Ta Là Chí Tôn

Chương 520: Sao không có sẹo?



Trong một lều vải khác.

Lều vải này dược bịt kín, cửa ra vào có thủ vệ sâm nghiêm, như lâm đại địch, cẩn thận tỉ mỉ.

Đại chiến đã triệt để kết thúc, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan lập tức đi đun hai nồi nước lớn, tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó kiểm tra vết thương trên người.

Liên tiếp đại chiến tới nay, hai nữa ra sức giết địch, xưa nay không cam rớt lại phía sau. Vì thế thương tích trên người cũng không phải số ít. Mặc dù không có vết thương trí mạng, càng không có chuyện tàn tật, nhưng... Đối với nữ nhân mà nói, dù chỉ là một vết sẹo nhỏ, cũng là chuyện tuyệt không chịu nổi.

Hiện tại, các nàng muốn rắm rửa sạch sẽ, kiểm tra xem những vết thương kia liệu có thể ảnh hưởng tới mỹ mạo, có khả năng loại trừ sạch sẽ được không...

Từ đầu đến chân, từ tay nọ sang tay kia, từ trước ngực đến sau lưng...

Thanh âm than thở của Nguyệt Như Lan không ngừng vang lên.

- Bờ vai của ta có một vết thương... Ai, còn rất sâu, tương lai dù có khỏi, cũng khó tránh để lại sẹo a... Ai!

- Xương quai xanh cũng có một vết... Tức chết ta mất...

- Sau lưng lại có tới ba đạo...

- Bụng dưới cũng có một đạo sao? Tức chết ta mất tức chết ta mất...

- Trên mông cũng có... Trên bàn chân cũng có... Linh Tê Linh Tê, tức chết ta mất... Ngươi xem mất vết phía sau, liệu có thể tiêu trừ hay không?

- Tức chết ta mất...

Nguyệt Như Lan lải nhải, một bộ như muốn phát điên, tức hổn hển, động đến mỹ mạo, Nguyệt Như Lan lập tức không thể tiếp tục duy trì vẻ trấn tĩnh thường ngày, ngày thường có lan tâm huệ chất thế nào cũng không tác dụng.

Nhưng cứ vậy càm ràm cả nửa ngày, thủy chung vẫn không nghe được phản ứng của Kế Linh Tê, không khỏi ngẩng đầu:

- Ngươi... A!

Đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Ngươi... Ngươi sao...

Kế Linh Tê đối diện cũng kinh ngạc há hốc, tự mình khiến bản thân sợ đến không nói nên lời, ngốc trệ toàn tập.

- A a a...

Nguyệt Như Lan nhìn Kế Linh Tê đối diện mà ghen tỵ muốn phát điên, trực tiếp nhảy dựng ra khỏi thùng nước, ép Kế Linh Tê vào trong nước:

- Ngươi ngươi ngươi... Ta nhớ rõ ngươi còn bị thương nhiều hơn ta... Rất nhiều rất nhiều!... Vì cái gì hiện tại lại không có vết thương?! Một chút cũng không có?!

- Ta không tin, ta muốn xem kỹ một chút, cẩn thận kiểm tra... Ngươi xoay người ta xem! Cho ta xem một chút...

Kế Linh Tê lấy tay che ngực, yếu ớt mang theo mừng thầm:

- Ta cũng không biết, ta thực sự đã từng bị thương...

- A a a...

Nguyệt Như Lan ghen tỵ kêu lên.

Bởi vì... Trên người Kế Linh Tê, khắp nơi là một mảnh láng mịn, không có chút xíu vết thương!

Ừm, không có bất kỳ một dấu vết nào hết!

So với trẻ sơ sinh còn càng thêm non mịn, hoàn mỹ vô hạn!

Ngay cả những vết tích luyện võ, cũng không tìm thấy nửa điểm!

Tròng mắt Nguyệt Như Lan như muốn trừng ra ngoài để nhìn cho rõ, thần sắc không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi.

Nàng nhớ rõ, Kế Linh Tê cùng nàng bị địch vây quanh, nàng từng tận mắt nhìn thấy Kế Linh Tê vô số lần bị thương tổn, máu tươi thấm giáp, mình đầy thương tích...

Đối với giết địch, Kế Linh Tê còn liều mạng hơn này, đương nhiên cũng phải chịu tổn thương nhiều hơn, hơn nữa còn là rất nhiều rất nhiều.

Vừa rồi Nguyệt Như Lan còn suy nghĩ, nên thế nào để trấn an Kế Linh Tê, nàng phải biểu hiện trấn tĩnh một chút, cổ vũ an ủi Kế Linh Tê...

Nào nghĩ đến, kết quả lại là bản thân bị đả kích nghiêm trọng!

Không, rõ ràng là tổn thương mãnh liệt nhất!

Trên người Kế Linh Tê, thậm chí không có cả một vết tích bằng cọng lông tơ!

Đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy, Nguyệt Như Lan cơ hồ muốn phát điên.

Hiện tại, nàng phi thương hoài nghi con mắt của mình.

Chẳng lẽ lúc trước đều là nàng nhìn nhầm?

