trực tiếp vòng qua Nam Cương, gấp rút tiếp viện.

Đối với chiến trường phương bắc, Vân Dương tương đối tin tưởng Thiết Tranh.

Khi Vân Dương đến Nam Cương, Đại Nguyên cùng Ngọc Đường đã sớm bộc phát đại chiến. Khí thế hừng hực, thảm liệt dị thường. Mà lúc này chủ soái Nam Cương, chính là trưởng tử của Lãnh Đao Ngâm, Lãnh Sơn.

Lúc này đại soái Lãnh Sơn, có thể nói đã sứt đầu mẻ trán, luống cuống tay chân. Trước kia chỉ vì hắn là con trai của Ngọc Đường tổng soái Lãnh Đao Ngâm, cho nên thanh danh hơi kém đám Thiết Tranh, Phó Báo Quốc, Dương Ba Đào một chút. Thế nhưng với thiên chất tố dưỡng của Lãnh Sơn, chiến lược thủ đoạn bất kể hạng nào cũng không kém quân địch, không phải nói là tài hoa quân sự của Lãnh Sơn không kém bất kỳ vị nào đương đại. Có lương tướng như thế, Nam Cương không đáng lo mới phải!

Sự thực cũng như thế, cái gọi là người thiện chiến không hiển hách chi công. Nam Cương cơ hồ không có báo nguy truyền về, chính bởi vị Tiểu Lãnh Nguyên soái!

Thế nhưng tình huống hôm nay lại đặc biệt khác, trong tay Tiểu Lãnh Nguyên soái chỉ có ba mươi vạn binh lực. Ba mươi vạn nghe thì như không ít, thế nhưng lại phải chống lại tám mươi vạn đại quân Đại Nguyên, tình hình chiến đấu không những không thể lạc quan, càng là đang nguy ngập!

Binh lực cách biệt, khiến cho vừa chính diện đối chiến, liền đã bị áp chế toàn bộ!

Đầu tiên là năm vạn quân đặt trên chiến trường hoàn toàn không thể động đậy.

Khẽ động, lập tức dẫn đến chiến sự sụp đổ. Vân Dương có thể đánh tan một phương, thế nhưng ba phương ứng phó thế nào, tùy tiện một phương bị phá, lúc đó cảnh tượng toàn diện tan tác sẽ bắt đầu!

Lãnh Sơn cắn môi đến bật máu. Đối mặt thế công điên cuồng, cũng chỉ có dùng mọi thủ đoạn, binh tới tướng đỡ, gặp chiêu phá chiêu, về phần phản kích... Tạm thời không làm được.

- Chiến dịch này hoàn toàn khác trước, hiện tại ta có thể cam đoan, cũng chỉ còn một chuyện cuối cùng.

Đối mặt bầy tướng, Lãnh Sơn lặng lùng nói:

- Trước khi chúng ta chết hết, không cho phép binh mã Đại Nguyên bước vào Nam Cương một bước, chí tử không đổi!

Mỗi một vị tướng quân, đều sớm đã viết di thư, bàn giao hậu sự.

Đối mặt thế cục hiểm ác như vậy, không ai còn vẻ thong dong đàm tiếu, bởi không người còn có lòng tin, có thể còn sống mà rời khỏi chiến trường.

Nhưng mà tâm ý mọi người đã sớm hùa theo: Trước khi ta chết, nhất định phải giết thêm mấy tên binh sĩ Đại Nguyên!

Chỉ giết một tên, thua lỗ, không đủ!

- Một mệnh lệnh cuối cùng, mỗi một binh sĩ Nam Cương ta, mỗi người dù chết cũng phải giết ít nhất bốn tên binh sĩ Đại Nguyên cho ta!

Lãnh Sơn u lãnh nói:

- Nếu như có thể, trận này chúng ta có thể tranh thủ Nam Cương không mất, cho dù... Chúng ta cùng địch, đồng quy vu tận!

- Cho dù đồng quy vu tận, thề bảo Nam Cương không mất!

Các tướng sĩ vung tay hô to, mỗi người đều tràn đầy ngang nhiên huyết sắc.

Phương xa tiến kèn thê lương lại vang lên, Đại Nguyên lại lần nữa toàn tuyến tấn công.

- Xuất chiến!

Lãnh Sơn cững rắn như thiết:

- Trận chiến này, có lẽ sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta, đến lúc đó khó mà chỉ huy thông suốt, cho nên ta ở đây hạ một mệnh lệnh sau cùng: Các bộ, từ chủ chiến đấu! Tử chiến!

- Các quân chủ tướng cho dù tử chiến, quân ngũ cũng không được loạn, phó tướng lập tức thăng nhiệm chủ tướng! Phó tướng chiến tử, thiên tướng lên thay! Cứ vậy suy ra, từng bậc từng bậc sắp xếp xuống!

