Ta Là Chí Tôn

Chương 498: Xông ra vòng vây!



Chiến kỳ của Chiến Ca đột biến, trống trận Đông Huyền đột nhiên dừng lại.

Kéo theo, tiết tấu của quân đội Đông Huyền cũng đình trệ ngắn ngủi.

Bởi vì quá nhiều người thấy được Chiến Ca ngã xuống từ chiến kỳ.

Người chỉ huy tác chiến lúc này lại không rõ sống chết!

Đối với bất kỳ quân ngũ nào đều là đả kích lớn lao, đại quân Đông Huyền cũng không ngoại lệ, quân tâm lập tức hỗn loạn.

Chiến Ca vốn đang chỉ huy chiến đấu, căn bản không để ý tới chiến mâu hoành không đột kích, cho đến khi trường mâu oanh trúng chiến kỳ, toàn bộ chiến kỳ ầm vang chấn động, Chiến Ca lúc này mới cảm thấy toàn thân như bị lôi đình bổ trúng, trong nhất thời mất hồn mất vía, như bị điện giật.

Sau một khắc, Chiến Ca bị đảo ngược đẩy ra, cả ngươi như diều đứt dây rơi xuống.

Chiến Ca còn tính là tương đối may mắn, chí ít vào lúc này, thân thể của hắn còn hoàn chỉnh, chiến kỳ kia lại không có số may đến vậy, sau một tiếng “oanh” bạo hưởng, như pháo hoa mà nở rộ vỡ ra!

Chiến Ca trực tiếp ngã xuống, biến cố này tới quá đột ngột, bất kỳ người nào cũng không kịp ứng biến. Cuối cùng, thân thể Chiến Ca thân mật tiếp xúc mặt đất, hơn nữa còn là mồm miệng đi trước, một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, hai cái răng cửa trắng bóc bay ra.

Nếu không phải bản thân Chiến Ca có tu vi nhất định, hơn nữa da dày thịt béo. Cú ngã này không biến hắn thành bánh thịt đã là may mắn vô cùng. Cho dù vậy, cũng khiến hắn loạng choạng mãi cũng không thể đứng lên, vẫn cảm thấy đầu như quấy thành bã đậu, nhất thời không thể suy nghĩ, hồn nhiên không nhận rõ tình huống bốn phương.

Mãi một hồi lâu mới phát hiện trống trận ngưng bặt, không khỏi tức đến phun máu:

- Công kích a! Thất thần làm cái gì? Các ngươi bị choáng cả sao?

Nhưng mà chỉ trong cái ngắn ngủi này, Vân Dương đã đem mấy chục người Ma Y phái chém như thái rau, Kim Câu đại trận càng triệt để tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì!

Hồng Hồng nhất thời tìm đến, Vân Dương nhảy lại lên lưng ngựa, trường đao chỉ thẳng, gào to:

- Theo ta!

Lời còn chưa dứt, đã một ngựa đi đầu, phóng ngựa lao về phía trước, khí thế càng mạnh hơn vài phần!

Ma Y phái còn sót lại hơn hai chục người, vốn còn có thể chiến một trận, nhưng lúc này đều đã bị dọa đến xanh mặt, hiển nhiên đều bị uy thế của Vân Dương dọa sợ, hữu ý vô ý mà tách ra một con đường!

Đám người cùng chung một suy nghĩ, vừa rồi người này từng nói, muốn truy cứu việc này, truy cứu Ma Y phái, chuyện này không phải nghiêm túc chứ?! Quá mãnh liệt a?

Khe hở xuất hiện, đại đội nhân mã cứ vậy mà vọt qua!

Phương xa, hai người áo gai chưa động cũng đột nhiên phiêu khởi, kim câu trong tay lóe sáng, làm bộ muốn lăng không nhào xuống, cường thế chặn đường.

Vân Dương cưỡi ngựa đi đầu, ánh mắt như lãnh điện nhìn về hai người kia, trường đao quét mạnh, điềm nhiên nói:

- Ma Y phái, hy vọng các ngươi chớ có hối hận! Tới đi!

Hai người nghe vậy, đồng thời cảm thấy lạnh thấu tim, khí thế vốn đã súc thế đến đỉnh phong, lập tức bị châm xì khói.

