Ta Là Chí Tôn

Chương 514: Bài học sau cùng (2)



Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hàn Sơn Hà đột nhiên trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, lập tức nhẹ nhàng nhấc tay phải.

Tiếp đó, chính là từng tiếng kèn lệnh quyết tuyệt vang lên.

Phía trước, vô số hội binh Đông Huyền mắt thấy phe mình đã dần ổn định trận cước, đang tập kết trọng chỉnh, tựa như nhìn thấy hy vọng chợt hiện, đang chờ trở lại đơn vị của mình. Lại kinh hãi nhìn thấy mấy vạn người nơi hậu phương đang kéo trường cung, hàn quang lóe sáng, chỉ xéo lên không trung.

Những hội binh Đông Huyền nhìn thấy cảnh này không phải số ít, lại mờ mịt không hiểu hành động này là có dụng ý gì, nhằm vào ai?!

Truy binh Ngọc Đường còn ở phía sau, căn bản không nằm trong tầm bắn của cung tiễn, chẳng lẽ là bắn tên không đích?!

- Lão sư!

Chiến Ca thấy thế, đột nhiên chấn động.

Đối với lời kêu gọi của Chiến Ca, Hàn Sơn Hà lại hoàn toàn hờ hững, nhàn nhạt hạ lệnh:

- Bắn tên!

Sưu sưu sưu...

Vô số mũi tên, trong nháy mắt che cả bầu trời.

Những mũi tên này tuyệt không phải bắn tên không đích, hội binh Đông Huyền vẫn còn vọt về phía trước, cơ hồ không chút chuẩn bị nghênh đón số tiễn vũ này, nhao nhao ngã xuống kêu thảm.

Vẻn vẹn chỉ một đợt mưa tên, đã đem không dưới vạn tên hội binh ngã xuống tại chỗ!

Đó là bộ phận hội binh cuối cùng của Đông Huyền, cũng là bộ phận kết nối giữa quân Đông Huyền đang trọng chỉnh đội ngũ cùng với truy binh Ngọc Đường ở phía sau!

Hàn Sơn Hà vì chiến sự tiếp đó, mà thống hạ sát thủ, chặt đứt đạo kết nối, tựa như tráng sĩ chặt tay, tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Tiễn vũ dừng lại, mùi máu tươi nồng nặng tới cực điểm bay lên.

Trên chiến trường, mũi tinh huyết cũng chỉ là chuyện bĩnh thường. Thế nhưng hôm nay, đầu nguồn tạo ra đại thương vong như thế lại là người nhà, cảm xúc cũng khó tránh khỏi mà thấy khác trước kia, toàn bộ quân đội Đông Huyền, đột nhiên lâm vào một mảnh không khí yên tĩnh chưa từng có.

Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, mấy vạn Cung thủ kia không phải không biết bản thân đang làm gì, thế nhưng quan trên có lệnh, nhất định phải chấp hành, mà trước đó, dù nội tâm đã có chuẩn bị, thế nhưng khi hiện thực hiện lên trước mắt, vẫn như cũ nhìn mà giật mình, tâm hồn đều lạnh!

Mấy vạn cũng tiễn thủ đã như vậy, đám binh sĩ Đông Huyền khác còn càng thêm sợ hãi cùng nghi hoặc!

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì.

Hàn Sơn Hà mặt không đổi sắc, mở miệng nói:

- Ngươi muốn nói, chờ bọn hắn về chỗ cũng không muộn. Thậm chí, chỉ cần để hắc kỵ tiến lên tiếp ứng, bọn hắn liền có thể bình yên trở về. Đúng không?

Ánh mắt Chiến Ca nhìn chăm chăm về phía trước không xa, nhìn về từng mảnh từng mảnh thi thể đồng bào, những thi thể như hóa cả thành nhím, chỉ thấy lòng như đao cắt, trong lúc nhất thời, thế mà quên cả trả lời.

- Nhưng ngươi đã quên, thời gian hiện tại đã không đợi ta nữa, không nói bọn hắn trở lại có thể bày trận đối ứng hay không, mà bọn hắn xông lại, phía sau chính là truy binh Ngọc Đường.

