Ta Là Chí Tôn

Chương 460: Chạy thoát!



Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, hạo nhiên kiếm khí rời khỏi tay, trực chỉ thất thải quang mang trên trời.

Cùng lúc đó, hai người cùng nhau phóng lên, dùng tốc độ cao nhất vọt tới.

Ngay lúc hai người mới xông lên, phía dưới lại truyền đến ba động đặc dị, lần này không chỉ một chỗ xuất hiện, mà là đồng thời xuất hiện ở ba chỗ khác nhau, đồng thời ba động!

Tựa như Vân Tôn kia, như đang muốn phát điên vậy!

Hai người Niên tiên sinh cấp tốc ứng biến, toàn bộ quá trình không chút do dự, một người tiếp tục duy trì tốc độ đuổi theo thất thải quang mang, mà một người nhanh chóng trở về, nhào về phía mặt đất ba động.

Từ lúc cấp tốc phóng lên cao, đến lúc nhào trở về mặt đất. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có nửa điểm miễn cưỡng.

Kiếm quang lóe lên, Niên tiên sinh quát nhẹ một tiếng, kiếm quang như trường long bay ra.

Từ cao nhìn xuống, kiếm khí cực hạn đã phát động!

Lúc này, kiếm khí của Niên tiên sinh như Khai Thiên cự phủ, lấy thế khai thiên tích địa chém xuống!

Tình huống trước mắt cũng không ngoài dự tính của Niên tiên sinh, hắn đã sớm xác định Vân Tôn sẽ không bó tay chịu chết, nhất là thời khắc Khống Linh đại trận sắp hình thành, nhất định sẽ phải buông tay đánh cược một lần, mà đây cũng là thời cơ xuất thủ duy nhất của Vân Tôn. Cho nên Niên tiên sinh hiện tại, có thể nói đã sớm súc tích chờ phát động, dù có bất ngờ hơn nữa, kỳ thực đều đã trong tính toán, lúc này một kích quyết thắng, lực lượng tích súc bên trong so với lúc trước còn lớn hơn mấy lần!

Phác thông!

Ba vị trí xuất hiện ba động đồng thời bị kiếm quang bao phủ, trong nháy mắt bụi đất đầy trời, kiếm khí quỷ dị có được thuộc tính kỳ dị kia lập tức triệt để bao trùm trăm trượng phương viên.

Mà Vân Dương đang thi hành bí pháp lập tức như bị sét đánh, trong giây lát trái tim như ngừng đập!

Ngay lúc trái tim hắn ngừng đập, năng lượng đặc dị của Lục Lục đã như trường giang đại hà rót tới.

Cùng lúc đó, chân trời vốn ba ngày, đột nhiên ngay trên không trung tuyết lớn đầy trời này, xuất hiện từng đạo tinh quang, lít nha lít nhít, xuyên suốt mà qua tạo thành kỳ cảnh tinh quang diệu nhật!

Tựa như ngân hà rơi xuống!

Trên bầu trời, người cấp tốc đuổi theo quang mang thất sắc kia cũng kinh ngạc phát hiện, thứ ba ra kia hắn chém không diệt được. Chăm chú phân biệt, lại phát hiện quang mang thất sắc kia rõ ràng là một cây đao!

Một cây đao có tạo hình kỳ cổ, nhìn qua dị thường mỹ lệ, khiến người yêu thích không buông!

Đao này có thể tiếp nhận một kích toàn lực của hắn mà không hủy, chứng minh tính chất của nó cũng cực bất phàm!

Người kia nóng lòng không đợi được, trực tiếp đưa tay qua bắt, trong miệng vẫn không quên nhắc nhở Niên tiên sinh:

- Lập tức hoàn thiện Khống Linh đại trận!

Phía dưới, Niên tiên sinh chém ra từng đạo kiếm quang, lại đột nhiên cảm thấy trời rung núi chuyển, tinh quanh từ trên trời trực tiếp rớt xuống.

Thiên địa chi uy này, tràn trề không gì sánh nổi, cho dù bất thế cường giả như Niên tiên sinh, cung không dám chính diện phong mang!

Phát hiện tình thế không ổn, Niên tiên sinh quyết định thật nhanh, mấy khối thất thải chi ngọc lập tức rời tay, nhanh chóng bay tới phương hướng định sẵn.

Trên bầu trời, ngón tay người kia đã gần chạm đến Thiên Ý Chi Đao, đã thấy Thiên Ý Chi Đao đột nhiên lóe lên, biến mất không dấu vết.