- Yêu cầu duy nhất của ta... Đó chính là dù có đánh tới chỉ còn mười người, cũng không được loạn, không được bại!

- Chiến!

- Chiến chiến chiến!

- Cho dù đẫm máu sa trường, cũng bảo vệ chiến tuyến không bại!

- Các vị tướng quân cùng nhau hô to, thanh âm lệ liệt tới cực điểm.

Ngay lúc đám người ngay người lại, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh, biến cố đột nhiên xuất hiện.

Hô hô hô...

Tiếng gió đột nhiên vang lên bốn phía.

Lúc này, gió bình thường đều thổi từ phương nam, Ngọc Đường ở vị trí ngược gió, thiên thời địa lợi nhân hòa, hai cái trước đều ở thế bất lợi, mà giờ khắc này, gió nam một khắc trước còn hô hô thổi mạnh, lại đột nhiên chuyển hướng, biến thành gió bấc gào thét!

Không chỉ như thế, gió càng thổi càng lớn, càng lúc càng mạnh!

Mặc dù lúc này đang mùa rét đậm, gió bấc gào thét cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng đột nhiên biến hóa như vậy, hiển nhiên không còn là bình thường nữa!

Lãnh Sơn nhìn thấy soái kỳ đột nhiên phiêu động dị thường, đột nhiên tâm niệm khẽ động, vừa kinh vừa hỷ nói:

- Chẳng lẽ đúng là...

Tựa như một lời tỉnh mộng, trong mắt đám tướng quân cũng lập tức xuất hiện ánh sáng hy vọng!

- Gió thổi nghịch hướng, chẳng lẽ là... Cửu Tôn đại nhân tới?

Chỉ nghĩ như vậy, đám người trong nháy mắt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi.

Người người đều biết, hiện nguy hiểm nhất trong tứ phương là phương đông, Hàn Sơn Hà cử đại binh tiếp cận, Phó Báo Quốc dù chiếm địa lợi, thế nhưng tổng binh thua xa đối phương, tình hình chiến đấu nguy ngập, một khi đông tuyến bị phá, liền tạo thành nguy cơ diệt quốc!

Mà Nam Cương, lấy tình hình trước kia mà nói, có thể nói là một nơi vững vàng nhất, cũng là một phương mà Cửu Tôn ít phải tiếp viện nhất. Đám người sao cũng không nghĩ đến, Cửu Tôn đại nhân vậy mà xuất hiện ở Nam Cương.

Nhất là, hiện tại Cửu Tôn chỉ còn lại thạc quả cận tồn một vị, thực sự là không thể phân thân!

Cho nên đối với sự trợ giúp bất ngờ của Cửu Tôn, chư vị tướng quân mới bắt đầu đều không ôm hy vọng.

Cửu Tôn đại nhân, hẳn nên xuất hiện ở Đông phong!

Mà bây giờ, sinh tử bại vong chi thu, lại kinh hỷ biết, Cửu Tôn giá lâm.

Lãnh Sơn dẫn đầu lao ra, đứng giữa chỗ trống, nhìn lên chân trời.

Nhìn khắp nơi bốn bề động tĩnh, liên tục xác nhận, gió bấc nghịch hướng càng lúc càng mạnh, tiếng vang ngày càng thê lương.

Vô số nhánh cây, bắt đầu bị thổi gãy, không biết từ chỗ nào bay tới, nện vào đại quân Đại Nguyên đối diện.

Cùng lúc đó, băng tuyết trên mặt đất cũng trong gió bất gào thét thê lương này, bắt đầu từng chút hòa tan.

Sau một chốc, đập vào mắt là quân doanh Đại Nguyên bỗng lóe sáng, tựa như tinh hỏa liệu nguyên, chỉ mấy chục giây, từng đốm lửa đã hòa thành một vùng biển lửa, hướng về phương nam quét tới.

Lãnh Sơn lập tức nhận ra, thứ mới cháy chính là lều vải của quân đội Đại Nguyên, doanh trại, quân nhủ, đều bị biển lửa thôn phệ!

Mà ngay trong ánh lửa ngút trời, bầu không khí bị liệt diễm bừng cháy hừng hực đốt tới nóng bỏng, lại thấy mây đen che trời, trong mây đen dày đặc kéo tới tận cuối chân trời, lôi điện như hung thú gõ từng trận trống, từng đạo kinh lôi thiểm hiện xuất hiện đến nhân gian, tựa như lôi phạt từng chặp, tàn phá hồng trần!

- Quả nhiên là Cửu Tôn đại nhân!

Nhìn thấy đủ loại thiên tướng tai ương tàn phá doanh trại Đại Nguyên, Lãnh Sơn không khỏi vui mừng, vung tay hô to:

- Cải biến chiến lược, toàn quân tiến công, toàn diện phản kích, không thắng không về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.