Ta Là Chí Tôn

Chương 456: Xuất chinh!



Sáng sớm!

Thượng Quan Linh Tú mơ mơ màng màng đi tới Thiên Ngoại Vân phủ.

Lúc này Thiên Ngoại Vân phủ đã trùng kiến xong, quy mô so với trước kia còn lớn hơn gấp đôi.

Càng thêm xa hoa, càng thêm chói mắt.

Thiên thượng Bạch Ngọc kinh, nhân gian Thiên Ngoại phủ, câu nói này có thể nói rõ phần nào về độ tráng lệ của Thiên Ngoại Vân phủ!

Nhìn qua lộng lẫy, khiến người xem không kìm nổi mà ưa thích. Chỉ có điều, dinh thự kinh diễm như vậy, lại có vẻ trống rỗng, ít có nhân khí.

Sau khi nhà mới hoàn thành, đám người Đông Thiên Lãnh Xuân Vãn Phong trực tiếp chiếm cho riêng mình một tòa tiểu viện. Vân Dương chưa có trở về, chủ nhân khố có, Lão Mai đương nhiên sẽ không đem khách của công tử đuổi ra ngoài, chỉ có thể để mặc cho bốn tên gia hỏa này ở lại.

Trải qua chiến dịch lần tước, đối với bốn tên gia hỏa Đông Thiên Lãnh, Lão Mai cũng đã thôi đổi cách nhìn. Thái độ cũng cực khác trước kia, nếu nói trước kia chỉ là do xã giao, diễn kỹ để giữ thể diện, thì hiện tại thực lòng coi bốn người này là thân bằng bạn cũ, trí giao hữu hảo!

Tình cảm lập xuống khi cùng nhau đánh trận, cùng đối mặt sinh tử, xác thực không tầm thường!

Nếu như trước đó có người nói với Lão Mai, sau này ngươi có thể trở thành bằng hữu chân chính của tứ đại hoàn khố Xuân Hạ Thu Đông, Lão Mai có thể nhổ cho người kia nước miếng đầy mặt, hiện tại... Đành phải tự mình nuốt nước miếng, thực đúng thế sự vô thường!

Trượng nghĩa đa phần cẩu bối phận, vô tình phần lớn độc thư nhân, câu nói này đúng là lời chí lý!

Thế nhưng đám người tứ đại hoàn khố cũng không phải cẩu bối phận, hết lần này tới lần khác lại có thể hữu tình hữu nghĩa như thế, ngươi nói chí lý ở đâu?!

- Thật là thoải mái a.

- Tòa nhà này... Mẹ nó, chờ lão tử ra riêng, cũng phải làm một căn, như vậy mới là nhân sinh hoàn mỹ.

Đông Thiên Lãnh hài lòng rung chân.

Mấy tên hộ vệ của hắn ngẩng mặt nhìn trời, mẹ nó, gia hỏa này đã muốn ra riêng... Lời này nếu để gia chủ biết, chỉ sợ ba cái chân đều bị đánh gãy!

Hơn nữa, coi như ngài ra riêng, phòng ốc như vậy ngài cũng không làm nổi, đơn thuần chỉ vật liệu xây phòng, chỉ một tiểu viện như vậy không có năm ba ngàn vạn ngân lượng tuyệt không xây được, coi như móc sạch vốn liếng để mua, sau này sống bằng gì?

Thậm chí, phòng tốt như vậy ngài ở cũng là lãng phí, có thể bảo vệ được không? Không chừng một ngày nào đó có một vị cao giai tu giả đi qua, tham lam mà trắng trợn cướp đoạt, cái này cũng không ngoài dự liệu!

Bốn người cùng một đám hộ vệ mơ mơ màng màng, tiêu tiêu sái sái sống trong Vân phủ mới được mấy ngày, nói chung mới ngồi được ấm chỗ, đã bị Thu Kiếm Hàn bắt sung quân.

- Mấy tên tiểu tử các ngươi đi đánh trận cho ta!

- Nhìn cái thân béo ị lười biếng nà! Ta phải thay lão cha các ngươi luyện các ngươi một chút, nếu không sau này trở về lại trách ta không chiếu cố các ngươi!

Lão Nguyên soái vì an nguy Ngọc Đường mà trù tính tới đỏ ngầu hai mắt, lúc này có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đột nhiên nhớ ra cháu mình đang ở kinh thành, hơn nữa bên cạnh tiểu tử kia còn có mấy tên bằng hữu hoàn khố, bên cạnh chúng lại có mấy tên hộ vệ cao giai, không đem ra sử dụng thực sự có lỗi với lương tâm.