Hàn Sơn Hà lạnh lùng nói:

- Thậm chí, cái gọi là trở về vị trí, sẽ chỉ tạo thành đảo loạn với quân trận hiện tại, ngươi phải biết, trong thời điểm này, cho dù chỉ là một chút rối loạn, gió thổi cỏ lay, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đong đếm, chúng ta đã không còn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

- Lúc đó, chỉ cần quân địch công kích một đợi, thành lập ưu thế, liền có thể lần nữa dẫn phát khủng hoảng kia. Lúc đó, mới thực sự là thất bại thảm hại, triệt để chết không chỗ chôn.

Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:

- Chiến Ca!

Thanh âm của Hàn Sơn Hà dù lạnh lùng, nhưng ngữ điệu nội uẩn trong đó lại lạnh lẽo đến cực điểm.

Chiến Ca nghe mà run sợ, sợ hãi ngẩng đầu:

- Lão sư!

- Ngươi nghe kỹ cho ta, nghiêm túc mà nhìn, đây là lần cuối ta có thể dạy ngươi!

Hàn Sơn Hà có chút âm trầm:

- Tiếp đó, lại là một bài học nữa, lần này, gọi là... Bồi dưỡng khí thế!

Lời còn chưa dứt, tay Hàn Sơn Hà lại lần nữa vung lên.

Trong thân vệ quân, đột nhiên phát ra tiếng rống:

- Hống...

Tiếp đó, chính là mấy ngàn người đồng thời rống to, thanh âm kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

- Chiến!

- Chiến!

- Chiến!

Tất cả binh mã, tất cả tướng sĩ nhất thời vì đó mà chấn động.

Sau một khắc, một thanh âm nghiêm nghị kêu to:

- Nhất kiếm quang hàn! Thiên hạ sơn hà!

Thanh âm hùng tráng sôi sục.

Ba ngàn thân quân đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng hết mọi lực lượng:

- Nhất kiếm quang hàn, thiên hạ sơn hà!

Lại là thanh âm của một người:

- Nhất kiếm quang hàn, thiên hạ sơn hà!

Lúc này, đã không còn là nhất hô bách ứng nữa, mà là vạn người, mấy vạn người cùng ứng!

Sau đó, lại là thanh âm của một người dẫn đầu:

- Nhất kiếm quang hàn, thiên hạ sơn hà!

Hơn hai mươi vạn quân Đông Huyền đã vào trận, đồng thời trăm miệng một lời:

- NHẤT KIẾM QUANG HÀN, THIÊN HẠ SƠN HÀ!

Càng về sau, bất kể thương hoạn, bất kể là thân binh hay hội quân, tất cả cùng nhau gầm rú, thanh âm càng lúc càng chỉnh tề.

Càng lúc càng hữu lực.

Càng lúc càng dứt khoát!

Đại kỳ vung lên.

Tiếng hô gầm đột nhiên đình chỉ.

Nhưng, Chiến Ca rõ ràng cảm giác được, ngay trong vài tiếng khẩu hiệu kia, chiến ý trùng thiên, vô kiên bất tồi đã ngưng tụ thành hình!

Đám hội binh rõ ràng mới đến, chỉ trong chốc lát, không ngờ đã tạo thành khí thế còn sắc nhọn hơn đao!

Thậm chí Chiến Ca còn tự tin rằng, coi như lúc này Phó Báo Quốc có suất lĩnh đại quân giết tới, có quân đội như vậy trong tay, cũng có thể chiến một trận!

Giờ khắc này, Chiến Ca chỉ còn rung động.

Thủ đoạn chỉnh quân của Hàn Sơn Hà, chợt nhìn thì không có gì lạ, nhiều lắm cũng chỉ là đúng quy đúng của, nhưng mà trong thời điểm này, trong bại cục này, lại có thể làm được như vậy, thực đúng là hóa mục nát thành thần kỳ!

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Đối diện, kỵ binh Ngọc Đường không ngoài dự liệu đã xuất hiện, hổ lang chi thế, không giảm chút nào.

Hàn Sơn Hà híp mắt, nói:

- Khí thế đã thành, đáng tiếc chiến lực vẫn chưa đủ. Giờ phút này, ta lại dạy cho ngươi thêm một bài học nữa, đây cũng là bại học cuối cùng mà ta dạy cho ngươi!

- Bài học này, gọi là hy sinh!

Chiến Ca đột nhiên chấn động, bỗng ngẩng đầu nhìn Hàn Sơn Hà, thất thanh nói:

- Lão sư, ngươi...

Hàn Sơn Hà híp mắt nhìn chằm chằm vào đối diện.

