- Lão hủ cùng Phó soái đều biết rõ, tình huống như vậy tuyệt sẽ không xuất hiện. Phó soái cần gì phải làm vậy trước mặt lão hủ, không sợ lão hủ nhất thời khí phách, thực sự kéo Đông quân Ngọc Đường chôn cùng hay sao?!
Phó Báo Quốc không khỏi đỏ mặt, ráng chống đỡ:
- Hàn soái nói vậy là có ý gì?
Hàn Sơn Hà lặng lẽ nói:
- Nếu là Cửu Tôn còn dư lực xuất thủ, như vậy tình huống vừa rồi đã không chỉ vẻn vẹn như thế, càng không thể chỉ diễn ra trong thời gian ngắn như vậy. Phó soái, điều kiện liên quan tới Cửu Tôn xuất thủ này, cũng đừng có lấy ra để nói chuyện nữa.
Lời Hàn Sơn Hà nói, cũng chính là lo lắng lớn nhất trong lòng Phó Báo Quốc.
Nghe Hàn Sơn Hà trực tiếp đâm thủng tâm sự của mình, Phó Báo Quốc thoáng chút biến sắc, lập tức nói:
- Hàn soái nhìn thấu triệt, quả là đa mưu túc trí, mắt sáng như đuốc, nhưng mà y theo ý Hàn soái, chẳng lẽ hai bên cứ vậy mà hòa bình kết thúc? Mặc dù Ngọc Đường ta vô duyên vô cớ bị xâm lược, nay phản kích thành công cũng không có cái gì đáng nói phải không? Thậm chí, ta nào có thể xác định lời Hàn soái nói có phải thật hay không? Đầu năm nay, ngay cả Thái Bình Quốc Thư còn bị xé, cái gọi là hứa hẹn, thực sự có hiệu quả sao?!
Nói xong lời cuối cùng, trong khẩu khí của Phó Báo Quốc ẩn chứa mỉa mai nồng nặc, đầu mâu càng trực tiếp chỉ vào chuyện ngày đó Hàn Sơn Hà phát khởi Thái Bình Quốc thư, về sau lại chính lão xé bỏ chuyện này.
Hàn Sơn Hà không kìm nổi mà mặt mo đỏ ửng, ngừng lại một chút mới nói:
- Hứa hẹn cố nhiên có thể bởi vì lập trường mà không thể làm gì, nhưng có một số chuyện vẫn có thể cam đoan. Lần này chỉ cần Phó soái đáp ứng, thả ba mươi vạn quân Đông Huyền ta bình an rời đi, như vậy Hàn Sơn Hà ta nguyện ý tự vẫn tại chỗ, lấy tính mạng của mình, cho Ngọc Đường một câu trả lời, cái mạng này của lão hủ, hẳn là có thể bù đắp được hứa hẹn thất tín a?!
Lời này của Hàn Sơn Hà, thanh âm trực tiếp phóng đại hơn một chút, lớn đến mức đủ để đám người Đông Huyền nghe đủ.
Phía sau, đám người Chiến Ca nghe được lập tức xúc động phẫn nộ:
- Đại soái, tuyệt đối không thể!
- Lão sư, tuyệt đối không thể a! Chúng ta còn chưa có bại!
- Chúng ta thà chết chứ quyết không thể thỏa hiệp như vậy!
...
Hàn Sơn Hà bỗng quay đầu, nghiêm nghị nói:
- Ta còn chưa có chết đâu, tất cả đều im miệng cho ta!
Ánh mắt Hàn Sơn Hà bén nhọn quét qua một vòng, cả giận nói:
- Tình huống trước mắt thế nào, chẳng nhẽ các ngươi còn không biết? Chỉ có các ngươi sống sót, mới có thể giữ lại nguyên khí cho Đông Huyền. Nếu tất cả đều chết uổng ở đây, ngoại trừ sính khí thất phu, lại có bao nhiêu tác dụng?
- Hàn Sơn Hà ta tuổi đã thất tuần, cho dù kéo dài hơi tàn, lại có thể còn sống được mấy năm? Cả đời lão phu giết người vô số, oan hồn mất mạng dưới mệnh lệnh của lão phu dùng ngàn vạn mà tính. Nếu hôm nay dùng cái thân này hoàn lại, chưa chắc không phải một việc đáng mừng!
