Ta Là Chí Tôn

Chương 455: Vân Tôn, ngươi ở đâu?



Nghi vấn này, khiến Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái mỗi ngày đều hỏi đối phương không dưới một lần.

Chuyện Phong Tôn thực ra là Vân Tôn, kỳ thực Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ đã sớm biết rõ, Phong Tôn ban đầu tuyệt không làm được những chuyện này.

Chỉ có Vân Tôn, Cửu Tôn Trí Tôn mới có thể trù tính nhìn rõ đại cục như vậy.

Nhưng nếu Vân Tôn đã không dùng thân phận chân chính lộ ra ngoài, như vậy tự nhiên có thâm ý, Ngọc Đường được nhiên phải giấu giúp.

Nhưng, sợ là toàn bộ thiên hạ đều đã biết, kỳ thực Phong Tôn tái hiện chính là Vân Tôn, sau này chỉ sợ cũng không cần tiếp tục che giấu.

Thời gian trước, cao tầng Ngọc Đường nhận được tin tức, Tử U dùng bố cục tầng tầng lớp lớp, thiết lập ván cục khốn trụ Vân Tôn. Lúc nhận được tin tức, Hoàng đế Bệ hạ thiếu chút đổ bệnh.

May mắn mấy ngày sau lại có tin tức truyền tới, Vân Tôn đại náo Tử Long thành, huyết chiến đại quân, lại thong dong toàn thân trở ra, càng dẫn nước Nguyệt Hồn giang, uy hiếp nhấn chìm Tử U, bức hiếp Hoàng đế Tử U đi vào khuôn khổ, thần uy hiển hách, chấn kinh thiên hạ!

Càng về sau đón được hài cốt của Thượng Quan Vô Địch tướng quân, đưa anh linh Thượng Quan tướng môn trở về!

Tin tức này, để Hoàng đế Bệ hạ đang vội vàng xao động như được ăn một viên Hài Lòng hoàn, trong chốc lát lập tức mặt mày hớn hởn, cái gọi là đổ bệnh lập tức lại khỏa!

Thậm chí, Tử U đế quốc bởi chuyện này mà triệt binh, Tây phòng lập tức phân ra một nửa, ngày đêm gấp rút tiếp viện Đông phòng, cùng đối Đông Huyền, ứng đối Hàn Sơn Hà!

Tiếp qua mấy ngày, lại nghe Vân Tôn gấp rút tiếp viện nam tuyến, giữa trời Nam Cương đại triển thần uy, đem quân đội Đại Nguyên một lần đánh lui, triệt để ổn định phòng tuyến Nam Cương, Ngọc Đường trên dưới hoan hô như sấm, dân tâm như thủy triều!

Cửu Tôn chính là Cửu Tôn!

Dù chỉ còn lại một người, cũng là thủ hộ thần của Ngọc Đường!

Có Cửu Tôn, Ngọc Đường không lo!

Mà sau khi Vân Tôn kết thúc chiến sự ở Nam Cương, lại nói với chủ soái Nam Cương bản thân hắn lập tức gấp rút về Đông, càng khiến cho Hoàng đế Bệ hạ cùng văn võ bá quan cả triều như ăn Định Tâm hoàn, có Vân Tôn tiếp viện, Đông tuyến coi như không thể phản công đại thắng, tối thiếu cũng có thể bình yên không lo!

Nào biết được...

Từ đó về sau, không còn bất cứ tin tức nào của Vân Tôn truyền về!

Phảng phất Vân Tôn cứ vậy biến mất.

Tựa như, nửa đường hòa thành mây, không còn nửa điểm tung tích!

Cho đến hôm nay, đã ròng rã hai mươi ngày!

Ngay cả Tây quân cũng chỉ còn mất ngày nữa là có thể đuổi tới Thiết Cốt quan...

Vân Tôn khởi hành từ sớm, tốc độ lại tuyệt thừa lại chưa thấy hiện thân, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không có, không phải là quái sự, mà là điềm báo ác mộng!

