Ta Là Chí Tôn

Chương 459: Tinh Thần Tá Lực, hiểm tử cầu sinh!



Lục Lục chần chờ không quyết lại khiến Vân Dương cảm thấy mừng rỡ.

Lục Lục chần chờ, như vậy chứng tỏ có thể làm được, chỉ có điều hẳn là cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn.

- Ta không cầu nhiều, chỉ cần đột phá trên cơ sở hiện tại là được, tin rằng ngươi có thể cảm giác được, dưới này ba trăm trượng, có một dòng sông ngầm, chỉ cần ta có thể lặn xuống dưới, liền có thể mượn đó chạy thoát, tránh được kiếp nạn này. Còn nếu không, vạn sự đều định, phải chết không thể ngờ.

Đối với tình huống trước mắt, sinh cơ duy nhất chỉ có thể nhờ đây.

Nhưng biết sinh cơ ở đâu là một chuyện, có thể với tới chỗ đó hay không, lại là một chuyện khác.

Không gian nơi đây đã bị Niên tiên sinh phong bế, không chỉ có bầu trời cùng mặt đất, mà ngay cả những phần tương đối dưới mặt đất, trong phạm vi trăm trượng, đều là sinh mệnh cấm khu mà Niên tiên sinh thiết lập.

Nếu xuống dưới nữa, chính là khu vực mà Niên tiên sinh không cách nào khống chế, cũng là nơi mà kiếm khí của đối phương chưa từng xâm nhập qua!

Vân Dương nương theo cảm ứng của Thánh Thủy quyết, có thể cảm nhận được phía dưới ba trăm trượng có dòng nước ngầm, nhưng xuống càng sâu thì áp lực càng lớn, vị trí trước mắt của hắn, đã là cực hạn của bản thân, không thể tiếp tục xuống được nữa, biết rõ sinh cơ, lại chỉ có thể nhìn mà than thở.

Kỳ thực những mạch sông ngầm dưới lòng đất kia, trải rộng mọi ngõ ngách trên đại lục, khác nhau duy nhất chỉ có ở độ sâu.

Con sông mà Vân Dương cảm ứng được, lại chính là loại đặc biệt sâu, khoảng chừng tới ba trăm trượng!

Khắp đại lục này, mấy nơi lại có sông ngầm sâu như vậy? Thế mà hết lần này tới lần khác, Vân Dương lại gặp phải.

Có điều Vân Dương cũng có một dự cảm kỳ quái: Từ chỗ của hắn kéo xuống ba trăm trượng, lại không có bất cứ nguồn nước nào, điều này thực sự không bình thường cho lắm!

Khốn cục này, Vân Dương hắn đã nhìn hơn hai chục này, lại vô pháp khả thi.

Đương nhiên, cũng chính bởi vì dòng nước này đủ sâu, mới có thể vượt ngoài phạm vi dò xét của Niên tiên sinh, nếu không ngay cả chút sinh cơ này hắn cũng không có!

Sinh cơ duy nhất trước mắt, Vân Dương hắn lại không đủ thực lực, khó mà thực hiện. Lúc này lại có thêm một tên địch nhân, mặc dù giúp hắn có một chút thời gian thở dốc, nhưng cũng đồng thời mang đến Khống Linh đại trận, nếu không lập tức ứng biến, vậy cũng chỉ còn con đường chết!

Bây giờ, thấy Lục Lục chần chờ, Vân Dương lại thấy được hy vọng thoát khốn, không khỏi không ngừng thúc dục, lúc này không chút do dự, có biện pháp thì mau thực hiện mới là đúng đắn, tiếp tục do dự, đến lúc quyết đã chậm!

Vân Dương có thể cảm ứng được, thiên địa linh khí bốn phía đang chậm rãi bị người cưỡng ép đẩy ra ngoài.

Hiển nhiên là Khống Linh đại trận đang dần hình thành.

Nơi này sắp biến thành như Tử Long thành khi trước, biến thành cấm địa của chư tướng thần công, thời gian của hắn đã thực sự không nhiều lắm.

Một khi Khống Linh đại trận hoàn toàn vận chuyển, chư tướng thần công của hắn sẽ lập tức mất hiệu lực, nhục thân trực tiếp bị đại địa chôn vùi!

“Ấy da da...”

Âm thanh của Lục Lục càng lúc càng bi thương.

Biện pháp thì đúng là có...

Nhưng cái giá quá cao, cao đến mức không biết có nên làm hay không, một khi làm, hậu quả khó mà tưởng tượng...

Thậm chí, Lục Lục cảm thấy, còn không bằng cứ vậy chết đi.

