Ta Là Chí Tôn

Chương 515: Đàm phán



Hàn Sơn Hà câm lặng.

Chiến mã của hắn đã quỳ xuống đất, tựa như một tên phạm nhân phạm tội tử hình...

Điều này ảnh hưởng trực tiếp tới Hàn Sơn Hà còn đang trên lưng ngựa, hai chân đã lập tức tiếp xúc mặt đất.

Dù là Hàn Sơn Hà hắn thấy chết không sờn, thế nhưng không tự chủ mà câm lặng tới cực điểm.

Sau khi ngừng lại một chút, Hàn Sơn Hà trực tiếp hạ chiến mã, dứt khoát đứng chắp tay, lạnh nhạt cười nói:

- Hóa ra vẫn là lão phu vụng về, càng thêm thất kính nhiều hơn, chiến mã của Vân công tử, thực đúng là Vương giả vạn năm khó gặp! Trong truyền thuyết, Vương giả hiển lâm, vạn mã cúi đầu hóa ra lại là thực, Vân công tử thực đúng là có phúc lớn. Mã Vương các hạ, bản soái trịnh trọng tạ lỗi, thất lễ.

Vân Dương từ đáy lòng nói:

- Hàn đại soái, quả là đủ khí độ.

Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:

- Bản tướng, nói chung cũng chỉ còn lại chừng đó khí độ.

Hắn cười ha ha một tiếng, càng lộ vẻ thoải mái:

- Thân là quân nhân, may mắn lớn nhất, chính là sinh vào loạn thế, có thể kiến công lập nghiệp. Có điều, trong cái thế giới này, lại có một thứ không nên tồn tại, phá hủy mọi sự cân bằng.

Vân Dương gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm:

- Đúng vậy.

- Ngọc Đường Cửu Tôn, loại tồn tại này, lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này, lại càng không nên xuất hiện trên chiến trường. Tồn tại của Cửu Tôn, đối với tất cả quân tướng đều là ác mộng, cũng là bi ai.

Hàn Sơn Hà hít sâu một hơi:

- Bất kể là muôn vàn trù tính, dưới uy năng mênh mông như biển này... Thực đúng chỉ là trò cười không hơn không kém.

Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:

- Kỳ thực Cửu Tôn đâu chỉ là bi ai của tứ quốc chúng ta, mà cũng là bi ai của Thiết Tranh, Phó Báo Quốc, của tất cả quân soái Ngọc Đường! Vân công tử, không biết ngươi có tán đồng câu nói này không?

Vân Dương gật gật đầu:

- Chuyện này, vân mỗ thực đồng ý!Có điều, việc này liên quan lập trường cá nhân, cho nên, ta rất tình nguyện nhìn thấy tồn tại không nên tồn tại này một mực xuất hiện ở Ngọc Đường! Hơn nữa còn là càng cường đại càng tốt, ác mộng của địch nhân, không phải là cảnh trí vui mừng nhất của Ngọc Đường ta hay sao?!

Hàn Sơn Hà cười ha ha:

- Nói hay lắm, nếu Cửu Tôn là của Đông Huyền, lão phu cũng sẽ có suy nghĩ như ngươi.

Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, binh mã Ngọc Đường cũng đã chạy tới, đối diện ngay chỗ xa xa, quân dung hùng tráng, tinh kỳ phần phật.

Phó Báo Quốc tự nhiên cũng theo đó mà tới.

Dọc theo con đường này, Phó Báo Quốc không dám có một chút nhàn rỗi, e sợ đại quân dưới trướng ham thắng không biết bại, một khi trận hình tán loạn, sẽ lập tức tạo thời cơ cho địch phản công, vì vậy hết lòng ước thúc quân đội, bởi kinh nghiệm quân lữ nói cho hắn biết, trước mắt, chính là thiên đại chuyển cơ.

Hiện tại, mặc dù là Ngọc Đường chiếm được thượng phong, nhưng cũng không phải là thắng thế, dù sao binh lịch Đông Huyền vẫn còn, chiến lực tổng hợp vẫn hơn xa Đông quân Ngọc Đường, tùy tiện một chút biến cố, đều có thể khiến chiến cuộc phi biến!

Hắn xa xa nhìn Hàn Sơn Hà cùng Vân Dương nói chuyện.

Nhìn hai người nói chuyện thật vui, ngẫu nhiên còn ưỡn bụng cười to, không khỏi sờ lên mặt mình, lầm bẩm:

- Không nghĩ tới, công tử nhà Vân Hầu, lại có giao tình với Hàn Sơn Hà như thế, quả là cao nhân làm việc cũng cao thâm mạt trắc...