- Bằng vào tính mệnh một mình ta, đổi lấy ba mươi vạn nam nhi tốt bình yên trở về, Hàn Sơn Hà ta lại có tiếc gì? Ý ta đã quyết, việc này không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp tục khuyên, người lại khuyên, xử trí theo quân pháp! Hàn Sơn Hà ta không hy vọng trước khi chết, còn phải chặt đầu đồng bào của mình!
Hàn Sơn Hà nói xong, kiên quyết quay người, không tiếp tục nhìn trận doanh Đông Huyền nữa.
Đương nhiên, không nhìn thấy được cảnh tượng binh tướng Đông Huyền người người rơi lệ, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Hàn Sơn Hà quay người lần nữa đối mặt với Phó Báo Quốc, bình tĩnh nói:
- Lão phu chỉ có một yêu cầu, cũng chính là đại giới lớn nhất mà lão phu có thể bỏ ra được. Không biết Phó soái liệu có thể tác thành cho lão phu được?
Lời Hàn Sơn Hà nói, không sử dụng “Có thể đáp ứng được không” mà là “Liệu có thể tác thành được.” Mặc dù chỉ khác một chút từ, nhưng hàm nghĩa trong đó lại mang ý vị sâu xa.
Phó Báo Quốc lập tức có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Hàn Sơn Hà, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Vị doanh soái uy chấn đại lục này, dùng núi thây biển máu đúc nên con đường vô địch, rốt cục vẫn tới nước đường này.
- Hàn soái.
Phó Báo Quốc thổn thức thở dài:
- Ta biết, ta cũng hiểu, ta... Đồng ý thành toàn.
Hắn hít một hơi, nói:
- Hàn soái, là một đời Quân Thần, ngài không thua bởi Ngọc Đường, mà ngài bại bởi Đông Huyền, không phải bại trên chiến trường, mà là thua bởi triều đình Đông Huyền tầng tầng cản trở, cho nên, ngài thất bại, nhưng ngài vẫn là Quân Thần. Điều duy nhất mà Phó mỗ có thể làm, đó chính là thành toàn cho nguyện vọng sau cùng của ngài!
Hàn Sơn Hà ngưng mắt nhìn Phó Báo Quốc, nói khẽ:
- Phó soái vẫn không nên đáp ứng nhanh như vậy, chuyện này can hệ trọng đại, ngươi trực tiếp là người trong cuộc, tránh nhiệm lớn lao. Tránh nhiệm này, ngươi tự hỏi có thể gánh nổi sao?
Phó Báo Quốc đột nhiên cười nói:
- Chuyện này Phó mỗ tự nhiên biết, có điều, Phó mỗ thế nào cũng không muốn thấy một kết cục quá thảm đạm cho Hàn soái. Cùng là quân nhân, đây là kính ý mà ta có thể dành cho Hàn soái, cho đại lục Quân Thần.
- Mặc dù thân là địch nhân, lập trường khác biệt, nhưng có điều, chuyện này Phó Báo Quốc ta đã quyết ý gánh chịu!
Phó Báo Quốc cười nhẹ, chân thành tha thiết, càng thêm ý vị tiếc hận khó mờ.
- Phó Báo Quốc, thực sự là nhân tài. Kẻ làm tướng, dám làm dám chịu, chính là dũng khí. Lâm trận quyết đoán, chính là quyết đoán. Bày mưu nghĩ kế, chính là mưu lược. Tâm tư thông thấu, chính là trí tuệ. Tiến thối có thừa, chính là xử thế. Phó Báo Quốc, ngươi thực sự toàn tài!
Phó Báo Quốc bình tĩnh nói:
- Hàn soái quá khen rồi.
Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng thờ dài, đột nhiên quay đầu nhìn Vân Dương, nói khẽ:
- Vân công tử, sau này nếu có cái gì... Hy vọng Vân công tử có thể giúp lão hủ trông chừng Hàn gia một chút.
Vân Dương ngẩn người:
- Lời Hàn soái nói, Vân Dương thực sự có chút không hiểu.
Vân Dương thực sự không phải ra vẻ hiểu biết, mà là thực sự không hiểu. Hàn Sơn Hà là người Đông Huyền, mà lời này là ủy thác trước lâm chung sao? Thế nhưng, sao lại nói thế?
Hàn Sơn Hà cười nhạt:
- Vân công tử không cần nghe hiểu, chỉ cần nhớ kỹ thỉnh cầu của lão phu là được, hết thảy ngày sau tự có kết quả...