Thế là thuận miệng tìm một cái lý do, một mẻ vớt toàn bộ, tòng quân nhập ngũ.

Bốn tên gia hỏa Đông Thiên Lãnh dù không tình nguyện, nhưng lại không ai dám cãi lời.

Thu Lão Nguyên soái trước mắt là ai? Là tồn tại ngay cả Vân Lão đại đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, mặc cho điều khiển, là đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu tam đại lưu manh Ngọc Đường. Lão nhân gia ông ta đã mở lời động thủ, mấy tiểu nhân như bọn hắn trực tiếp nghe theo mới là lựa chọn sáng suốt!

- Ta nói các ngươi, hiện tại là lúc chiến tranh, Ngọc Đường có nguy, hết thảy đều tùy cơ ứng biến, nếu không nghe lời, quân pháp xử trí!

Lão Nguyên soái trừng tròng mắt.

- Cái gì mà quân pháp xử lý? Tại sao lại có quân pháp xử lý?!

Xuân Vãn Phong nháy nháy con mắt mê mang, chúng ta cũng không nói không đi a, tại sao tự nhiên lại có quân pháp xử lý?!

- Quân pháp xử lí chính là chặt đầu, một câu đơn giản: Không nghe lời, chặt đầu!

Thu Kiếm Hàn trừng lớn hai mắt.

Bốn người nghe vậy cùng giật nảy mình, con mẹ nó, muốn chơi mệnh a, nhất thời sinh lòng lùi bước:

- Không không không... Chúng ta không đi, chúng ta không phải binh, chúng ta... Ô ô...

- Thay đồ cho bọn hắn, mang đi toàn bộ!

Thu Kiếm Hàn ra lệnh một tiếng, nhất thời một đám người cười gằn xông lại, lột sạch quần áo bốn tên gia hỏa, sau đó... Lại giúp mỗi người mặc đủ quân trang.

- Hiện tại đã mặc quân trang, các ngươi đã trở thành quân nhân!

Lão Nguyên soái không thèm nói lý:

- Là quân nhân, đương nhiên có thể dùng quân pháp xử lí!

Bốn người đồng thời lộ vẻ cầu xin.

Con mẹ nó, trên đời này còn có chuyện như thế?

Trước đó có nghe nói bức lương dân làm kỹ nữ, hiện tại... Bức người nhập ngũ?

Là cường bức nhập ngũ a?!

Đông Thiên Lãnh vặn vặn cổ:

- Thu lão gia tử, ngài có thể nói lý một chút được không, ta cũng không phải người Thu gia các ngươi... Không đến lượt ngươi xen vào...

- Thật can đảm, dám chống đối cấp trên, biết đây là tội rơi đầu không? Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, có thể phạt nhẹ, người đâu, mười ngàn quân côn!

Đông Thiên Lãnh lập tức sợ.

Mẹ nó, mười ngàn quân côn?!

Thế mà còn là phạt nhẹ?!

Đánh xong số này, đoán chừng muốn tìm được miếng thịt chừng móng tay cũng khó...

Đến bây giờ, hắn xem như cảm giác cái gì là lưu manh chân chính, truyền thuyết người đứng đầu trong tam đại lưu manh quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng thế cũng quá lưu manh đi!

So sánh một chút, danh tiếng tứ đại hoàn khố của bọn hắn, nhiều lắm chỉ là tiêu chuẩn con nít nghịch bùn, không cách nào so sánh, sai thiên lệch địa a!

- Tha mạng... Thuộc hạ nguyện ý tinh trung báo quốc, muôn chết không từ...

Đông Thiên Lãnh rất biết điều nhận sai.

- Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Hừ, các ngươi không biết điều, lão phu có lòng tốn tặng các ngươi một con đường làm quan... Liệt tổ liệt tông các ngươi đều phải cảm tạ lão phu, cảm tạ mười tám đời tổ tông lão phu...

- Đi!

Thu Kiếm Hàn nắm tai Đông Thiên Lãnh xách đi.

Ba người khác cũng bị áp giải tham quân, trên đường đi đều thầm hỏi thăm cả nhà Thu Kiếm Hàn, thậm chí mười tám đời tổ tông cũng được chào hỏi.

Làm quan... Hiếm lạ lắm sao... Nhìn ngài nói đại nhân đại nghĩa, nếu để người nhà chúng ta biết, khẳng định nhấc chân đạp chết lão bất tử... Mắng... Mắng mười tám đời tổ tông thì thôi, người Thu gia không thể đáp ứng...

Nhưng oán thầm thì oán thầm, hiện tại người ta thế mạnh, bốn người bọn hắn chỉ có thể đi vào khuôn khổ.