Nhìn hai người đã đàm luận tới không sai biệt lắm, Phó Báo Quốc phóng ngựa ra ngoài, đưa thân vào cuộc nói chuyện thế kỷ.

Vân Dương không quay đầu lại, vẫn tiếp tục chú mục nhìn Hàn Sơn Hà, cười nhạt:

- Nhân vật chính bên ta đến rồi!

Trong mắt Hàn Sơn Hà lóe lên một tia mây khói không nói rõ được, tựa như tất cả vinh quang, đều lướt qua trong một khắc này.

Sau đó, hắn động thân đứng thẳng, chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhàn nhạt nhìn Phó Báo Quốc đang cưỡi ngựa phi đến.

- Hàn đại soái, đã lâu không gặp, chúng ta lại gặp mặt.

Phó Báo Quốc đến gần, nhảy xuống khỏi ngựa, sải bước đi tới.

Mặc dù hai quân đối chọi. Huyết hải thâm cừu, lập trường càng không thể cứu vãn, thế nhưng đối với vị Quân Thần truyền kỳ này, bất kỳ người trong quân lữ nào đều có một phần tôn kính chi tâm.

Cho dù là hận thấu xương, nhưng vẫn kính chi như thần.

Hàn Sơn Hà chắp tay chú mục nhìn Phó Báo Quốc, một hồi lâu sau, ánh mắt lộ thần sắc thường thức:

- Phó Báo Quốc quả đã trở thành nhân tài trụ cột, Ngọc Đường thực là may mắn!

- Không dám, Hàn soái quá khen.

Phó Báo Quốc nói:

- Trận chiến trước mắt, thực đúng là may mắn.

Hàn Sơn Hà lắc đầu:

- Chiến sự nào có cái gọi là may mắn?! Phó Báo Quốc ngươi thực sự có thực lực tranh phong với bất luận danh tướng nào, đây là sự thực không thể chối cãi.

Phó Báo Quốc cười cười, chân thành nói:

- May mắn, luôn là một phần của thực lực. Nhưng may mắn của Phó mỗ, thực sự chính là may mắn. Trận chiến lúc trước, nếu Hàn soái tự mình chỉ huy, cho dù có Cửu Tôn đại nhân hiệp trợ, Đông quân Ngọc Đường cũng chỉ có thể thắng trận, mà tuyệt không thể làm được như bây giờ. Đây cũng là sự thực.

Hàn Sơn Hà nở nụ cười nhàn nhạt, lặng lẽ thở dài một hơi.

Đã đến nước này, đã không cần khiêm tốn nhún nhường nữa. Hàn Sơn Hà tự nhiên biết Phó Báo Quốc nói thật, càng là lời từ tâm.

Bản thân hắn muốn để Chiến Ca nhất chiến thành danh, tự nhiên phải bất chấp nguy hiểm, bây giờ phong hiểm xuất hiện, hiện thực trước mắt chính là kết quả của việc mạo hiểm!

- Không biết Hàn soái từ mình giá lâm, chờ ở đây là muốn bào giao gì với Phó mỗ sao?

Phó Báo Quốc hỏi.

Từ khi hắn nhìn thấy Hàn Sơn Hà đứng ở đây, cơ hồ đã lập tức đoán được ý đồ.

Nhưng cũng chính bởi vì biết vậy, nên sự tôn kính cùng bội phục đối với Hàn Sơn Hà lại không tự chủ mà tăng thêm mấy phần.

Người này cố nhiên là một địch nhân cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng là một đối thủ đáng để bất luận kẻ nào cũng phải tôn kính.

Hàn Sơn Hà mỉm cười nói:

- Lão hủ chờ ở đây, tự nhiên là có chuyện muốn nói với Phó đại soái, cái gọi là không ai hiểu mình hơn địch nhân, thực sự khắc họa mấy phần trước mắt.

- Mời Hàn đại soái huấn thị.

Phó Báo Quốc cung kính nói, lại hoàn toàn không để ý tới sự sắc bén trong lời Hàn Sơn Hà.

Hàn Sơn Hà quay đầu, nhìn quân đội Đông Huyền của mình, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ từng đôi mắt lo lắng nhìn mình, không khỏi thầm đau xót.

Xoay đầu lại nói:

- Tin rằng Phó soái cũng đã nhìn ra, sau trận chiến ngày hôm nay, Đông Huyền cố nhiên nguyên khí đại thương, sĩ khí tổn hại, nhưng mà Ngọc Đường cũng đã mất đi nơi hiểm yếu, Đông tuyến không gì phá nổi đã không còn. Miễn cưỡng đánh tiếp, sẽ chỉ là một cảnh thảm liệt. Có thể đoán được, đây không phải là điều hai bên chúng ta muốn thấy.

