Ta Là Chí Tôn

Chương 499: Anh hùng xế chiều



Phó Báo Quốc cố nhiên hy vọng có thể cứu Lão Nguyên soái, thế nhưng vẫn không đem toàn bộ chiến lực dành cho cứu viện, mà lưu lại một nửa kỵ binh, dù sao hiện tại hắn có trọng trách trên người, chính là phải tạo một đạo Thiết Cốt quan khác, tận sức cản đường Đông Huyền xâm lấn!

Song chiến cuộc nhanh chóng biến đổi, Vân Dương cường thế nhập chiến, khiến cho sĩ khí Ngọc Đường bạo tăng, nhất là Báo Quốc quân cùng một nửa thiết kỵ đã tụ hợp với Lão Nguyên soái, tình huống trước mắt nhất định phải đánh cuộc một trận, nếu không chẳng những không cứu được tàn quân cùng Lão Nguyên soái, mà còn khiến Báo Quốc quân cùng một nửa thiết kỵ bị chôn cùng!

Khi đó thực sự đúng là được không bù nổi mất, càng liên lụy tới phòng ngự mới tạo thành, nào nói đến chuyện chống cự lâu dài với đại quân Đông Huyền!

Có điều xem tình huống hiện tại, sĩ khí Ngọc Đường tăng vọt chưa từng có, không những Lão Nguyên soái cùng tàn quân có cơ hội cứu về, mà nửa thiết kỵ cùng Báo Quốc quân cũng có thể không bị hao tổn quá nhiều, thế cục trước mắt có lợi với Vân Dương, chính có thể thừa cơ phản sát Đông Huyền, áp chế nhuệ khí, đối với chiến cuộc sau này có lợi rất lớn!

Xét thấy điều đó, Phó Báo Quốc lập tức quyết định, toàn lực ứng phó, phát động tổng tiến công!

Vân Dương nhìn thấy Phó Báo Quốc bắt đầu hành động, rốt cục thở nhẹ một hơi, tranh thủ lấy ra mấy bình đan dược, mỗi người ba viên, để đám người Bạch Y Tuyết phân phát, đến lúc này, đám người bọn họ cơ bản đều đã sức cùng lực kiệt, chỉ dựa vào một hơi mà chèo chống tới giờ, mắt thấy đan dược xuất hiện, đương nhiên không chút khách khí mà một ngụm nuốt xuống.

Mà lúc này, hiển nhiên không phải lúc để hàn huyên, hơi chút khôi phục, đám người lại lập tức nhất cỗ tác khí mà xông ra ngoài, một đường điên cuồng chém giết.

Lúc này Đông Huyền không người chỉ huy, không thể ứng đối, không động mà tự loạn, chẳng khác nào một đoàn đay rối.

Chờ đến khi Chiến Ca lần nữa trở lại vị trí chỉ huy, chưa kịp phất cờ lệnh tụ quân, đã thấy quân đội Ngọc Đường như hóa thành một đầu Nộ long, một đường điên cuồng xông phá!

Ngọc Đường, thành công phá vây, nhanh chóng rời đi!

Mắt thấy đại cục đã định, Chiến Ca như tro tàn đi xuống, một đường phi nước đại, chạy đến trước người Hàn Sơn Hà, có chút oán trách nói:

- Lão sư, sao ngài...

Vừa nói mấy chữ, lại cảm thấy ngữ khí của bản thân quá nặng, càng thêm bất kính, không phải là thái độ nên có với một người thầy, lập tức vô ý ngừng lại.

Hàn Sơn Hà cười một tiếng:

- Ngươi muốn hỏi ta, vì sao vừa rồi không thay ngươi chỉ huy đúng không?

Chiến Ca gật đầu.

Trận truy sát Thu Kiếm Hàn vừa rồi, Hàn Sơn Hà hoàn toàn không tham gia chỉ đạo, toàn bộ quá trình đều do Chiến Ca hắn đối ứng.

Trên thực tế, từ lúc xông qua được cửa tây Thiết Cốt quan, Hàn Sơn Hà đã buông tay trao quyền, đem hết thảy quyền lực giao cho Chiến Ca.

- Tuổi Thu Kiếm Hàn còn lớn hơn ta mấy tuổi...