Có điều lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, lạnh lùng nói:

- Tốt tốt tốt, lão phu thực muốn xem xem, tiểu nhi miệng còn hôi sữa nhà ngươi, lại có thể làm gì khiến Ma Y phái của ta phải hối hận! Không nói gì khác, hôm nay ngươi có thể đào mệnh, sau đó mới có thể nói tiếp!

Hiển nhiên hai người cũng không dám coi thường Vân Dương, trực tiếp đem sinh tử của hắn, gắn liền với trả thù ngày sau!

Vân Dương cười ha ha, thanh âm ầm ầm như lôi chấn, vang vọng tứ phía:

- Hôm nay, trước trăm vạn đại quân hai nước, anh linh bất diệt còn không xa, một khi Vân Dương ta thoát được chiến trường, cũng chính là lúc Ma Y tuyệt đạo, xóa sổ khỏi nhân gian!

Trăm vạn đại quân còn đang chém giết, một giây này cũng tức thời dừng lại.

Tất cả mọi người đều nghe được lời Vân Dương nói, câu thề này, có thể nói là kinh thiên động địa!

Thanh âm kia nghe như trong sáng, kỳ thực bên trong lại ẩn vô biên thù hận, vô tận oán độc!

Một lời nói ra, thiên địa cũng vì đó mà mờ lại, càng có một đạo phích lịch hoành không, ngân xà lóe sáng, chiếu sáng toàn bộ chiến trường!

Trong cái thời tiết rét đậm, tuyến lớn đầy trời này, lại có phích lịch lôi đình thiểm hiện!

Kỳ cảnh xuất hiện, tất cả mọi người cùng chấn động: Phích lịch lôi đình đột nhiên xuất hiện này, biểu lộ Thiên Đạo công nhận lời thề của Vân Dương!

Vừa rồi hắn chấn không bay lên, để trăm vạn đại quân cùng chứng kiến câu thề, lại là Thiên Đạo Thệ Ngôn!

Thiên Đạo thệ ngôn thành lập, nếu không phải Ma Y phái triệt để hủy diệt, thì chính là Vân Dương tan thành mây khói!

Trừ cái đó ra, không có kết quả thứ ba!

Hai người áo gai thầm rung động, lại hừng hực lửa giận, ác ý ngút trời:

- Hôm nay lão phu giết ngươi, kết thúc Thiên Đạo chứng kiến!

Hai người hóa thành hai đạo lưu quang, cường thế vọt tới, thanh thế vô cùng dọa người.

Bạch Y Tuyết thét dài một tiếng, liền muốn hoành không ngăn địch, chỉ riêng hai người này, Bạch Y Tuyết tự tin có thể ứng phó, tuyệt không phải việc khó.

- Chờ chút nữa, ngươi dẫn người xông về phía trước, hai người kia cứ giao cho ta, ta muốn xem đến cùng là ai phải vẫn diệt!

Vân Dương nhe răng cười một tiếng, sát cơ bắn ra bốn phía, kêu to một tiếng, cả người hóa thành một đạo thiểm điện màu tím, nghịch thế mà lên!

Cương đao khua mạnh, từ trên lưng ngựa bay lên, thanh thế rung động, trong chớp nhoáng này, thiên địa cũng vì đó mà cô tịch lại!

Thiên Ý đao pháp, chấp đao chính là chưởng thiên ý!

Trời muốn ngươi chết, ngươi còn có thể sống được sao?!

Trong tiếng cười dài, ba đạo lưu quang kịch liệt va chạm cùng một chỗ!

Thiên Ý đao pháp, ba chiêu sáu thức đồng thời bị Vân Dương đẩy ra, toàn lực ứng phó, đánh nhanh thắng nhanh!

Oanh!

Lần này đối oanh, khiến cho cả bầu trời như bị dẫn nổ, binh mã trong phạm vi trăm trượng như bụi cỏ bị bão cuốn, thuận gió đổ rạp!

Chân trời chỉ có Vân Dương hét lớn:

- Ma Y phái, không gì hơn cái này!

Đã thấy thân thể lóe lên, rơi xuống phía trước, Hồng Hồng hí dài một tiếng, nhưng vẫn nhảy lên thật cao, tái hiện tư thái thiên mã hành không, vừa vặn tiếp lấy Vân Dương, lần nữa hóa thành hồng sắc thiểm điện, lao nhanh về trước!

