Ta Là Chí Tôn

Chương 502: Thời khắc cuối cùng!



Giờ khắc này, vị Vân Tôn đại nhân uy chấn thiên hạ, khóc như một đứa trẻ lên ba:

- Lão Nguyên soái... Ngươi không nên chết... Ta... Ta đã mất đi nhiều lắm... Ngươi không thể chết...

- Ta không chịu được... Ta không chịu nổi...

Vân Dương khóc đến nước mắt đan xen, không còn nửa điểm hình tượng.

Thu Kiếm Hàn từ ái nhìn Vân Dương, nhẹ nhàng nói:

- Đứa nhỏ ngốc... Ngươi, sao có thể không chết được...

Ánh mắt lão từ từ xa xăm, lẩm bẩm nói:

- Nói đến... Cả đời ta... Kỳ thực cũng đã đủ... Chỉ là... Ta chết đi... Quốc gia an nguy... Lão thê ở nhà...

Trong ánh mắt lão mang theo quyến luyến khó mà che giấu, lẩm bẩm:

- Bỏ không nổi... Bỏ không nổi... Thế nhưng... Loạn thế bắt đầu... Chúng ta... Nào tiếc thân này...

Nghe Lão Nguyên soái lẩm bẩm, Vân Dương như hồn bay phách tán, lệ như suối trào, bi thương đến không nói nên lời.

Đột nhiên, ngoài soái trướng truyền đến tiếng vó ngựa khẩn cấp, một thanh âm gào thét vang lên:

- Đại soái... Quân tình khẩn cấp...

Thanh âm nổi giận của Phó Báo Quốc từ xa xa vang lên:

- Dừng lại! Rống cái gì mà rống! Ta còn chưa có chết đâu, còn không mau xuống cho ta!

Hiển nhiên, Phó Báo Quốc sợ tiếng thét đột ngột này quấy rầy Lão Nguyên soái.

Nhưng tiếng vó ngựa này, lại để Vân Dương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiếng khóc đau buồn đột nhiên ngưng lại.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong miệng tự lẩm bẩm.

- Ngựa... Quân tình... Hồng Hồng...

Thần trí của Lão Nguyên soái lúc này lại lần nữa mơ hồ, theo bản năng đáp lời:

- ... Cái... A?

Vân Dương ngây ngốc một lát, đột nhiên cuồng hỉ nhảy dựng lên:

- Lão Nguyên soái, ngươi được cứu rồi! Ngươi được cứu rồi, ta nghĩ ra biện pháp rồi! Ta sao lại ngu xuẩn như vậy chứ, thần dược cứu mạng ở ngay trên người ta, thế mà ta lại nghĩ không nổi!

Trong lúc nhất thời, lại mừng đến phát khóc.

Nhưng thần trí Thu Kiếm Hàn đã lại càng mơ hồ, lẩm bẩm nói:

- Bệ hạ... Lão Thu... Đi...

Một cái chớp mắt này, Lão Nguyên soái lại lâm vào hôn mê, hiển nhiên đã đạt tới cực hạn, có lẽ một khắc sau cũng là lúc hồn đi cửu tuyền, anh linh quy thiên!

Vân Dương khẽ động tâm niệm, không dám có nửa điểm chần chờ, nhảy lên một cái, khẽ vươn tay, một cây tiểu đao lấp lóe hàn quan bỗng nhiên xuất hiện, ống tay áo nắm lại, đưa cổ tay đặt trên miệng Thu Kiếm Hàn, tiểu đao khẽ động, máu tươi tích tích nhỏ xuống.

Vân Dương nhanh chóng đưa tay vạch miệng Lão Nguyên soái, đem một máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ vào.

Máu tươi của hắn có linh hiệu thần dị, điểm ấy Hồng Hồng đã chứng minh rõ ràng. Thế nhưng Lão Nguyên soái lúc này trọng thương sắp chết, chưa hẳn đã có thể tiếp nhận dược lực quá nhiều, chỉ có thể từng chút từng chút nhỏ xuống, tiến hành theo chất lượng, mới có khả năng giúp lão khởi tử hồi sinh, chuyển nguy thành an!

Năng lực tự lành của cao giai tu giả vốn cực mạnh, năng lực này trên người Vân Dương còn được phóng đại mấy lần. Vết cắt nhanh chóng liền lại, Vân Dương lại vung đao, lại một nhát cắt, vết thương lại tích tích nhỏ máu, cứ thế lặp đi lặp lại, liên tiếp nhỏ ra ba bát máu lớn, Vân Dương mới dừng tay lại!

Nhiều máu tươi như thế, hẳn là đã đủ để Lão Nguyên soái xoay chuyển càn khôn đi?!

Vân Dương thầm thả lỏng, tâm tình cương cứng lập tức buông ra, đại não bắt đầu cảm thấy choáng váng, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, không thể kiên trì thêm được nữa, lảo đảo một cái, phù một tiếng ngã xuống.

Sau một khắc, chính là vô tận hắc ám dâng lên, bất tỉnh nhân sự...

...

Khi đám người Vân Hầu chờ đến quá lâu, rốt cục không yên lòng mà chạy trở lại lều vải, lại kinh ngạc nhìn thấy hai người toàn thân máu tươi, một người nằm lặng trên giường, một người cũng ngã yên dưới đất, cả hai vô thanh vô tức.

Tất cả mọi người cũng không tự chủ mà giật mình kêu lên, nhưng lại lập tức kinh hỉ phát hiện...

- Vân Dương không chết!

Thượng Quan Linh Tú mừng rỡ kêu lên:

- Hắn còn thở, hắn chỉ ngất đi, dường như là bị mất máu quá nhiều, thần khốn thể mệt mà thôi...