Phó Báo Quốc bình tĩnh nói:

- Không sai, Hàn soái nói đúng, có điều, tướng sĩ Ngọc Đường chúng ta, đã sớm không quan tâm sinh tử, chỉ còn nhất niệm vệ quốc vệ gia, nhiều lắm là ngọc thạch câu phần, không có gì hơn.

Ngữ khí của Phó Báo Quốc vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà quyết ý không tiếc một trận trong đó, dù ai cũng có thể nghe ra được.

Hàn Sơn Hà vẫn duy trì khẩu khí bình tĩnh trầm ổn:

- Trận chiến ngày hôm nay, quân ta đã bại, đây là sự thực. Nhưng Hàn mỗ đã lần nữa tụ quân, đồng thời hình thành chiến lực. Nếu tiếp tục đánh xuống, Hàn mỗ vẫn có nắm chắc, thu được kết cục lưỡng bại câu thương, tuy Phó soái cảm thấy nó cũng không có gì quan trọng, nhưng tình huống này, Phó soái muốn thực thấy sao?!

Tình thế hiện tại, Đông Huyền đã bại, đại bại thua thiệt. Binh tướng còn lại không đủ số ba mươi vạn, hơn nữa chiến tâm đã xuống điểm đóng băng, có thể tập kết lại, đều là ỷ vào uy vọng của Hàn Sơn Hà.

Nhưng mà Ngọc Đường cũng không mấy thoải mái, những người còn lại, vẫn kém xa tít tắp Đông Huyền, càng thêm khí lực hao tổn, nhuệ khí tuy trọng yếu, nhưng vẫn phải cần đủ thể lực chiến lực, tổng hợp binh lực duy trì, trận chiến này nếu thực đánh tiếp, dù đem Đông Huyền đánh thành trọng thương, kết quả thế nào thực đúng là khó nói, thậm chí lưỡng bại câu thương như lời Hàn Sơn Hà, vẫn đều đã là kết quả tốt nhất.

Hiện thực tàn khốc như thế, Hàn Sơn Hà muốn thủ thắng, một lần nữa thu được ưu thế áp đảo, cố nhiên đã tuyệt đối không thể. Nhưng muốn liều mạng kiếm cái lưỡng bại câu thương, vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Câu nói này của Hàn Sơn Hà, tuyệt không phải là nói suông khoác lác.

Điểm này, Phó Báo Quốc tự nhiên biết rõ, trầm mặc một chút:

- Hàn soái nói không sai!

- Có điều dù làm như vậy, cũng đã không chút ý nghĩa, chỉ tăng thêm hao tổn hai nước mà thôi.

Hàn Sơn Hà nói:

- Cho nên lão hủ chờ ở đây, dự định thương lượng với Phó đại soái. Không bằng hai nước đồng thời bãi binh, đem hết thảy giao cho tương lai. Phó soái thấy thế nào?

Phó Báo Quốc bình tĩnh nói:

- Ta biết, nhưng coi như bãi binh, cũng nên có bãi binh chi tiết a?!

Hàn Sơn Hà nói:

- Tình huống trước mắt đặc biệt, chi tiết có thể lược qua, bên ta toàn quân lui lại, lui đến biên cảnh vốn có, Thiết Cốt quan vẫn thuộc về Ngọc Đường. Tin rằng Phó soái cũng hiểu rõ, binh mã Đông Huyền lui lại về sau, trong thời gian ngắn vô lực tiến công Ngọc Đường, hai bên chí ít cũng có thể thu được... Mười năm nghỉ ngơi.

- Lời Hàn soái không khỏi quá chút đơn phương, tình huống hiện tại là quân ta chiếm chủ động cùng ưu thế, mấu chốt hơn, Hàn đại soái nên hiểu rõ, chỉ cần Cửu Tôn đại nhân hiện thân lần nữa, tùy tiện động tay, liền có thể triệt để đánh tan đấu chí ba mươi vạn quân Đông Huyền. Dưới tình huống như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên, một mực đuổi tới tận cửa Đông Huyền, thậm chí tiến quân thần tốc.

Phó Báo Quốc sắc bén nói:

- Có điều kiện này, muốn để chúng ta vẻn vẹn chỉ lui về biên cảnh, chỉ sợ Hàn soái còn phải lấy ra chút thành ý mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.