Cho đến khi Vân Dương trở lại lưng ngựa, hai người Ma Y phái kia vẫn còn đang bay ngược, thất khiếu đổ máu, cảm giác duy nhất là toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể kháng được trạng thái bay ngược.

Vừa kinh dị, lại vừa khó hiểu.

Thiếu niên này là ai? Ngọc Đường Vân công tử?

Công tử thế gia trần tục, lại có thể có được đao pháp tinh diệu như thế?!

Tu vi thiếu niên này dù đến Thiên cảnh, nhưng so với hai người bọn hắn còn kém hơn không chỉ một bậc, nhưng đao pháp kia lại quá cường hãn! Lấy đao pháp siêu diệu sang bằng cách biệt tu vi, thậm chí còn đánh cho hài người bọn hắn thất bại thảm hại!

Thời khắc cuối cùng, nếu không phải mượn đặc tính của Ma Y Kim Câu, tự hành hóa giải trùng kích, nói không chừng hiện tại không chỉ chịu trọng thương, mà là trực tiếp biến thành thi thể, sinh cơ đoạn tuyệt!

Vân Dương liều mạng chiếm được thượng phong, cường thế trở lại lưng ngựa, hình tượng càng thêm khốc liệt, tử bào tung bay, phi nhanh xuống dưới, phát ra âm thanh xoát xoát, trợn mắt quát to:

- Ai đến đánh với ta một trận!

Thanh âm ầm ầm truyền ra, rung động toàn bộ chiến cuộc, người ngựa như vào chỗ không người, nơi hắn đi qua, không người dám cản!

Một chiêu vừa rồi đánh bại hai đại cao thủ Ma Y phái diễn ra trên bầu trời, mọi người đều có thể thấy được!

Đối mặt siêu cấp cường giả như vậy, lúc này cản trước mặt hắn, há không phải đi tìm chết?

Trước đó đã có tiền lệ Bạch Y Tuyết, siêu cấp cường giả không thể kháng cự. Đám người sớm đã có lòng e ngại, lại thêm không có lệnh liều mạng của cao tầng, tự nhiên sẽ không có người nhảy ra cản đường!

Bạch Y Tuyết cùng Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao đi ngay sát Vân Dương, một trái một phải, tựa như hai tôn tuyệt thế Sát Thần, thế không thể đỡ!

Ba người thành một mạch, chỉ trong chốc lát, liền đã từ trong quân trận phá ra một lỗ hổng lớn!

Gần trăm vị cao thủ Đông Huyền kiệt lực muốn cản đường, thế nhưng vừa đối mặt, liền đã bị giết đến thây ngang khắp đồng, đợi đến khi hội hợp những người khác, cũng đã nhìn thấy quân đội Ngọc Đường nhanh chóng rời đi!

Cũng vào lúc này, thiết kỵ dưới trướng Phó Báo Quốc cũng liều mạng giết tới, hai nhánh quân đội, trùng trùng điệp điệp giết qua, hội sư giữa trận địch!

- Lao ra! Đột phá quân ngũ Đông Huyền!

Vân Dương hét lớn một tiếng, cảnh cáo trước mắt còn không phải lúc nghỉ ngơi, ngược lại, chiến lực phe mình đã toàn bộ lâm vào vòng vây của đối phương, lực cản sẽ không nhẹ hơn lúc trước, tuyệt đối không thể có một tơ hào thư giãn!

Phảng phất như hô ứng lời cảnh cáo của Vân Dương, kèn lệnh trống trận Ngọc Đường vang lên động địa, mười mấy thiết kỵ mà Phó Báo Quốc dự lưu điên cuồng xông ra.

- Quên nhà lão phụ, đều trên vai ta. Quốc gia an nguy, đều trong trận này!

Thanh âm Phó Báo Quốc khàn khàn rung động linh hồn:

- Liều mạng! Sau lưng chúng ta là Thiên Huyền nhai, Cửu Tôn đại nhân còn đang nhìn chúng ta chiến đấu...

Oanh một tiếng, tất cả binh tướng Ngọc Đường đều như thấy nhiệt huyết xông lên, trong lúc nhất thời, toàn thân đều như muốn bạo tạc.

- Giết qua, nhất quyết tử chiến với đám nít ranh Đông Huyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.