Ta Là Chí Tôn

Chương 534: Huynh trưởng như cha!



Hoàng đế Bệ hạ câm nín nửa ngày, thật lâu mới trợn trắng mắt nói:

- Đây là quyết định của phụ hoàng năm đó, ngươi có ý kiến, đi tìm hắn mà nói...

Vân Hầu nổi giận vùng lên, một tay vỗ bàn:

- Ngọc Phái Tranh, đồ chổi cùn nhà ngươi, lão già kia chết không biết bao nhiêu năm, ta đi đâu mà tìm hắn! Ta mà đi tìm hắn, vậy ta còn về đây được sao?!

Hai huynh đệ hăng như cắt tiết gà, trừng tròng mắt nhìn nhau.

Sau một hồi lâu, Hoàng đế Bệ hạ mới phốc cười một tiếng:

- Được được, ta không cãi nhau với ngươi. Cũng chỉ có mỗi nhà ngươi mới dãm cãi nhau với Trẫm như thế, nếu không phải là thân huynh đệ của Trẫm, ngươi đã sớm rớt đầu bảy tám lần a!

Vân Hầu hậm hực:

- Ngươi con mẹ nó đừng có đánh trái khái niệm, nghĩ rằng ta muốn cãi nhau với ngươi lắm hả? Thường cách một thời gian, ngươi không chủ động chọc tức ta, ngươi liền không thoải mái phải không?! Ngươi không chịu để ta mắng ngươi, trong lòng có quỷ đúng không?!

Hoàng đế Bệ hạ thở dài:

- Không nói chuyện này nữa, vẫn là giúp Trẫm nghĩ chuyện lập Trữ đi a, việc này đã lửa sém lông mày, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

- Ừm, còm một việc nữa, chính là chuyện Đại Hoang Tiên Nhân hôm trước...

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Liên quan tới chuyện Thiên ý Thiên Đạo kia, ta nhớ là có ghi chép liên quan... Ngươi giúp ta tìm xem một chút, thuận tiện chúng ta thương lượng nghiên cứu về vấn đề này.

Vân Hầu hậm hực nói:

- Loại chuyện lặt vặt này, ngươi tùy tiện tìm người làm là được, nhất định phải kéo ta tới làm khổ sai cho ngươi a... Ta còn phải đi...

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Loại chuyện này, Trẫm ngươi hai người thương lượng cho thỏa đáng, những người khác Trẫm không tin được.

Hắn thở dài, nói:

- Huynh đệ, hiện tại chúng ta cũng không nhỏ nữa, lời Phụ hoàng năm đó cũng coi như thôi... Ngươi cũng nên tìm nữ nhân đi. Hiện Trẫm là Hoàng đế, hoàn toàn có thể bỏ phó thác năm đó cho ngươi.

Vân Hầu giật mình, im lặng nửa ngày, mới chua xót nói:

- Vẫn là thôi đi... Ai, trong những năm này, những nữ tử đối tốt với ta, nhưng đều bị ta cự tuyệt... Hiện tại lấy chồng thì lấy chồng, chết thì chết, mất tích thì mất tích... Lời này của ngươi, nói muộn mười năm a, ngươi nói sớm hơn...

Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong mắt ánh lên cảm xúc chua xót vô tận...

Chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín.

Hoàng đế Bệ hạ nhìn tóc mai lấm tấm của Vân Hầu, cũng có chút hổ thẹn thở dài.

- Những năm nay... Cực khổ cho ngươi...

Hoàng đế Bệ hạ nhẹ nhàng thở dài.

- Nói mấy lời này cũng không tác dụng.

Vân Hầu cười khổ, khoát khoát tay:

- Sai lầm lớn nhất của ta là đầu thai sai chỗ... Âu, cũng là mệnh.

- Mệnh a...

Hai người cùng nhau thở dài.

...

Hai người Hoàng đế cùng Vân Hầu giày vò nhau suốt cả đêm, đau lưng nhức eo, tinh bì lực tân, tinh tẫn... À thôi, không có hoạt động này.

Nhưng cho dù cảm thấy thân thể bị móc sạch sức lực, lại vẫn không để thêm bất luận kẻ nào tới hỗ trợ.

Dù sao chuyện bọn hắn đang làm, chính là đại sự cơ mật không thể để người bình thường biết đến, nếu như không phải hai người vừa kiểm tra thư tịch, vừa mở miệng cãi nhau, có lẽ đêm nay còn gian nan nhàm chán hơn nữa.