Bởi vì, dù bị Khống Linh đại trận ép hiện hình mà giết, linh hồn vẫn còn tồn tại, còn có thể lần nữa đầu thai, hóa thân thành người.

Đến lúc đó, vẫn còn một chút sinh cơ bất diệt.

Mà bản thân nó, cũng sẽ theo Vân Dương mà đi, không tổn thất gì.

Còn nếu dùng phương pháp này, lại chẳng khác nào tự sát!

Tự sát thần hồn câu diệt!

Lúc đó ngay cả kiếp sau cũng không có... Triệt để hóa thành hư vô!

Lục Lục xác thực có thể trong thời gian ngắn, đem tất cả năng lượng chuyển vào kinh mạch cho Vân Dương, càng làm cho tất cả sinh mệnh chi lực cùng bất bình chi khí tràn ra.

Trực tiếp đem một loại năng lực nào đó của Vân Dương tăng lên cảnh giới mới.

Loại năng lực này gọi là Hồng Mông Tá Pháp! Tên gọi đại chúng của nó chính là Tá Lực Tinh Thần, trong nháy mắt, đem lực lượng tinh đấu đầy trời quán trú vào trong thân thể!

Thế nhưng... Lục Lục căn bản không muốn làm như vậy.

Nếu không phải Vân Dương vào tuyệt cảnh, nhiều lần hỏi thăm thì nó cũng không đề cập.

Lục Lục có ba điều cố kỵ, thứ nhất chính là trận này từ đầu tới cuối Vân Dương đều dưới hạ phong, thể xác tinh thần không ngừng bị thương, thậm chí có chút thiếu hụt tạm thời. Muốn thực hiện cách này, chí ít cũng phải có một chút giảm xóc mới thành, trước đó hoàn toàn không có cơ hội thực hiện.

Thứ hai lại bởi tu vi hiện tại của Vân Dương quá thấp, một khi làm như vậy, chính thành chín không phải là tăng một loại năng lực nào đó lên cảnh giới mới... Mà là bạo thể tại chỗ, hình thần câu diệt!

Tinh thần chi lực, coi như chỉ một đạo tinh quang thì thân thể Vân Dương hiện tại cũng không thể chịu nổi?!

Huyết nhục chi khí, không thể tiếp nhận lực lượng khổng lồ như vậy...

Kết quả này so với trực tiếp tử vong còn nghiêm trọng hơn, bởi vì chết cũng có mấy loại chết, tỉ như khí huyết hao hết mà chết, công thể tổn hại mà chết, chết như vậy thì thần hồn còn tại, chỉ cần có thời gian nhất định, Niên tiên sinh rời đi, với nhận thức sâu sắc về thần hồn, Lục Lục có thể đem thần hồn Vân Dương tụ lại, khởi tử hoàn tinh!

Hoặc là chuyển thế.

Nhưng nếu dùng Hồng Mông Tá Pháp thất bại, như vậy Vân Dương thực sự sẽ vẫn diệt. Hơn nữa còn là vạn kiếp bất phục, chết đến không thể chết thêm!

Đây cũng là nguyên nhân mà Vân Dương nhiều lần hỏi thăm, Lục Lục cũng không chịu nói thắng!

Có điều tình huống hiện tại đã chuyển biến, một khi Khống Linh đại trận hình thành, chư tướng thần công của Vân Dương sẽ mất linh, phương thức tính toán của Lục Lục cũng vì thế mà thất bại, lúc này mới không thể không nói Hồng Mông Tá Pháp!

Thế nhưng trải qua phán định, lấy năng lực đặc biệt của Lục Lục nó, cộng thêm thân thể dẻo dai cùng với tiềm lực vô tận của Vân Dương...

Hy vọng thành công của Hồng Mông Tá Pháp vẫn không tới một thành của một thành!

Dù sao coi như cái gọi là dục tốc bất đạt, cũng phải có căn cơ tương ứng, sinh trưởng đến độ cao nhất định mới được.

Lấy thể lượng hiện tại của Vân Dương, tùy tiện vận dụng phương pháp này chỉ có ba kết quả.

Thứ nhất chính là lập tức bạo thể, thần hình câu diệt, khả năng này vượt quá chín thành, tiệm cận mười thành!

Khả năng thứ hai chính là trở thành một kẻ ngu ngốc, đây còn là nhờ vận dụng thỏa đáng, thu được thành công. Nhưng đại não cũng vì năng lượng khổng lồ trùng kích mà hủy diệt.

Kết quả này, Lục Lục cũng vô pháp khôi phục, chỉ có thể cả đời đi cùng một tên ngốc... Suy nghĩ một chút, Lục Lục cũng cảm thấy không rét mà run.