Đông phòng đánh hừng hực khí thế, thảm liệt đến tử địa vạn dặm!

Vân Tôn thủy chung không hiện...

- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Sao lại không có một chút tin tức truyền về? Ngay cả Khống Linh đại trận Tử Long thành cũng không thể ngăn được Vân Tôn, thế gian này còn lực lượng nào có thể ngăn được hắn?

Thu Kiếm Hàn nóng vội đi lại trong đại sảnh quân bộ. Một nơi khác, Hoàng đế Bệ hạ cũng như một đầu hùng sư táo bạo đi tới đi lui.

- Đến cùng là thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ nhíu mày.

Trong mấy ngày nay, thậm chí đã có người bắt đầu công kích Vân Tôn, nói cái gì mà nếu Vân Tôn không tự ý chủ trương, một mình đến Tử U, nào sẽ có chuyện như vậy xuất hiện?

Rõ ràng biết là bẫy rập, vẫn còn muốn nhảy vào, căn bản không đưa nguy nan quốc gia đặt vào trong mắt!

Đối với loại ngôn luận này, không chỉ Thu Lão Nguyên soái mà ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng phải giận tím mặt.

- Thân nhân bạn cũ bị bắt, vì quốc gia đại sự nhất định phải thờ ơ?

- Huống chi lúc ấy vẫn trong thời kỳ Thái Bình Quốc Thư, chư quốc cùng nhau ước định trong năm không chiến, Thái Bình Quốc Thư chiếu cáo thiên hạ, ai lại nghĩ tới tứ quốc cùng nhau xé bỏ?!

- Chớ nói chi ngày đông tuyết lớn, đường núi phong hiểm, trước nay đều là thời gian quân đội nghỉ ngơi dưỡng sức, ai có thể nghĩ tới chiến sự lại đột nhiên nổi lên...

Nhưng, mắng tới cùng, Hoàng đế Bệ hạ cũng phải thở dài một tiếng, đúng thực là không nghĩ tới!

Ngay cả bân thân hắn, hay là đám người Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cũng tuyệt không nghĩ tới, Thái Bình Quốc Thư thế mà cũng bị hủy trước hạn!

Đây chính là Quốc Thư được Thiên Đạo chứng kiến, liên quan tới toàn bộ khí vận đại lục a!

Mấy tên quốc quân kia, tất cả đều không cần mạng nữa sao?

Tiếng thở dốc thô nặng vang lên, một chiếc kiệu mềm tiến lên, phía trên là lão Thái úy Phương Kình Thiên lo lắng ngẩng nửa người:

- Có... Có tin tức Vân Tôn không?

Trong con mắt của lão, tràn đầy sốt ruột chờ đợi!

Lão Thái úy như nến tàn trước gió, cuối cùng vẫn không yên lòng, trực tiếp cho người khiêng lão đến đây.

“...”

Thu Kiếm Hàn im lặng lắc đầu.

Trong mắt lão Thái úy ánh lên một tia thất vọng cùng ảm đạm.

Lẩm bẩm nói:

- Tuy nói không có tin tức chính là tin tức tốt, nhưng bây giờ... Ta vẫn muốn biết Vân Tôn ở đâu... Chỉ cần để lão phu biết... Tin tức của Vân Tôn! Cho dù không phải tin tức chạy tới chiến tường... Lão phu cũng có thể nhắm mắt, chết được nhắm mắt...

...

Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ trầm xuống:

- Lão Thu, Vân Tôn mất tung trên đường từ Nam Cương đến Đông Huyền... Đường đó đều là núi non trùng điệp... Rất có thể trên quãng đường này Vân Tôn xảy ra chuyện, bị vây khốn...

Trong mắt Thu Kiếm Hàn ánh lên sát cơ sâm nhiên:

- Chỉ có Tứ Quý lâu! Nhất định là bọn hắn!

- Cũng chỉ có Tứ Quý lâu, mới có thể xuất động cao thủ kinh thiên động địa, mới có thể vây khốn Vân Tôn!