Thế nhưng mũi tên ngày đó, rõ ràng bắn trúng bả vai Kế Linh Tê, lúc ấy nàng còn liều mạng đánh lui địch nhân, sau đó tự tay xử lý vết thương cho Linh Tê, vết thương kia tuy không nguy hiểm, nhưng vết thương cực sâu, lúc đó Kế Linh Tê còn đau lòng không đi nổi, hiện tại...

Còn có vết đao, rõ ràng có một đao chém trúng tay Linh Tê, lúc ấy mà hơi sâu chút nữa là có thể đem cánh tay chặt xuống... Cũng chính là nàng băng bó vết thương, tuyệt đối là trọng thương không thể nhầm, vết đao kia đi đâu rồi...

Một kiếm khác...

Một vết...

Những hiện tại là sao?

Tình huống này là thế nào?!

- Không được mặc!

Thấy Kế Linh Tê muốn đứng lên mặc quần áo, Nguyệt Như Lan hét lớn tiếng:

- Ta còn muốn kiểm tra cẩn thận một chút, ta không tin...

Thế nhưng nhìn tới nhìn lui, liên tục kiểm tra ba bốn lần, mò đến Kế Linh Tê toàn thân nóng sốt... Sửng sốt cũng không tìm được nửa điểm vết thương!

- Rốt cục là có chuyện gì, quá kỳ lạ a...

Nguyệt Như Lan thất hồn lạc phách ngồi trong thùng nước, vô ý thức mà chạm vào vết sẹo trên người mình, nhìn làn da như trứng gà bóc của Kế Linh Tê, lâm vào mê võng thật sâu...

- Ta đột nhiên cảm giác... Thế giới này... Có ác ý thật sâu với ta...

Nguyệt Như Lan dùng khẩu khí gần như tuyệt vọng nói.

Kế Linh Tê một bên đỏ mặt mặc quần áo, một bên cười trộm.

Vừa rồi nàng bị Lan tỷ như nữ lưu manh sờ soạng đến toàn thân mềm nhũn...

Cắn môi nói:

- Ta cũng không biết là có chuyện gì... Dù sao cũng không thấy vết sẹo đâu nữa... Ta vốn còn đang phát sầu a... Nguyệt tỷ, ngươi nói xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra a...

Nguyệt Như Lan bi phẫn nói:

- Ta sao biết là chuyện gì xảy ra, vô lý, rõ ràng ta thấy... Nhiều vết thương như vậy, sao lại không thấy một chút?

- Lan tỷ, dường như đối với chuyện trên người ta không có sẹo, tỷ rất để ý a...

Kế Linh Tê miết môi.

Nguyệt Như Lan cả giận:

- Ta đương nhiên phải để ý, rõ ràng là cùng nhau bị thương, nhìn trên người ta ngổn ngang lộn xộn thế này, thế mà trên người ngươi lại trống trơn mềm mịn, cái này sao có thể khiến ta cân bằng...

Kế Linh Tê đảo con mắt, nói:

- Kỳ thực... Cũng không có gì... Ghê gớm a, không bằng sau này ta để tỷ sờ nhiều một chút... Coi như là của tỷ...

Nguyệt Như Lan giận dữ:

- Kế Linh Tê!

Sau đó là âm thanh yêu kiều cầu xin tha thứ của Kế Linh Tê.

Bên ngoài lều.

Vân Dương vuốt vuốt sống mũi, trực tiếp quay người rời đi.

Hắn vốn định vào hỏi thăm một chút, kết quả lại gặp phải một màn hương diễm đến vậy... Chỉ nghe ngóng một hồi, Vân Dương hắn đã thấy huyết dịch sôi dục...

Vừa rồi nếu hắn tùy tiện cầu kiến, đoán chừng tám chín phần sẽ bị hai nữ thẹn quá hóa giận mà tẩm quất một trận a?

Vân Dương sáng suốt lựa chọn rời đi.

Thế nhưng... Trong lòng Vân Dương cũng có nghi hoặc tương tự Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.

Nghe Thượng Quan Linh Tú nói.

“Ngươi đi qua xem Kế cô nương cùng Nguyệt cô nương đi, hai người bọn họ đều bị thương không ít... Hơn nữa còn có chút thương thế nghiêm trọng... Sợ rằng sẽ để lại vết sẹo. Đó là chuyện mà nữ nhân chúng ta không thể tiếp nhận nhất, ngươi...”

Thượng Quan Linh Tú nói như thế.

“Vậy, Linh Tú tỷ ngươi... Chẳng lẽ trên người ngươi không có vết thương a?”

Vân Dương ân cần hỏi han:

“Nghiêm trọng không? Có muốn để ta xem giúp ngươi một chút...”

“Cút!”

Vân Dương đại thiếu gia xám xịt ra ngoài.

Sau đó trở lại đây, may mắn thế nào lại gặp đúng lúc hai nữ thảo luận chuyện vết sẹo...

Thế là Vân đại thiếu ngay cả đi vào trong cũng không có, tiếp tục xám xịt trở về...

Bởi vì Vân Dương tin chắc, nếu hắn thực sự đi vào, đãi ngộ tuyệt không tốt hơn lúc ở chỗ Thượng Quan Linh Tú là bao, thậm chí còn có thể nghiêm trọng thảm đạm hơn nhiều.

Vân đại thiếu cứ vậy rời đi, tự nhiên không được nghe hai câu kế tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.