Mà mặt đất lúc này, cả tòa đại sơn bắt đầu lắc lư, bụi đất phóng lên tận trời, bao phủ mấy trặm trượng không trung, lúc này đưa tay không thấy năm ngón, khắp nơi một màu tro bụi.

Thanh âm ầm ầm đinh tai nhức óc, mấy chục tòa đại sơn đồng thời sụp đổ!

Tinh thần chi lực rơi xuống, lực lượng to lớn khiến cho đại sơn trong vạn trượng phương viên ầm ầm giải thể, núi rung đất chuyển, tựa như toàn bộ đại lục đều đang phẫn nộ.

Đối mặt dị tượng này, Niên tiên sinh cũng chỉ có thể kinh dị nhìn xem, trong đầu trống rỗng.

Cái này... Có chuyện gì xảy ra?

Vân Tôn?

Nếu Vân Tôn có được thực lực này, coi như chính diện đối mặt, thậm chí trực tiếp chém giết hắn cũng không phải việc khó, sao lại cần phải đến mức độ này?

Nhưng nếu không phải Vân Tôn làm ra, vậy lại có chuyện gì?

Dưới mặt đất.

Vân Dương được Lục Lục thi pháp, không những sinh cơ hồi phục, mà lực lượng to lớn tràn vào thân hắn, chỉ thấy chấn động toàn thân, thần hồn như muốn tan vỡ.

Hắn cưỡng ép nhịn cảm giác thống khổ tới cực độ, bằng chút thanh minh sau cùng, lần nữa thôi động Thánh Thủy quyết, dưới lực lượng vô biên hỗ trợ, lập tức đẩy Thánh Thủy quyết lên một cảnh giới khiến người kinh khủng, thế gian vạn thủy, đều quy ta khống! Toàn lực thi triển!

Cơ hồ vừa nghĩ tới, dòng nước ngầm dưới ba trăm trượng bỗng nhiên bạo hưởng leo lên.

Vân Dương toàn lực vận chuyển Thánh Thủy quyết, chịu đựng cảm giác thần hồn nứt vỡ, dọc theo không gian mà kiếm khí của Niên tiên sinh đánh xuống, toàn lực lặn xuống!

Chỉ trong nháy mắt, đã lao xuống ngoài hai trăm trượng.

Lúc này, dưới chân hắn đã ẩn ẩn cảm nhận được cái lạnh của dòng sông ngầm, nháy mắt thả lỏng, muốn theo dòng nước mà đi, đột nhiên Khống Linh đại trận cũng lập tức phát động, Vân Dương chỉ thấy thân thể nặng nề, cứ vậy mà mất đi thủy chi hóa tướng, khôi phục thân người. Mà mất đi Thánh Thủy quyết khống chế, dòng xông ngầm mới xông lên cũng lập tức hạ xuống, mang theo bùn cát cuồn cuộn bọc lấy thân thể Vân Dương, trực tiếp rơi xuống, trở lại tầng sâu nhất.

Chốc lát liền khôi phục thế đi, ầm ầm như hồng giang đại hà cuồn cuộn lao về phía trước!

Trong nháy mắt, đã không biết chảy tới nơi nào...

Ầm ầm... Dãy núi bạo liệt nổ tung, đá vụn xuyên không, khói bụi đầy trời, khắp nơi một cảnh tận thế.

Trên mặt đất, hai người vung vẩy tay áo, đứng trước sơn băng địa liệt không chút biến sắc, ung dung huy động tay áo, hất ra từng mảnh cát đá.

Hai người một trái một phải, đem đá vụn bốn phía tách ra, chui thẳng xuống dưới.

Thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ầm ầm, đó là âm thanh hai người gặp đá lớn, hoặc là đẩy qua một bên, lại hoặc là trực tiếp đánh nát.

Đập vào mắt, chỗ sâu hai trăm trượng vẫn còn vết tích sông ngầm lưu lại, một mảnh ướt át.

Hai người đồng thời phát lực, kiếm quang bùng lên, oanh một tiếng lại đánh xuống mười trượng, nhưng vẫn không thấy tung tích Vân Tôn, hai người lặp đi lặp lại hơn mười lần, liên tục chục lần bạo kích, đã có thể nghe được tiếng sông ngầm ầm ầm chảy xiết.

Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục cố gắng, lao xuống sông ngầm tiếp tục truy tung. Di chứng núi lở bên trên đã triệt để lộ ra, một tiếng oanh minh như thiên băng địa liệt, cái hố mà họ vừa đào đã ầm ầm đổ sụp xuống.

Trong lúc nhất thời, địa thế lập tức đột biến.

Hai người giận mắng một tiếng, Huyền khí hùng hậu lập tức xuất thủ, muốn lấy uy năng của bản thân chống lại thiên băng địa liệt. Tu vi hai người đều đạt tới đỉnh cấp thế gian, ngay cả sơn băng địa liệt, cũng không thể tạo thành tổn thương cho họ.

Nhưng bọn hắn lại không cách nào ngăn cản quán tính đất đá chìm xuống.

Chờ đến lúc kết thúc, hai người ngạc nhiên phát hiện vậy mà đã trở lại mặt đất, mà cái hố họ đánh sâu mấy trăm trượng, đã lại bị đất đá nện chặt.

Khí tức của Vân Tôn, cũng đã sớm biến mất!

Không thể tìm được tơ hào dấu vết để lại!

- A ~~~~

Người kia ngửa mặt thét dài, hai tay tách ra, hai đạo kiếm quang đồng thời xuất thủ, phốc phốc phốc...

Hiển nhiên hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn nỗ lực thử lần nữa, không muốn cứ thế mà bỏ qua cơ hội tiêu diệt Vân Tôn!

Vô số bùn đá lần nữa ứng kiếm mà bay, Niên tiên sinh cũng đồng thời xuất thủ, hiệp trợ hành động.

Sau nửa canh giờ.

Hai người đã xuất hiện trước một cửa hang dưới sâu ba trăm trượng, độ rộng nhất bên trên không dưới ngàn trượng, tựa như một cái phễu khổng lồ!

Trước mắt hai người, đã là địa tầng dưới ba trăm trượng.

Một con sông ngầm chỉ có hai ba trượng mãnh chảy ầm, không biết sâu bao nhiêu, tụ vào bên bờ đối diện cửa hang.

Niên tiên sinh dữ tợn chà xát hai tay, một cây gậy do Huyền khí tạo thành bỗng xuất hiện, trực tiếp cắm vào trong sông ngầm, tiếp tục kéo dài, một mực tăng trưởng đến chừng mười trượng mới chạm tới đáy!

Con sông ngầm này rộng chừng ba trượng, nhưng lại sâu đến mười trượng, dòng nước chảy xiết. Thời gian lại lâu như vậy, Vân Tôn có thủy tướng chi năng, lúc này chỉ sợ... Đã sớm không biết đi đến nơi nào!

Lại nói hiện tại khác trước, năng lực hóa hình của Vân Tôn gặp được hoàn cảnh thích hợp, coi như biết rõ trong sông, cũng đã không thể làm gì!

Rốt cục không bắt nổi nữa!

Cả một dòng sông, người biết giọt nước nào là Vân Tôn?

Cho dù hai người có tu vi thông thiên, cũng không có khả năng đem cả con sông ngầm này sấy khô!

- Chạy.

Niên tiên sinh khẽ thở dài, trong mắt ánh lên quang mang kỳ quái.

Thực sự không nghĩ tới, hắn tự thân xuất mã, thực lực nghiền ép toàn phương vị, thủ đoạn là đặc biệt nhắm tới, cuối cùng vẫn cứ thế mà thất bại, vẫn không thể diệt trừ dư nghiệt Cửu Tôn này!

- Mệnh của tên Vân Tôn kia còn chưa đến tuyệt lộ! Chỉ có thể chờ cơ hội lần sau.

Một người khác nhàn nhạt nói:

- Có điều, cơ hội này cũng đang ở trước mắt, chỉ cần chúng ta đến chiến trường Đông Huyền là được... Trước mắt Ngọc Đường đang nguy cấp tồn vong, chỉ cần Vân Tôn có cơ hội, nhất định không thể không đi chiến trường.

- Nói cũng đúng, hắn có vướng bận trong lòng, tất khó thoát khỏi cái chết!

Niên tiên sinh gật gật đầu.

Hai người nhìn nhau một cái, không chút do dự cùng nhau phi thân lên, trở lại mặt đất, thu hồi linh thạch mới bố trí, lại lao lên không trung, bay theo hướng đông.

Trên mặt đất, cái phễu lớn bị hai đại cao thủ tạo ra kia, từ từ xuất hiện nước phun trào.

Tựa như một con mắt lớn, đang lóe lên thần sắc châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.