Ta Là Chí Tôn

Chương 442: Chặn giết trên không trung



Tiếng kèn hùng hồn vang lên, toàn bộ trống trận đánh lên cùng lúc, còn có người đang gào thét điên cuồng:

- Cửu Tôn đại nhân đến rồi! Đại soái có lệnh, toàn quân tiến công, toàn diện phản công, không thắng không về!

- Tiến công! Tiến công! Không thắng không về!

Một bên khác, trụ sở Đại Nguyên người ngã ngựa đổ, thê thảm khắp nơi, rất nhiều đại tướng đều tuyệt vọng uể oải!

Mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, sắp đột phá phòng tuyến Nam Cương, thế mà Cửu Tôn lại đến?!

Đại Nguyên soái Đại Nguyên sững sờ nhìn gió bấc tàn phá không trung, còn có ảnh lửa chói sáng một vùng trời, lôi điện lít nha lít nhít trên không, đột nhiên phun một ngụm nghịch huyết.

- Quá bẫy người a...

Hắn lẩm bẩm, hồn bay phách lạc nói:

- Tử U đế quốc không phải đã tuyên bố khốn trụ Vân Tôn, sắp thành công diệt tuyệt dư nghiệt Cửu Tôn hay sao? Sao Vân Tôn lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vì sao lại như vậy?

- Các ngươi không khốn trụ được, cũng nên nói sớm một câu a... Hiện tại đột nhiên đến, chư tướng thần công còn mạnh hơn trước kia, tính mệnh mấy chục vạn tử đệ Đại Nguyên ta... Há không phải bị chôn vùi trong tình báo hư giả? Quả... Quả thực...

- Nói sớm a, các ngươi có thể nói sớm a, nếu các ngươi nói sớm, lão phu đã sớm bày trận phòng bị thần công của Cửu Tôn! Cho dù không thể ngăn cản, nhưng cũng sẽ không phải chịu tổn thất như bây giờ...

Mà ngay lúc này, thế cục ngày càng phát triển theo hướng bất lợi cho Đại Nguyên, một mảnh huyết sắc đột nhiên sáng lên, binh tướng Đại Nguyên từng bị thương đều không ngoại lệ cảm giác huyết dịch trong thân thể đang sôi trào, không ngừng trào ra khỏi miệng vết thương...

Cho dù người có tố chất thân thể tốt một chút, cũng phải cảm thấy thân thể suy yếu, về phần những người có tố chất hơi kém một chút, thậm chí trực tiếp khô máu mà chết!

Trong chớp mắt, chí ít có tới mấy ngàn binh sĩ vì vậy mà mất mạng!

Gió bấc tiếp tục gào thét, ánh lửa đốt lên trong doanh trại Đại Nguyên càng lúc càng lớn, thế lửa đã không thể vãn hồi, theo gió mà càng lúc càng rộng...

Phía sau, quân dội Ngọc Đường như được thần trợ, vạn chúng hò hét, sinh long hoạt hổ lao lên, sĩ khí tăng vọt chưa từng có...

Gió bấc vẫn thừa thế xông lên, trong lúc chiến ý Ngọc Đường tăng vọt nhất, lại lần nữa căng vọt!

Kết quả là, quân đội Đại Nguyên không đợi tiếp chiến, liền đã bị gió thổi tới mắt còn không mở ra nổi, nào nói tới chuyện chống cự, phong mang sáng loáng như tuyết đột kích tới, đại thương, trường kiếm, hàn quang lóe lên, máu tươi tung tóe...

Biển lửa tràn qua ngàn dặm địa vực!

Đối mặt vố số kỳ cảnh hỗ trợ lẫn nhau, lại thêm thế công Ngọc Đường. Quân đội Đại Nguyên trực tiếp bị đánh xuống điểm đóng băng.

Kỳ thực binh tướng Đại Nguyên tử trận lúc này cũng không tính là lớn lắm, tối thiếu so với con số tám mươi vạn thì còn số tử thương xa xa chưa đạt tới mức có thể khiến đại quân tan tác.

Thế nhưng thiên địa chi uy đột nhiên hiển hiện, lực lượng của tự nhiên, danh tiếng của Cửu Tôn, lại khiến bính tướng Đại Nguyên không còn lòng dạ chiến đấu!

Cơ hồ ngay từ đầu, đã bắt đầu tan tác!

Gió bấc thổi mạnh, đại hỏa phần thiên, lôi điện bổ xuống, huyết sắc hoành không.

Trong hai ngày hai đêm tiếp, quân đội Đại Nguyên tan vỡ thành ngàn vạn mảnh, binh bại như núi đổ!