Có câu gì nhỉ, nhân sinh như bị cưỡng dâm, phản kháng vô vọng, chi bằng hưởng thụ!

Bốn người bị bắt tráng đinh, thủ hạ hộ vệ xem như không bị bắt, cũng chỉ đành bị động đi theo, đây vốn là kết quả mà tên lưu manh nào đó đã sớm tính, một đống Sơn cảnh cường giả, để không quá lãng phí, dùng hết mới không thẹn với trời...

Thế là Vân phủ lại rỗng.

Hai người Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết thương lượng với Lão Mai một chút, trực tiếp đi theo Thu Kiếm Hàn.

- Tâm nguyện cả đời của công tử, chính là bảo vệ Ngọc Đường. Chúng ta là hộ vệ của công tử, tự nhiên phải ra chiến trường, mặc dù không thể theo quân trùng sát, nhưng làm hai tên thân vệ bên người Lão Nguyên soái, bảo vệ an toàn cho hắn, lại là nghĩa bất dung từ.

Đây là tiếng lòng của hai người, cũng nói rõ cho Thu Lão Nguyên soái, tỏ rõ lập trường, nguyện ý trở thành cận vệ cho Thu lão trong thời gian tới!

Đối với hai tên cao thủ tới tương trượng, Thu lão kém chút mừng điên, nhận thức của lão đối với siêu giai tu giả có hạn, nhưng cũng biết hai người này đều là tồn tại vượt qua mười thành đại viên mãn. Nhất là kiếm giả đỉnh phong như Bạch Y Tuyết, người có thể sống dưới kiếm của đệ nhất kiếm khác Quân Mạc Ngôn, đương nhiên vui vẻ tiếp nhận!

Cho dù gièm pha của Bạch Y Tuyết có chút cao, thế nhưng đại thể vẫn có thể tiếp nhận!

Kỳ thực Lão Mai cũng muốn đi.

Nhưng cả tòa Vân phủ lớn như vậy, thế nào cũng phải có người ở lại giữ nhà.

Thế là, Lão Mai ở lại.

Sau đó Lão Mai phát hiện, bản thân lại trở về trạng thái mấy năm trước: Toàn bộ Thiên Ngoại Vân phủ lớn như vậy, lại rõ là bảo địa tu luyện, cũng chỉ có một mình lão quản gia! Mặt khác, không có một người!

Bỗng nhiên quạnh quẽ, Lão Mai lại cảm thấy tịch mịch.

Thực sự tịch mịch a!

Nhìn thấy Thượng Quan Linh Tú tới chơi, Lão Mai thậm chí có chút kinh hỉ.

Rốt cục có người để nói chuyện a.

- Có tin của Vân công tử không ai?

Thượng Quan Linh Tú hỏi.

- Không có...

Lão Mai thở dài.

Vân Dương không giống Vân Tôn, lúc mấu chốt này không có mấy người cố ý đi hỏi tin tức của hắn, dù sao danh hiệu Thiên Đường đệ nhất hoàn khố còn ở trên người nào đó. Bỗng mất tích mười ngày nửa tháng, thậm chí cả tháng cũng không phải là chuyện gì quan trọng!

Bất ngờ nghe được trả lời, Thượng Quan Linh Tú trực tiếp quay người đi, gọn gàng, không chút do dự.

Lão Mai lập tức sững sờ, có ý gì vậy?

Lão rõ ràng có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt Thượng Quan Linh Tú.

Nhưng...

Không nói thêm một câu mà đã đi luôn?

Ta còn chưa được nói gì a, cho ta giải sầu một chút được không...

Thực không được, Thượng Quan Linh Tú lúc này không có thời gian, ngay cả chỗ cuối cùng có thể biết được tin tức Vân Tôn còn không có, vậy vẫn phải lấy quốc sự làm đầu, hiện tại tranh thủ tới tiền tuyến mới là đúng đắn!

Có điều Thượng Quan Linh Tú cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, dưới trướng thình lình có thêm hai tiểu vệ binh. Dáng người thướt tha, mái tóc như thác, nhìn bóng lưng đẹp đẽ vô hạn, thực sự khiến người muốn phạm tội. Nhưng nếu nhìn thấy gương mặt đen như mực, xanh mờ mờ kia, ngoại trừ có thể khiến người duy trì cảnh giác, tùy thời chuẩn bị phòng vệ chính đáng, còn lại cũng chỉ là cảm giác đáng tiếc.

Thực sự là trời ghét hồng nhan, không muốn để trên đời này tồn tại mỹ nhân hoàn mỹ sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.