Ta Là Chí Tôn

Chương 447: Thiết kỵ! Thiết kỵ!



Mười lăm vạn thiết kỵ mà Thiết Tranh lưu lại, chính là quân đội tinh nhuệ nhất Ngọc Đường, cũng chính là đòn sát thủ của hắn.

Vương Định Quốc càng là hãn tướng số một dưới tay hắn!

Trận chiến này, có tới chín phần thắng!

Mà lúc này, càng là cơ hội trời cho, mất rồi sẽ không trở lại!

Xông trận, cố nhiên sẽ có thương vong, thế nhưng cũng tuyệt không quá nhiều!

Đối với chiến cuộc trước mắt mà nói, tổn thất này, giá trị!

- Nhân từ không cầm binh, tình cảm không làm việc, người tốt không làm quan, người nghĩa không quan trọng tài!

- Báo Quốc, nhân từ không cầm binh đứng thứ nhất! Vì sao?

Phó Báo Quốc nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi nhớ lại lời dạy bảo ân cần của láo Thái úy Phương Kình Thiên.

- Báo Quốc, cái gì là chiến tranh? Chiến tranh, đối với hai nước mà nói chính là so nhân lực, so võ lực, so vật lực, so tài lực và so nghị lực. Ai duy trì được đến cuối cùng, người đó là bá chủ, là người thắng.

- Nhưng mà đối với thống soái mà nói, chiến tranh là so thương vong, so tiêu hao, so nhân mạng, so xem ai có thể kiên trì! Ai sống được càng nhiều, bên đó người bên thắng.

- Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trên chiến trường, chỉ có thẳng bại, không có thương hại, càng không có nhân từ!

Phó Báo Quốc ngửa mặt thở dài.

- Lão sư...

Nghe tiếng vó ngựa chỉnh tề, Vương Định Quốc mang theo khí thế như trường hồng quán nhật, tiếng rống xuất kích như lôi chấn, trừng lớn hai mắt, nhìn gương mặt kiên nghị của chúng binh, thẳng tiến không lùi.

Lần này lao ra, không ai nắm chắc được bản thân có thể còn sống trở về hay không.

Nhất định sẽ có thương vong.

Cũng không biết, sau trận chiến này, sẽ mất đi gương mặt nào quen thuộc?

- Lão sư... Lời ngài nói đều có lý, thế nhưng... Đây đều là chiến hữu, là huynh đệ của ta...

...

Vương Định Quốc phóng ngựa phi nhanh, để mặt gió lạnh mang theo mùi máu phả vào mặt, thế nhưng hắn không thề cảm thấy bất thường, bởi lúc này đây cảm giác duy nhất của hắn chỉ thấy toàn thân trên dưới nhiệt huyết sôi trào!

Hắn có một xúc động muốn nổ tung.

Vào lúc này, ngay lập tức!

Phía trước là địch nhân, bên người là đồng đội, dưới hông là chiến mã, trong tay là đại đao!

Dưới chân, chính là chiến trường!

Ánh mắt của hắn trở nên đỏ bừng, như nhuộm một màu máu.

Phó Báo Quốc cho hắn ba vạn thiết kỵ, lúc này đều đã ở sau hắn, cũng đang yên lặng phi nhanh. Ai nấy đều biến, trận này dù đã liệu trước tiên cơ, nhưng lại khó mà tránh được thương vong, bản thân chưa hẳn đã có thể sống tiếp, thế nhưng mỗi người đều không quá coi trọng chuyện trở về, bởi mỗi người đều như Vương Định Quốc, cảm thấy nhiệt huyết không ngừng sôi trào!

Từ đáy lòng mỗi người không tự chủ mà trào dâng chiến ý, lan khắp ba vạn thiết kỵ!

Trong mỗi ánh mắt, đều thấy được sĩ khí bừng cháy!

Chỉ có chiến đấu, mới có thể để đám lửa này chân chính phóng thích!

Mặc dù không ai nói chuyện, nhưng tất cả đều đồng thời dùng sức thúc ngựa, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mau!

Ba vạn thiết kỵ, vòng một vòng lớn, tựa như một đầu Nộ Long nhanh chóng rời khỏi doanh địa Ngọc Đường, lập tức hóa thành một mũi tên lao trên băng nguyên, một đi không trở lại, phi nhanh về hướng đông!

Vương Định Quốc chạy ở trước nhất, tựa như đầu mũi tên bén nhọn, giận giữ đón gió trên không, phá phong ngăn cản!