Cho đến khi đại quân Đại Nguyên chỉnh đốn, mới kinh ngạc phát hiện phe mình đã lui tới tám trăm dặm!

- Án binh bất động, toàn viên chỉnh đốn!

- Trận chiến này, chúng ta đã thua!

- Ngọc Đường sĩ khí dâng cao, lúc này chúng ta chỉ có thể đề phòng Ngọc Đường truy kích, cẩn thận đề phòng!

...

Nam Cương Ngọc Đường, khắp nơi một mảnh hoan hô như sấm động.

Mỗi người đều kích động muốn norotung.

Ai cũng nghĩ trận chiến này sẽ phải lấy thân tuẫn quốc, thế nhưng không nghĩ tới, Cửu Tôn đột nhiên tới, bại thế lập tức hóa thành đại thắng nhẹ nhàng.

Lãnh Sơn đứng trên đài cao, cất cao giọng hô to:

- Phong Tôn đại nhân, Lãnh Sơn thay mặt toàn thể huynh đệ, ở đây đa tạ đại nhân viện thủ! Không biết đại nhân có thể xuống để anh em cùng cảm tạ?

Tin tức từ Tử U còn chưa truyền tới, cho nên Lãnh Sơn vẫn cho rằng người cứu viện chính là Phong Tôn mà không phải người khác.

Hắn mới mở miệng, lập tức toàn bộ chiến trường đều yên lại, chậm rãi chờ đợi thân ảnh nào đó hiện thân gặp mặt.

Tất cả binh tướng tập thể ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy kích động ước vọng.

Không biết Phong Tôn đại nhân, có thể hiện thân hay không?

Phong vân đột nhiên khuấy động, một bóng người lặng yên xuất hiện trên đám mây:

- Đông tuyến báo nguy, ta nhất định phải nhanh chóng chạy tới. Lãnh soái thủ hộ Nam Cương, xưa nay tuyệt không sơ hở, chỉ cần không tham công liều lĩnh, Nam Cương sẽ không phải lo. Các huynh đệ Nam Cương, chờ Lãnh soái trở lại kinh thành, chúng ta lại tụ họp!

Tiếng hoan hô dậy lên như sấm:

- Một lời đã định, Phong Tôn đại nhân uy vũ!

Tiếng gió lại nổi lên, thân ảnh Phong Tôn đã hoàn toàn biến mất, cuồng phong thổi mạnh, nhanh chóng bay về đông bắc, thanh thế rung động lòng người!

- Các huynh đệ, tiếp đó phải xem chúng ta rồi!

Lãnh Sơn phấn chấn hét lớn:

- Phong Tôn đại nhân đã đặt vững căn cơ cho chúng ta, nếu trận chiến này còn bại, tất cả chúng ta dứt khoát tập thể tự vẫn thôi! Nếu không cũng sẽ thành trò hề cho thiên hạ!

- Ha ha ha...

Các vị tướng quân cười lớn:

- Lần này chúng ta nhất định phải đánh cho đám nít ranh Đại Nguyên tè ra quần!

...

Trên không trung, Vân Dương hóa thành phong tướng, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành. Tiếng gió rít gào, lạnh thấu như đao.

Đôi chân của Tam Bạch Bạch đã sớm được nối lại, chỉ có điều thương thế còn chưa khỏi hẳn, lúc này suy yếu cực kỳ.

Tình huống trước mắt có khác biệt, Vân Dương đã có thể sử dụng thần công, đương nhiên sẽ không cần Bạch Bạch ngự không chở đi, ngược lại trong lúc hóa gió bay đi, đồng thời lấy sinh mệnh chi nguyên ôn dưỡng hai nhóc Bạch Bạch, trực tiếp ôm vào trong ngực.

Lần viện trợ Nam Cương này thuận lợi ngoài dự liệt, có thể nói một trận đã giải nguy cơ, không còn quá nhiều chuyện cần lo lắng, Vân Dương đương nhiên cảm thấy vui vẻ.

Bình tĩnh mà xem xét, Vân Dương cũng không nghĩ tới chuyện Nam Cương lại giải quyết đơn giản như thế, chính bởi Đại Nguyên sử dụng trận hình đơn giản mà hiệu quả nhất, cường thế ép sát, đơn thuần dùng ưu thế binh lực áp chế, thế nên mới tạo thành cơ hội tốt cho Vân Dương phát huy phong hỏa chi lực.