Lão Nguyên soái dù quan trọng, nhưng trong mắt Thượng Quan Linh Tú, Cửu Tôn vẫn quan trọng hơn, nhất là vị này còn là Vân Dương, nàng... Lại..., cho nên so với đám người kia còn đang quan tâm Lão Nguyên soái, nàng lại lập tức nhìn về Vân Dương.

- Lão Nguyên soái cũng không có chết...

Phó Báo Quốc mở to mắt nhìn, trong nháy mắt như thấy hạnh phúc bao phủ, cơ hồ muốn kêu to:

- Còn hô hấp, hô hấp cũng liền mạch dứt khoát hơn, mạch tượng cũng đã vững vàng, dấu hiệu tốt đẹp, thực sự không thể tưởng tượng nổi...

Đám người nghe vậy, cùng nhau cuồng hỷ, khó nói nên lời.

Vân Hầu cùng Bạch Y Tuyết có chút không dám tin, cùng nhau tiến tới cẩn thận kiểm tra, đã thấy Thu Kiếm Hàn vẫn hôn mê bất tỉnh, tình huống không tốt, nhưng sắc mặt đã hiện mấy phần ửng hồng phơn phớt, cho dù vết thương trước ngực vẫn rất khủng bố, khiến người nhìn mà giật mình, nhưng mạch đã đã trở nên nhẹ nhàng không giả, so với tình huống hồi lâu mới nhảy lên một cái lúc trước đã khác biệt rất nhiều.

Hai người đều là hành giả trong giới tu luyện, nháy mắt đưa ra kết luận giống nhau, chí ít cho tới bây giờ, Lão Nguyên soái vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng đã xác thực không phải lo!

Mặc dù không biết sẽ để lại di chứng thế nào, đến cùng có thể tỉnh lại hay không, nhưng hiện tại...

Lão Nguyên soái vốn hẳn phải chết... Lại còn sống!

Mệnh của Lão Nguyên soái, đã được bảo vệ!

Một trong ba cây trụ kình thiên chống đỡ Ngọc Đường, không có sụp đổ!

- Cảm ơn trời đất!

Thượng Quan Linh Tú cũng vui đến chảy nước mắt.

Mặc dù nàng quan tâm Vân Dương hơn, thế nhưng Lão Nguyên soái là trưởng bối mà nàng vẫn luôn tôn sùng, là đỉnh phong không thể thay thế của quân phương Ngọc Đường, trong tình huống phải chết, lại có thể bảo toàn, tự nhiên là đại cát đại lợi!

Phó Báo Quốc như sắp phát điên, bắt lấy tay Vân Hầu, liên tục lay động, cảm kích không biết nói gì:

- Vân Hầu, đại nhân... Ngài... Cảm tạ... Ngài nuôi một đứa con trai tốt a...

Thu Kiếm Hàn trọng thương, sinh mệnh hơi thở cuối cùng, ngày càng sút, mà trong thời gian này không có bất kỳ người nào tiến đến, càng chỉ có mình Vân Dương ở bên trong, như vậy thương thế đột nhiên chuyển tốt của Thu Kiếm Hàn, tất nhiên là Vân Dương làm ra!

Điểm này, không có bất cứ điều gì để tranh luận, ai cũng không có bất luận hoài nghi.

Huống chi, Vân Dương mệt mỏi thành như vậy, càng biểu lộ hắn đã dùng bao nhiêu sức.

Hiện tại, đối với đánh giá của Thu Kiếm Hàn cho Vân Dương, Phó Báo Quốc đã không còn bất kỳ nghi vấn, kẻ này quả có năng lực siêu phàm, tác dụng của hắn, thực sự lớn hơn cha của chính hắn, con hơn cha, nào còn gì để phân trần!

Vân Hầu nhìn Vân Dương đang bất tỉnh, nhẹ giọng nói:

- Phó đại soái khách khí, đây vốn là phận sự của Vân Dương, cứu trợ Lão Nguyên soái, nghĩa bất dung từ, nào có gì mà tạ ơn, không đáng nhắc tới.

Phó Báo Quốc đỏ bừng khuôn mặt, tinh thần tỏa sáng, cười ha ha:

- Sao lại không đáng nhắc tới, ai cứu được Lão Nguyên soái, người đó là ân nhân cứu mạng của ta, là phụ mẫu tái sinh của ta! Ha ha ha....

Câu nói này vừa ra, đám người đều cười ầm lên một trận.

Dù sao, nếu Vân Dương là phụ mẫu tái sinh của Phó Báo Quốc, như vậy Vân Hầu trước mắt thì sao, là lão tử của tái sinh phụ mẫu?!

- Vân công tử cũng thụ thương không nhẹ, chắc hẳn thi cứu quá lao lực.

Thượng Quan Linh Tú có chút nóng nảy nói:

- Ta thấy nên để hắn đi nghỉ ngơi trước, tình huống này của hắn dù không sao, nhưng cũng cần nghỉ ngơi mấy ngày mới được.

Vân Dương ôn tồn lễ độ cười một tiếng:

- Như vậy... Làm phiền Thượng Quan cô nương vất vả.

Đám người nghe vậy đều ý vị thâm trường cười một tiếng, Thượng Quan Linh Tú nhất thời đỏ bừng khuôn mặt, cẩn thận e dè ôm lấy Vân Dương, chạy đi như đào mệnh.

- Ha ha ha...

Phó Báo Quốc cười ha ha:

- Vân Hầu, xem ra nhà ngài sắp có chuyện tốt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.