Giờ phút này, toàn bộ thân thể hắn đều ép sát trên lưng ngựa, trọng tâm dồn về phía trước, ngửa đầu thăm dò tình hình.

Người cưỡi ngựa đều biết, làm vậy có thể tiết kiệm mã lực, đồng thời có thể tạo cho chiến mã quán tính thẳng tiến không lùi!

Động tác này không chỉ có mình Vương Định Quốc, ba vạn kỵ binh sau lưng hắn đều làm như thế.

Thân thể dồn lên, thậm chí còn không cần nắm dây cương, chỉ đưa tay trái đặt nhẹ lên đầu chiến mã, tay phải nắm chặt binh khí, để nó cùng chiến mã dính chặt vào nhau, như hòa thành một thể.

Trong mắt lóe lên chiến hỏa, nhiệt huyết sôi trào!

Bọn hắn đang lặng lẽ đợi, chờ đợi một khắc tiếp xúc với địch nhân, một khi tiếp xúc, nhất định sẽ bộc phát huyết hoa rực rỡ nhất thế gian!

Nam nhi khí như trường hồng, chiến ý xông thẳng cửu tiêu, chiến mã dưới hông cũng dường như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, trong lúc nhất thời cũng cúc cung tận tụy, một bước bình thường có thể vọt lên ba trượng, lúc này tung hết móng ngựa, điên cuồng vọt lên, mỗi bước đã đạt đến bốn năm trượng!

Huyết dịch chảy trong khí quản từng người đang thiêu đối!

Huyết dịch chảy trong chiến mã cũng cùng bốc lên, bộc phát không thể vãn hồi!

Chi kỳ binh này đột xuất, tựa như Phó Báo Quốc đoán trước, đối phương thậm chí còn không kịp phản ứng.

Dù sao trong những ngày qua, Phó Báo Quốc như biến thành rùa đen rút đầu, thủ vững không ra, tuyệt không xuất chiến, sinh sinh tạo nên một cảm giác vi diệu cho Chiến Ca.

Không ai nghĩ tới, trong lúc hai quân tụ hợp, khí thế chính thịnh, thế mà Phó Báo Quốc lại lựa chọn xuất binh đột kích!

Ba vạn thiết kỵ lao nhanh vun vút, lúc này đã được nửa quãng đường, trinh sát của đối phương mới tru dài oanh minh, cảnh báo cảnh báo!

- Ha ha ha...

Vương Định Quốc giơ đao cười lớn.

Giờ khắc này, hàn phong lạnh thấu xương vẫn không ngừng quất tới, cấp tốc lướt qua người, thổi chiến bào bay lên phần phật, phát ra tiếng lốp ba lốp bốp nổ tung.

Thanh âm của Vương Định Quốc tựa như lôi bạo giữa trời mây, đột nhiên vang lên trên không trung!

- Các huynh đệ!

Thanh âm thô hào của Vương Định Quốc, tựa như phích lịch hoành không.

Ba vạn thiết kỵ chỉnh tề quát to:

- Có!

- Thiết kỵ Ngọc Đường chúng ta!

Vương Định Quốc khàn giọng rống to!

- Vô địch thiên hạ!

Ba vạn thiết kỵ đồng thanh đáp lại.

- Chúng ta sinh ở Ngọc Đường!

- Sinh tại Ngọc Đường!

- Chúng ta lớn ở Ngọc Đường!

- Lớn ở Ngọc Đường!

- Nơi này là quốc thổ của chúng ta!

- Quốc thổ của chúng ta!

- Là nơi mà chúng ta thề sống chết cũng phải bảo vệ!

- Sống chết cũng phải bảo vệ!

- Bảo vệ!

Tiềng gầm nối tiếp, sóng sau cao hơn sóng trước, càng ngày càng cao!

Vốn dĩ, khí thể của ba vạn thiết kỵ đã lên tới đỉnh điểm, lúc này lại bị âm thanh bạo liệt của Vương Định Quốc kích thích, người người như thấy bản thân đột phá giới hạn, hưng phấn kích động muốn nổ tung!

- Phía trước là địch nhân!

Trong mắt Vương Định Quốc như phóng đang phóng đại, đây là nơi nhiệt huyết chảy xiết lộ ra ngoài!

- Địch nhân!

Ba vạn người đồng thanh rống to!

- Bên người là đồng đội!