- Tình thế biến hóa như vậy, chắc hẳn là Đại Nguyên đã nhận được tin cũ từ Tử U, cho nên cho rằng ta không thể tới. Vậy nên mới triển khai thế công không cần kiêng nể. Ừm, ngoài chuyện này, còn hẳn là do Lãnh Sơn nổi tiếng thủ ngự, cho nên muốn công phá trong thời gian ngắn nhất, xác thực cũng chỉ có thể dùng phương pháp cường công này công phá, bất kể đại giới là hiệu quả nhất, thế nhưng ta đột nhiên xuất hiện, khiến cho thế cục đột biến, dẫn tới chuyện hôm nay, cũng có thể nói hợp tình hợp lý đi a!

- Nói như vậy, vẫn là nhờ Tử U giúp một tay?

Nghĩ tới đây, Vân Dương có chút buồn cười.

Phỏng đoán của hắn cơ bản là phù hợp sự thật, cũng xác thực chỉ có lý do đó, mới có thể giải thích cho vị Đại Nguyên quân soái mang binh cả đời lại bố trí hoa mắt ù tai như thế.

Đương nhiên còn nhờ chư tướng thần công của Vân Dương mới nhảy vọt một nấc, trước kia dù còn Cửu Tôn tiếp viện, một lần cũng sẽ không quá bốn vị chạy qua, mà hiện nay, một mình Vân Dương tương đương với cả sáu tôn cùng tới, hơn nữa chư tướng thần công còn xa xa áp đảo Phong Tôn, Hỏa Tôn trước đó!

Chư tướng thần công kết hợp, uy năng vượt qua Cửu Tôn dĩ vãng, đây cũng là một thanh chìa khóa nghịch chuyển thế cục cho trận này!

- Trận này dù chúng ta thắng, thế nhưng quốc lực Ngọc Đường đã dần chống đỡ hết nổi.

Vân Dương sầu lo:

- Nam Cương chính là nơi ít hao binh tốn lực nhất, mới chỉ có quy mô ba mươi vạn, hơn nữa ngoại trừ ba mươi vạn quân đội này ra, số còn lại bao gồm cả hậu cần tiếp tế cũng không tới mười vạn...

- Thực sự khó khăn a.

- Quốc gia nguy nan trước mắt, sinh tử tồn vong cuối cùng cũng phải tới!

- Hiện tại chỉ có Đông phòng vững chắc nhất... Nếu đánh tan được Hàn Sơn Hà, Ngọc Đường chí ít có thể thu được năm năm nghỉ ngơi lấy sức!

Vân Dương tính toán cố định, ánh mắt càng thêm rét lạnh, phong vân khuấy động tốc độ lại tăng thêm ba phần, ngay lúc Vân Dương phát huy tốc độ tới đỉnh tiêm nhất, một cỗ cảm giác hết sức nguy hiểm đột nhiên xuất hiện!

Vân Dương đột nhiên ngừng lại thế đi, sau một khắc vân tướng đang mượn gió đi đột nhiên tản ra, biến thành từng sợi thanh phong.

Vân tướng pháp thân dù hữu hình vô chất, thế nhưng suy cho cùng vẫn có hình để làn theo, không giống như gió, chân chính hòa vào thiên địa, mắt thường không thể thấy!

Đối với chuyện chặn giết, Vân Dương đã sớm có chuẩn bị.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi đoạn đường này của hắn thực sự quá thuận lợi, trôi chảy ngoài ý liệu, thậm chí đến mức bất hợp lý.

Kỳ thực từ lúc rời khỏi Tử Long thành, Vân Dương vẫn đang chờ đợi.

Hắn đột nhiên dâng nước dọa Tử U, có thể nói biến đổi cực đột ngột, Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu bất ngờ không tới kịp. Điểm này hoàn toàn có thể lý giải được.

Thế nhưng sau khi hắn đại sát một trận, càng đã rời khỏi Tử Long thành được mấy ngày trời, vẫn không thấy bất cứ động tĩnh, lúc này càng thêm không bình thường!

Nếu là người bình thường, muốn đuổi tới chí ít cũng cần nửa năm, thế nhưng đối với đại năng kinh thiên động địa như Niên tiên sinh, tuyệt đối không tốn được bao thời gian.

Bản thân hắn một đường bão táp đến Nam Cương, một mực đánh xong trận vẫn không thấy đối phương xuất hiện, trong này chỉ sợ còn có bí ẩn khác!

Lập tức lòng sinh cảm giác, lúc này nguy cơ đến cũng không có gì ngoài ý muốn!

Vẻn vẹn bốn chữ... Quả nhiên đến rồi!

Như vậy mà thôi!