Hàn Sơn Hà nhìn cờ xí giữa không trung, có chút thở dài:

- Chỉ nói đến con đường chiến sự, hắn cũng đi được dài hơn ta, là tiền bối của ta, cũng là tri kỷ cả đời ta...

- Lúc trước, bất đắc dĩ mà nghe kế hoạch của các ngươi, áp dụng thủ đoạn mờ ám đánh lén Thu Kiếm Hàn, lúc ấy ta đã cảm thấy bất đắc dĩ... Bây giờ, ta thực sự không đành lòng, nhìn vị túc địch, đối thủ cả đời này... Cứ vậy mà chết thảm trên chiến trường... Hơn nữa... Còn là thi cốt vô tồn, đầu một nơi thân một nẻo trên chiến trường...

Thanh âm Hàn Sơn Hà ẩn uẩn vô số than thở.

Chiến Ca nghe vậy bỗng ngây người.

Đột nhiên, như hiểu được suy nghĩ của Hàn Sơn Hà, thầm chấn động.

Chiến tử sa trường, chính là số mệnh của mỗi quân nhân, đồng thời cũng là vinh quang chí cao vô thượng.

Nhưng... Không phải là, trong lúc không sức hoàn thủ, bị người mơ mơ hồ hồ cắt mất đầu!

Đối với chiến sĩ mà nói, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất, sỉ nhục khó mà rửa sạch!

Kết cục cuối cùng của nhất đại anh hùng, chính là ác chiến mà chết, tuyệt không phải là bị đánh lén, thần trí không rõ, nằm liệt giường chỉ còn một hơi, lại bị người chặt đầu sung quân công!

Thu Kiếm Hàn hôm nay, chưa hẳn không phải Hàn Sơn Hà ngày mai, thậm chí lúc nào đó chính là Chiến Ca hắn!

Hẳn là, lão sư nhìn Thu Kiếm Hàn mà nghĩ đến bản thân a?

Chiến Ca suy bụng ta ra bụng người, như có điều suy nghĩ.

- Từ xưa danh tướng cũng như mỹ nhân!

Hàn Sơn Hà có chút buồn vô cớ:

- Đến lúc đầu bạc thì ai cũng như ai cả. Thu Kiếm Hàn... Râu tóc bạc trắng... A...

Lời nói đột nhiên ngưng bặt, Chiến Ca như bị trọng trùy đánh trúng.

Đúng vậy a, bất kể là nhất thế Quân Thần, hay là truyền kỳ danh soái... Dưới sự cọ rửa của thời gian trường hà, đều phải nhượng bộ lui binh. Thời gian sáng chói nhất của bọn hắn... Nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục năm!

Được như Thu Kiếm Hàn, như lão sư, đều là tồn tại may mắn cực điểm!

- Trận chiến này, Ngọc Đường đã thua, không thể đảo nghịch.

Hàn Sơn Hà buồn bã nói:

- Tin rằng Thu Kiếm Hàn coi như có thể tạm thời giữ mạng... Cuối cùng cũng không sống được mấy ngày. Chiến Ca, cần gì phải để một đời anh hùng như thế phải đầu nơi thân nẻo? Bất kể lúc đối địch hắn đáng giận thế nào, khiến ngươi đau đầu thế nào, nhưng vô luận thế nào đều không thể phủ nhận, đó là một đối thủ đáng tôn kính, càng là anh hùng đối với bất cứ vị quân nhân nào!

Chiến Ca xấu hổ không nói, khom người xưng phải, không còn tiếp tục xoắn xuýt.

...

Bên kia.

Trong một đoàn hỗn loạn, đám người Vân Dương rốt cục thành công mang theo xe ngựa trở về doanh trướng của Phó Báo Quốc.

Phó Báo Quốc chạy như bay đến, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng mà hỏi thăm:

- Lão Nguyên soái thế nào? Có vấn đề gì không?

Vân Dương thở dài, tâm tình hắn cũng nặng nề không kém, thậm chí còn hơn.

Trên thực tế, hắn cũng muốn hỏi câu này, từ lúc mới vọt qua hắn đã liền muốn hỏi.

Nhưng hắn không dám hỏi, hắn sợ hãi, e sợ nghe được tin tức mà bản thân không thể chấp nhận nổi!