Chỉ nghe được một trận vó ngựa gấp gáp vang lên, một đóa hồng vân, bỗng xông ra từ trận binh Ngọc Đường đối diện, chỉ trong mấy hơi thở, đã vượt qua khoảng cách ngàn trượng, độc thân cưỡi ngựa tới trước Đông Huyền.

Theo hồng vân kia đến, một thanh âm lạnh lùng tràn đầy sát cơ vang lên:

- Hàn Sơn Hà, nếu đã tới, còn muốn đi làm gì?!

Một thớt xích mã thần tuấn tới cực điểm, đạp vào mắt binh mã Đông Huyền.

Thớt xích mà mới xuất hiện, so với chiến mã bình thường ít nhất phải cao hơn nữa cái đầu, thân thể tiếp cận hai trượng rưỡi. Toàn thân lông đỏ, đứng ở đó, tựa như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, hừng hực không thôi.

Đôi mã nhãn tràn đầy linh tính, sau khi ánh mắt giao hoa, đám người Đông Huyền không kìm nổi mà ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ ý vị bễ nghễ!

Xem thường?!

Chỉ là một con ngựa, lại khiến người ta cảm thấy... Nó căn bản không đem hai mươi vạn hùng binh này đặt vào trong mắt!

Cứ vậy đứng đó, lông bờm màu đỏ như hỏa diễm trôi nổi trên không trung, nhìn đám người, như muốn nói: Các ngươi, một lũ gà!!

Trên lưng ngựa, một thân ảnh thẳng tắp, tương tự bễ nghễ khinh thường.

Gương mặt kia tuấn tú đến mức khiến người không kìm nổi mà tự ti mặc cảm, dáng người cao, như ngọc thụ lâm phong. Một bộ áo tím, trong gió có chút phất phơ, nhưng mà ánh mắt cùng gương mặt lại mang theo rét lạnh vô tận, sau khi xa xa liếc mắt nhìn quân đội Đông Huyền, lập tức đưa ánh mắt tập trung trên người Hàn Sơn Hà.

Trong tay người kia là một thanh đao trắng sáng như tuyết, vẫn lóe huyết quang nhàn nhạt, khiến người thấy mà giật mình, trên mặt mang theo ý cười tàn nhẫn như có như không.

- Ha ha ha...

Tiếng cười bình hòa của Hàn Sơn Hà vang lên, hai mắt thưởng thức nhìn Vân Dương, mỉm cười nói:

- Hóa ra là Vân công tử đại giá quang lâm. Xem ra lão hủ còn không đoán sai, Vân công tử quả không phải người thường.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Có thể khiến Hàn đại soái coi trọng như vậy, Vân Dương thực vinh hạnh vô cùng.

Lần gặp mặt này, tư thái thong dong của Hàn Sơn Hà, khiến Vân Dương thực sự có chút cảm giác đặc biệt, càng thêm ngoài ý muốn.

Hàn Sơn Hà cảm nhận được thần niệm của Vân Dương đang quẩn quanh trên người mình, dưới tình huống như vậy, đúng là nói gì cũng không xong, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.

Hàn Sơn Hà, ngoại trừ được công nhận là đại lục đệ nhất Quân Thần, bản thân cũng có tu vi tạo nghệ không thường, không chút kém hơn Thu Lão Nguyên soái hay Lãnh Đao Ngâm, đều đạt đến Sơn cảnh cao giai, thậm chí nếu xét tư chất, để Hàn Sơn Hà dốc lòng tu luyện, Đông Huyền cố nhiên sẽ thiếu mất một vị Quân Thần, nhưng chưa hẳn sẽ không nhiều thêm một vị Thiên cảnh!

Nhưng mà Hàn Sơn Hà lúc này, rõ ràng đã đem thần niệm nguyên công vận chuyển tới cực hạn, nhưng vẫn không thể nào tách khỏi quấy rầy của Vân Dương, lý do duy nhất, đương nhiên chính là tu vi Vân Dương hơn xa Hàn Sơn Hà, càng vượt qua độ cao nhất hiểu biết của hắn!

Không chỉ bản thân Hàn Sơn Hà cảm thấy hãi nhiên, mà mấy vị cao thủ cạnh đó, cũng đều đại biến sắc.

Vị Vân công tử tuổi trẻ này, thế mà đã đạt tới Thiên cảnh?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.