- Ừm, trước mắt có thể xác định... Vân Tôn nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn, hiện tại hắn đang phải đối mặt với cao thủ Tứ Quý lâu. Chỉ không biết... Hiện tại hắn đang bị vây khốn, hay là còn nguy hiểm tới tính mạng!!

Trong mắt Thu Kiếm Hàn lướt qua vẻ lo lắng nồng đậm, câu nói sau cùng, hắn cũng không muốn nói!

Thế nhưng Vân Tôn, ngươi đang ở đâu?

- Quân tình khẩn cấp!

Lãnh Đao Ngâm bước vọt vào:

- Đông Huyền lần nữa tăng binh tám mươi vạn! Phân lượt xuất phát, nhóm đầu ba mươi vạn đã lên đường, nhóm thứ hai đã tập kết xong, nhóm thứ ba đang tập kết. Hàn Sơn Hà sắp điên rồi, trận này không phải Đông Huyền đi hướng hủy diệt, thì chính à Ngọc Đường kết thúc!

Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái nghe được lập tức biến sắc!

Hiện tại, dù đã không ngừng tăng viện cho Phó Báo Quốc, công thêm võ giả tự phát. Tính đâu ra đấy tổng cũng không đến năm mươi vạn, coi như nửa binh Tây Tuyến chạy đến cũng chỉ có thêm mười lăm vạn tiếp viện!

Lấy binh lực không đến sáu lăm vạn binh mã, đối kháng hai trăm hai mươi vạn đại quân?

Chỉ riêng áp lực này... Đủ để ép bất cứ kẻ nào phát điên!

Phó Báo Quốc cũng là người, hắn có thể ngoại lệ sao?!

Lãnh Đao Ngâm lớn tiếng nói:

- Bệ hạ, tân quân chuẩn bị huấn luyện xong, lão thần chờ lệnh, tiến về Đông phòng hiệp trợ Phó Báo Quốc, đóng giữ Thiết Cốt quan!

Hoàng đế Bệ hạ nhất thời trầm ngâm.

Thế cục hiện tại đã rõ, chỉ dựa vào một mình Phó Báo Quốc, chỉ sợ cũng chỉ là một cây chống chẳng vững nhà! Tinh lực một người có hạn, chịu thôi cũng muốn chết rồi.

Địch nhân có thể luân phiên nghỉ ngơi, nhưng, Thiết Cốt quan lại chỉ có một cái.

Phó Báo Quốc không thể nghỉ ngơi.

Chỉ cần viện binh của đối phương vừa đến, chỉ sợ cũng chính là lúc Thiết Cốt quan tan tành!

Phái người, phái viện binh đương nhiên phải làm.

Trong tình huống này, nhất định phải có trọng tướng đi tới hiệp trợ! Mà người này, tuyệt không thể có uy vọng thấp hơn Phó Báo Quốc.

Hai vị trước mắt đây đều là nhân vật cấp Định Hải Thần Châm, một khi đến Đông phòng, nhất định sẽ tạo được hiệu quả lớn lao!

Hoàng đế Bệ hạ quyết định chắc chắn, liền muốn đáp ứng.

- Chậm đã!

Râu bạc phiêu động, Thu Kiếm Hàn trầm giọng nói:

- Đông phòng, để ta đi là thích hợp nhất!

Lãnh Đao Ngâm cả giận:

- Chẳng lẽ ta thì không thích hợp?

Thu Kiếm Hàn nói:

- Lão Lãnh, người nhà biết chuyện nhà, ta từng đóng giữ Đông phòng hơn hai mươi năm, mỗi ngọn cây cọng cỏ ta đều nhớ được, ngươi trước nay vẫn ở phía nam phía ta, sao có thể hiểu Đông phong hơn ta? Ngươi nói xem, hai ta ai đi thích hợp hơn?

- Lui vạn bước mà nói, mặc dù mấy năm nay ta luôn ở kinh thành, nhưng tự tin uy vọng vẫn còn đó, vững như bàn thạch! Đến lúc này, còn chờ cái gì?