Hắn đã mất mát quá nhiều!

Thực sự không muốn mất thêm nữa, không thể mất thêm nữa!

Ông trời a!

Vấn đề này đã nấn ná trong lòng Vân Dương, lúc này bị Phó Báo Quốc hỏi đến. Vân Dương nắm chặt nắm đấm, lỗ tai dựng lên, khẩn trương nghe đáp án không thể né tránh!

- Hiện tại Lão Nguyên soái bị trọng thương, ban sơ lúc quyết chiến cửa tây, bị Ma Tiễn Thủ Kim Vô Đãng đánh lén, trúng một tiễn...

Bạch Y Tuyết hổ thẹn nói, dù sao Thu Kiếm Hàn bị ám tiễn đánh lén ngay dưới bảo hộ của hắn.

Vô luận thế nào, đều là do hắn bảo hộ bất lực, nhục nhã này có nảy xuống sông hồng cũng không rửa được.

- ... Tên Kim Vô Đãng kia đã bị ta chém trong loạn quân...

Bạch Y Tuyết yếu ớt nói một câu, lại nghe đón phải ánh mắt sắc bén của Vân Dương.

Ma Tiễn Thủ Kim Vô Đãng cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất tiễn.

Cung tiễn, xưa nay luôn được quân đội đặc biệt coi trọng, giang hồ nhân sĩ lại rất ít khi dùng, ngẫu nhiên có một hai người đụng, cũng chỉ là luyện tập chơi chơi, tuyệt ít có người thành thạo ứng dụng.

Nhưng vị Ma Tiễn Thủ Kim Vô Đãng lại không giống như vậy.

Bởi thủ đoạn chủ yếu, cũng là duy nhất của hắn là cung tiễn!

Một thân kỹ nghệ của hắn đều trên dây cung mũi tiễn!

Tương truyền, tiễn thuật của này đã luyện đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Cường cung trong quân đội nhiều nhất nặng sáu thạch, cho dù Thí Thần cung cần tu giả có tu vi nhất định mới có thể sử dụng, nhiều lắm cũng chỉ đến mười thạch.

Bởi cường cung như thế, không sai biệt lắm chính là phụ tại cực hạn của thân thể con người. Cũng là cực hạn mà nhân lực có thể thúc dục.

Nhưng mà cường cung của vị Ma Tiễn Thủ này, lại lấy Tinh Thần mộc làm cánh, Giao Long cân làm dây.

Có người từng đo qua, ít nhất phải có ba mươi thạch lực mới có thể kéo căng được nó.

Tiễn được bắn ra, nhanh đến vô hình, cho dù là Huyền giả Sơn cảnh đại viên mãn, cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy bóng tên.

Tương truyền, mỗi lần hắn bắn tên, mũi tên xuyên qua mục tiêu được một lát, tiếng xé gió mới kịp truyền đến! Có thể thấy, xạ tốc của hắn còn nhanh hơn tốc độ âm thanh!

Hết lần này tới lần khác, ngoại trừ là một sát thủ, Ma Tiễn Thủ còn là một thích khách!

Lần này, ngay cả Bạch Y Tuyết cũng không nghĩ đến, Đông Huyền vì muốn nhanh chóng đánh tan Ngọc Đường, thế mà mời tới cả vị Ma Tiễn Thủ này, đặc biệt nhắm vào Thu Kiếm Hàn, còn thuận lợi đắc thủ!

Cho dù sau đó Bạch Y Tuyết đại triển thần uy, phản sát giết Ma Tiễn Thủ, thế nhưng Lão Nguyên soái thực sự là trọng thương dưới bảo hộ của hắn, sự thực không cách nào thay đổi!

- Sự tình sao có thể như vậy?

Vân Dương nghe nói chỉ là bị đánh lén, cảm thấy lập tức buông lỏng:

- Ta đi xem Lão Nguyên soái một chút, thuận tiện, Bạch Y Tuyết ngươi đến nói cho ta, chuyện này rốt cục là thế nào?

Đối với Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của bản thân, Vân Dương vẫn vô cùng tự tin, cho dù Lục Lục không tại, Sinh linh chi khí không thể vận dụng, nhưng hắn vẫn nắm chắc giúp Lão Nguyên soái chuyển nguy thành an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.