- Đồng đội!

- Phía sau là gia viên!

- Gia viên!

Tiếng gầm càng lúc càng cao, thanh thế tràn trề không gì chống nổi, cường thế khuấy động bầu không khí băng hàn, tựa như lôi bạo giữa trời quang, một lần lại một lần nổ vang, đinh tai nhức óc, kinh tâm động phách!

- Vì cha mẹ chúng ta!

Trong mắt Vương Định Quốc, đã thấy được hai lộ đại quân nhanh chóng ứng biến, phân chia nhân thủ, khẩn cấp điều động, ý đồ ngăn chặn phe hắn xông trận!

Ta hắn chậm rãi nhấc lên, Thanh Cương Lãnh Nhận dài một trượng bảy trong tay phát ra hào quang lạnh lõe!

- Vì cha mẹ!

Ba vạn thiết kỵ đồng thời giơ binh khí, phong mang chỉ thẳng phía trước!

- Vì những đứa nhỏ của chúng ta!

- Vì những đứa nhỏ!

- Vì nữ nhân của chúng ta!

- Vì nữ nhân!!

Từng tiếng hét lớn chồng lên, càng về sau như hóa thành lôi động cửu thiên, chấn tâm động phách! Thiết kỵ Ngọc Đường không còn ngăn nổi huyết dịch thiêu đốt trong lòng, ngửa mặt thét dài, khí thể như hùng sư nổi giận, bổ nhào xuống núi!

Vũ tiễn trút xuống như mưa, đón đầy vẩy xuống!

- Giết!

Vương Định Quốc vung trường đao, cả người lần nữa bỗng nhảy lên, tựa như một đạo hắc sắc lưu tinh, cường thế lao vào trong mưa tên, va vào trận địa quân địch!

Cơ hồ đồng thời, một mảnh huyết vũ cứ vậy mà bay lên!

Một trận chiến này, nhất định dùng máu lửa đúc nên truyền kỳ sử thi!

Vương Định Quốc tiên phong đi trước, lúc này như hóa thành một lưỡi đao cháy đỏ, hung hăn cắm vào miếng bơ băng lãnh!

- Giết!

Sau lưng, ba vạn thiết kỵ phát ra tiếng gầm giận dữ, tựa như muốn đem máu bản thân thông qua tiếng hét mà phát ra ngoài. Ai nấy đều cảm giác, mỗi mội sợi tóc lông tơ, vào lúc này cũng bắt đầu rung động!

Ba vạn thiết kỵ. Tựa như một dòng nước lũ không thể ngăn cản, dùng tốc độ nhanh nhất, gào thét lao vào trận địa địch nhân!

Thế không thể đỡ, một đi không trở lại!

Giờ khắc này, đường như xuất hiện kỳ tích, lao nhanh một đoạn đường dài tới giờ, ba vạn thiết kỵ tạo thành mũi tên tấn công, hoàn toàn chưa từng xuất hiện bất cứ xáo trộn!

Không có bất luận người nào tụt lại phía sau!

Mỗi một thiết kỵ, đều nghiêm thủ vị trí vốn có, đội ngũ ba vạn người như thành một chỉnh thể, lấy tư thái bễ nghễ điên cuồng khảm vào mấy chục vạn đại quân!

Phương xa, Chiến Ca đang tụ hợp cùng chiến hữu, đột nhiên nhìn thấy sự thành, vô ý mà run rẩy.

Bởi...

Dưới uy thế tràn trề không gì sánh nổi của ba vạn thiết kỵ, Chiến Ca có thể thấy rõ ràng, một mảnh sóng máu chỉnh tề đằng không mà lên!

Toàn bộ tầm mắt của hắn, trong một khắc này đều hóa thành một màu đỏ!

Không gian trên chiến trường như đứng im!

Tất cả động tác, đều như đang tua chậm.

Sóng máu bay lên không trung, còn chưa kịp rơi xuống, ba vạn thiết kỵ mượn nhờ kẽ hở, lao qua như một mũi tên!

Loại tốc độ này, nghe thôi cũng thấy rợn người!

Nhưng giờ phút này, Vương Định Quốc cùng thiết kỵ dưới trướng hắn đều không chú ý tới, tốc độ của bọn hắn đã sáng tạo lịch sử kỵ binh!

Bọn hắn chỉ biết gào thét điên cuồng, thẳng tiến không lui!

Đột tiến.

Đột tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.