Về phần khả năng thứ ba, cũng là kết quả tốt nhất, thành công tá pháp, thậm chí chạy thoát. Nhưng sau đó cũng sẽ phải trọng thương, thậm chí từ đây mất đi năng lực tu luyện, trở thành một người bình thường. Thậm chí còn phải chịu cảnh quanh năm đau ốm, cộng thêm không thể hưởng thọ như người thường.

Mà Lục Lục cũng sẽ lần nữa hóa thành hạt sen, trôi nổi giữa thiên địa...

Hơn nữa, tất cả nhưng khả năng này đều đi kèm một điều kiện: chư tướng thần thông, hóa hình chi lực, sẽ vĩnh viễn biến mất!

Bởi vì dùng Hồng Mông Tá Pháp, liền tương đương đem tất cả tư chất thuộc tính của Vân Dương hiến tế!

Ngũ Hành tụ lực, Thiên Nhân hợp nhất, Âm Dương tương dung, Hồng Mông Tá Pháp!

Đương nhiên, trừ cái đó ra còn có một khả năng: Chính là chẳng những Vân Dương không sao, thậm chí còn tu vi tiến nhanh, vô địch thiên hạ!

Nhưng khả năng này, không phải là cực kỳ nhỏ bé... Mà Lục Lục biểu thị, bản thân nó cũng không nghĩ tới, không dám nghĩ tới.

Khả năng này... Theo suy đoán của nó, đoán chừng chưa đầy một phần trăm tỷ...

Có điều Lục Lục cũng biết, hiện tại Vân Dương thực sự không có thời gian, bên ngoài đã bắt đầu bố trí Khống Linh đại trận, nếu còn không hành động, sẽ thực sự không còn cơ hội.

Dù nó có không muốn để Vân Dương mạo hiểm, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gắng gượng.

Bởi vì biện pháp thập tử vô sinh này, hiện tại chính là hy vọng duy nhất!

Không làm như vậy, vẫn không thể tránh được kết cục hình thần câu diệt, vạn kiếp bất phục!

Duy chỉ có điều...

“Muốn áp dụng pháp môn này, vẫn cần một cơ hội... Bất cứ hành động nào trong lúc này, đều sẽ tạo thành khí tức lộ ra. Phía trên còn có hai tên tuyệt thế cao thủ... Lấy thần trí của bọn hắn, chỉ cần hơi lộ chút khí tức, đến lúc đó chỉ cần chém ra một đạo kiếm khí, hết thảy lập tức kết thúc...”

Vân Dương vắt óc suy nghĩ.

Sách lược đối ứng đã có, nhưng phải làm thế nào mới có thể kiềm chế hai vị tuyệt đỉnh cao thủ bên trên một chút?

Dù để bọn hắn phân thần một thoáng, như vậy cũng tốt!

...

Phía trên, hai bóng người không ngừng bận rộn, không ngừng ném ra từng viên ngọc thạch tỏa ra thất thải quang mang, mỗi khi tiếp đất, lập tức chìm sâu, biến mất không thấy.

Khống Linh đại trận trong phạm vi nhỏ, chỉ cần có đủ vật liệu cùng tu vi, liền có thể bố trí trong thời gian ngắn.

Hai người bọn họ làm như vậy, thực sự không cần bao nhiêu thời gian, lúc này, cách thời khắc hoàn thành Khống Linh đại trận cũng chỉ còn một bước nhỏ.

Chỉ cần bố trí xong, bất kể là Vân Tôn hóa gió hay hóa nước, dù là hóa thành bất cứ trạng thái nào, đến lúc đó cũng phải trở lại nguyên hình!

Hai người cầm tới mấy viên ngọc thạch cuối cùng.

Đột nhiên ba động dị dạng từu dưới đất truyền lên.

Vân Tôn hành động?

Mắt thấy Khống Linh đại trận đến, muốn giãy dụa sau cùng sao?!

Niên tiên sinh nhíu mày, không khỏi hết sức chăm chú, trường kiếm trong tay ông ông rung động.

Một người khác cũng từ không trung bay xuống, lỗi lạc đứng bên người Niên tiên sinh, khuôn mặt trịnh trọng nhìn khu vực xuất hiện động tĩnh.

Nhưng một khắc sau, hai người đồng thời biến sắc.

- Bị lừa rồi!

Bởi sau lựng bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ năng lượng ba động cường hoành tới cực điểm, một cỗ thất thải quang mang cường hoành kích xạ ra khỏi mặt đất!

Sưu!

Hào quang kia trong nháy mắt đã bay đến mấy trăm trượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.