Vân Dương nhíu mày, trầm tư nói:
- Đã như vậy, ta... Đáp ứng.
Hàn Sơn Hà cười ha ha nói:
- Vân công tử Thiên Hoàng quý tộc, cao quý không tả, trong thiên hạ, người có thể so phúc duyên với Vân công tử gần như không tồn tại. Nếu đã đáp ứng, càng lộ khí chất cao thượng, lão hủ đã không còn tiếc nuối.
Hắn trịnh trọng ôm quyền hành lễ:
- Đa tạ Phó soái, đa tạ Vân công tử, đại nghĩa thành toàn.
Lời còn chưa dứt, Hàn Sơn Hà lui sau mấy bước, đột nhiên quay người, nhìn đám binh tướng Đông Huyền người người lo lắng, Hàn Sơn Hà lớn tiếng nói:
- Truyền ta tướng lệnh!
- Có!
- Đại quân lập tức rút lui! Ven đường không được dừng lại, thẳng đến vương đô, lần này chiến sự kết thúc, lệnh này lập tức hiệu lực.
Nói xong, keng một tiếng, rút kiếm nơi tay, quyết ý rõ ràng.
- Lão sư!
Chiến Ca thấy thể giật nảy cả mình, rốt cục không còn quan tâm quân lệnh, liều mạng chạy lên.
Vân tụ vân tán, hàn phong thét gào, áo bào phần phật trong gió, tựa như muốn theo gió mà đi.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, Chiến Ca như bị sét đánh, sinh sinh ngừng bước chân, lệ tuôn đầy mặt, bi thiết kêu lên:
- Một đời chuyển chiến thiên địa gian, một lệnh như sơ bạch cốt hàn. Quanh năm chiến trận cơ thôn tuyết, mười xuân khó trở ngã cố viên. Liêu khước quân vương thiên hạ chuyện, tráng trí nhất thống nuốt non sông...
Hắn đọc đến đây, đột nhiên thống khổ cười cười, lẩm bẩm nói:
- ... Thỏ chết giết chó có thể nhịn, chim chết bẻ cung cũng không tiếc. Chỉ tiếc tráng trí còn chưa tận, quân tâm thần tâm đã băng hàn. Xua binh ngàn dặm qua hoang mạc, mặc giáp trăm vạn chiến sĩ hàn. Si mị võng lượng một lưới sạch, sơn hà mới lại nhìn thấy thiên. Thân cao bảy thước khó về chốn, cổ hi lão hủ lệ vô ngôn. Nhất mệnh thiên tử thù thiên hạ, tiện nhượng da ngực bọc thi về. Thiếu niên tòng quân nay toại nguyện, cho cùng khó nổi thoát cửa này.
Hàn Sơn Hà ngửa mặt thở dài, nghiêm nghị nói:
- Bệ hạ a...
Một lời chưa hết, đã không còn nói tiếp, kiếm quang đột nhiên lóe lên, huyết quang lập tức vẩy ra.
Máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ sơn hà.
Hàn Sơn Hà một tay cầm kiếm, thân thể đứng lặng giữa thiên địa, đứng giữa hai quân đối chọi, lù lù bất động.
Không nhúc nhích.
Một đời Quân Thần, cứ thế mà đi, hồn về cửu tuyền.
- Lão sư a...
Chiến Ca ngửa mặt kêu thảm, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hồn bay phách lạc, chỉ có nước mắt chảy ngang.
- Đại soái!
Quân trận Đông Huyền, tiếng la đau xót rung trời, nước mắt như mưa.
Vân Dương cùng Phó Báo Quốc nhìn thân thể Hàn Sơn Hà gần trong gang tấc, cùng không nhịn nổi mà thầm thở dài.
Hô hấp đã tuyệt, sinh mệnh đã xa, nhưng mà Hàn Sơn Hà vẫn có thể đứng thẳng không ngã.
Sắc mặt từ từ lạnh xuống, con mắt vẫn cứ ung dung nhìn về phía trước, tựa như đang vê râu mỉm cười.
Trường kiếm bắn ra hàn quang lâm ly, huyết sắc loang lổ.
Nhưng vẫn khiến người cảm thấy, nhất thế Quân Thần cả đời bày mưu tính kế kia, vẫn đang trong soái trướng ra lệnh!