- Vẫn là ngươi nói xem, hai ta ai đi thích hợp hơn!

Thu Kiếm Hàn không chút lưu tình, ngay thẳng dị thường nói.

Lãnh Đao Ngâm đỏ mặt, đành ủy khúc cầu toàn:

- Ngươi nói có lý, nhưng lão bất tử ngươi cân cốt vi năng. Vẫn là để ta đi... Lão Thu... Tuổi ngươi lớn hơn ta...

Hắn lo lắng nhìn Thu Kiếm Hàn.

Ai cũng biết, nếu tiếp viện Đông phòng, xác thực Thu Kiếm Hàn là thích hợp nhất.

Nhưng... Nhìn mái tóc bạc phơ kia, nào có thể nhẫn tâm để lão tướng tuổi già còn phải khoác chiến giáp, lại đạp sa trường?!

Nhất là đối mặt Hàn Sơn Hà, binh lực chiến lực đều không bằng, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thu Kiếm Hàn lẫm nhiên nói:

- Lớn tuổi... Lớn tuổi thì không giết được Hàn Sơn Hà?!

Lão quay người lại:

- Bệ hạ, lão thần đã sẵn sàng! Sớm mai liền suất lĩnh hai mươi vạn viện quân đông tiến!

Hoàng đế Bệ hạ nhìn vị chiến hữu cũ, lão ca ca thật sâu, rốt cục nói:

- Tốt! Chiến dịch này liền do Thu soái dẫn đội, có điều không phải hai mươi vạn viện quân. Trẫm đem thủ vệ hoàng thành cùng Ngự Lâm quân cho người thêm mười vạn! Nếu biên phòng bất hạnh, để lại Ngự Lâm quân cùng hoàng thành thủ vệ thì cũng có tác dụng gì?!

- Rõ!

Cứ vậy mà quyết định.

- Bệ hạ, nếu có một ngày, nghe tin lão thần binh bại...

Thu Kiếm Hàn hít một hơi thật sâu:

- Mời Bệ hạ dời đô Nam Cương, bảo tồn nguyên khí!

Hoàng đế Bệ hạ quay đầu, không nói một lời, thật lâu sau mới nói:

- Không cần nói nữa, Ngọc Đường bất diệt!

Lãnh Đao Ngâm vội vàng tiến lên:

- Lão Thu...

Hắn nói ra hai chữ, thanh âm đột nhiên nghẹn lại, thật lâu mới nói:

- Bảo trọng!

Thu Kiếm Hàn cười thoải mái một tiếng:

- Đông Huyền không lui, khúc xương già này của lão phu liền giao cho Hàn Sơn Hà!

Nói xong, quay người nhanh chân mà đi.

...

Ban đêm, tất cả các đại gia tộc tập thể thỉnh nguyện tham chiến!

Bao gồm cả Thượng Quan tướng môn.

Lãnh gia, Thu gia càng cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, ngay cả đám nữ nhân có tu vi để mặc giáp trụ lên ngựa, chờ xuất phát!

Thượng Quan Linh Tú vừa mới trở về, hỏi ý lập tức xin chiến, càng đem tất cả nội tình võ lực tập kết!

Hai vạn binh tướng, gối giáo chờ sáng!

Nhưng toàn bộ Ngọc Đường quốc, mỗi người đều lòng đầy nặng trĩu. Nguy hiểm của trận chiến này, vượt qua tất cả những lần trước đó!

Đông phòng báo nguy!

Đông Huyền cử quốc chiến lực, tập kết hai trăm vạn đại quân, tổ chức diệt quốc chi chiến, càng có nhất thế Quân Thần, đương thời đệ nhất danh tướng làm chủ soái!

Toàn bộ Ngọc Đường, đều đắm chìm trong một làn mưa gió nổi lên.

Tất cả mọi người, đều đang nóng lòng kêu gọi.

Vân Tôn!

Đến cùng, ngươi ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.