Vân Dương không dám chậm trễ, thu lại vân tướng, hóa thân thanh phong, triệt để ẩn nặc thân hình, lúc này mới cẩn thận xem xét bốn phía. Chỉ thấy dưới một mảnh sơn lâm liên miên, tuyến lớn đầy trời, khắp nơi một mảnh trắng xóa, sơn lâm chập trùng lên xuống, liên miên vô tận.

Đập vào mắt, tựa như cũng không có chỗ nào dị thường.

Thế nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng Vân Dương không những không giảm mà còn càng thêm nồng đậm.

Tiếng gió gào thét phi nhanh đột nhiên dừng lại, Vân Dương suy nghĩ sâu xa mà nhìn chăm chú về phía trước.

Nếu có nguy hiểm tồn tại, tin rằng nguy cơ nhất định giấu trong mảnh không gian này.

Nhưng trước mắt, lại như... Không có bất cứ dị thường.

- Chẳng lẽ phía trước lại là một toàn Khống Linh đại trận? Có điều khả năng này cũng không lớn a?

Vân Dương cau mày:

- Tốc độ hóa gió phi hành của ta có thể nói là độc bộ đương thời, không người có thể đuổi kịp, huống chi ta hành động không theo lẽ thường, trực tiếp tới cứu Nam Cương trước, hành tung quỹ tích tuyệt khó ngờ tới, lại lượn quanh một vòng lớn như vậy, còn có ai có thể đuổi tới trước mặt ta? Trọn con đường mà ta chưa hẳn đã tới, bố trí Khống Linh đại trận? Hơn nữa còn bố trí trong mảnh sơn lâm liên miên này?

- Thế nhưng nếu phía trước không phải là Khống Linh đại trận, vậy nguy cơ này từ đâu mà tới?

- Hẳn sẽ không trực tiếp động thủ giết chết ta chứ? Bằng tu vi hiện tai của ta, chỉ cần chư tướng thần công không bị phong cấm, coi như Niên tiên sinh tự mình xuất thủ... Cũng chưa chắc có thể làm gì được ta...

Vân Dương cân nhắc tính toán.

Lấy bản tâm mà nói, Vân Dương rất tin tưởng vào chư tướng thần công của mình, thế nhưng nhớ lại cảnh tượng Niên tiên sinh dùng một tay đánh bại Lôi Động Thiên, thực sự kinh diễm tới cực điểm!

Mà đúng lúc này, một đạo kiếm khí bén nhọn đột nhiên cắt lên.

Một khắc giật mình, kiếm khí đã sớm phô thiên cái địa tập kích tới.

Kiếm cương gào thét, kiếm khí tràn trề lập tức xé nát tất cả sự vật trong vùng không gian mà nó hướng tới, cho dù là phong vô hình, vân vô tướng, cũng đều bị xé nát!

Cho dù lúc này Vân Dương đã hóa thành thanh phong, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu một tiếng đau đớn.

Đạo kiếm cương tập kích bất ngờ này, lại có thể tạo thành tổn thương cho phong vân nhị tướng?!

Vân Dương hóa tướng chi thể, rõ ràng cảm giác được, bản thân hắn trong mảnh kiếm quang này vậy mà bị thương!

Thậm chí, kiếm khí này còn mang theo một uy năng kỳ quái, hoặc cũng có thể nói là cổ quái.

Tựa như có một năng lực khống chế đối với thiên địa linh lực, chuẩn xác hơn mà nói, đó là một xu thế thôn phệ mơ hồ.

Cho tới giờ khắc này, Vân Dương mới cảm thấy thực sự giật nảy mình.

Công pháp gì... Mà lại có uy năng khó lường như vậy?

Thế gian lại có kiếm khí thôn phệ linh khí như thế. Thậm chí trực tiếp thôn phệ thân thể hóa thành phong vân của hắn, cho dù hắn hoàn toàn hóa thành thanh phong, lại vẫn ẩn ẩn bị nó lôi kéo.

Sau một hồi kinh ngạc, Vân Dương cẩn thận phân tích, càng kinh dị phát giác, kiếm khí kia không chỉ có năng lực thôn phệ thiên địa linh khí, quấy nhiên phong vân, mà còn có thể tạo ra tổn thương nhất định với thần hồn của hắn!

Loại chuyện này, Vân Dương chưa bao giờ từng gặp phải.

Sau khi kiếm quang lóe lên, lập tức lại biến mất không thấy, dù Vân Dương dùng toàn bộ thần thức, vậy mà vẫn không thể nhìn thấy đạo kiếm quang kia biến mất như thế nào!

Hiển nhiên ngự kiếm chi thuật của đối phương, đã đạt tới mức độ đỉnh phong, xuất thần nhập hóa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.