Kỳ thực không chỉ nội dung mà bọn hắn tìm kiếm rất trọng yếu, mà nội dung nói chuyện cũng cũng bao gồm rất nhiều chuyện không nên lộ ra ngoài, chủ yếu là những việc vụn vặt, ân ân oán oán chia chia hợp hợp, còn có rất nhiều bi phẫn áp lực phàn nàn...

Ai cũng có nỗi khổ riêng, bi phẫn riêng, mệt mỏi khủng hoảng riêng!

Điều kỳ diệu nhất, càng khiến người không thể tưởng tượng nổi nhất, chính là hai người cùng cảm thấy lão cha nhà mình không công bằng, yêu cầu với bản thân họ quá hà khắc, quá bất cận nhân tình...

Mà cũng chính đề này này, dẫn động Vân Hầu lôi đình bộc phát, hai người như cây kim so với cọng râu, cho dù Hoàng đế Bệ hạ long nhan tức giận, ầm ĩ gào thét, Vân Hầu vẫn không chút yếu thế, một bước cũng không nhường, lóe sáng như kỳ quan.

Hai người nháo lộn một hồi, lại thở phì phò, tự mình làm việc của mình, sau đó không biết từ đâu bắt đầu, lại lần nữa thương lượng rồi chuyển sang nói móc, nhìn nhau không vừa mặt, lại một trận đấu khẩu kinh thiên.

Càng về sau, Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp bỏ xưng Trẫm, há miệng ngậm miệng là lão tử, làm sao tính sao. Phong độ dáng vẻ ngày thường, bay biến không còn một mống.

Vân Hầu tự nhiên càng không chịu khinh bỉ, vốn dĩ ban đầu còn ngươi làm sao, về sau nghe Ngọc Phái Tranh bạo tục, trực tiếp không còn kiêng kỵ, cũng mở miệng môt tiếng lão tử, ngậm miệng là con mẹ nó, tuyệt không xuống hạ phong.

Thế nhưng, hắn nào biết, lúc này bản thân đang dần sập bẫy của Ngọc Đường Hoàng!

Đáng thương cho Vân Hầu quanh năm hành tẩu giang hồ, mặc cho tu vi siêu cường kinh thiên động địa, cả Ngọc Đường chả mấy ai sánh kịp, thế nhưng tu vi tuyệt không tương đồng với tâm cơ, bỏ qua giá trị vũ lực, chỉ luận tâm cơ, Vân Hầu sau có thể sánh bằng lão hồ ly trà trộn cung đình đấu trí cả một đời?

Chỉ mấy câu lão tử nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Hoàng đế Bệ hạ đối diện đã trầm mặt xuống.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại cho ta xem?

Hoàng đế Bệ hạ u u lãnh lãnh nhìn qua.

Vân Hầu cả giận nói:

- Lão tử nói gì? Ngươi nói lão tử nói thì lão tử phải nói sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?!

Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp vươn người đứng dậy, một cước đạp tới:

- Ngươi dám xưng lão tử với ta? Ngươi là lão tử của ai?

Vân Hầu sửng sốt, hổn hển che mông:

- Vừa rồi không phải ngươi cũng tự xưng lão tử sao, sao ngươi không nói mình đi? Ta không được xưng lão tử chẳng lẽ ngươi có thể!

Hoàng đế Bệ hạ cười hắc hắc:

- Ngươi nói đúng a, ta xưng lão tử thì không sao, không biết huynh trưởng như cha sao?! Ta là ca ngươi, là anh ruột ngươi, ta xưng lão tử thì sao? Nhưng ngươi lại dám xưng lão tử với ta? Ngươi là ai? Thân phận gì? Muốn lật trời sao?! Ngươi dám xưng lão tử với lão tử thử xem, xem lão tử có gia pháp hầu hạ cái đồ hỗn trướng vô pháp vô thiên nhà ngươi!?

Vân Hầu nhất thời á khẩu không nói được, thua thiệt này ăn chắc rồi a!

Hơn nữa còn không thể phản bác, càng tuyệt không thể bật lại.

- Coi như trong dân gian, cũng là huynh trưởng như cha, huống chi ta không chỉ là ca của ngươi, ta còn là Hoàng đế, ta còn...

Hoàng đế Bệ hạ phẫn nộ xông lên, một trận quyền đấm cước đá, quyền quyền chạm thịt, trong bụng như mở cờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hộ đập tên tiểu tử cả ngày du sơn ngoạn thủy, thoải mái tiêu sái hơn Trẫm vạn lần này một trận!

“Bình thường vẫn không dám đánh hắn, chẳng may hắn hoàn thủ thì thực đúng là không đánh lại a, chớ nói chi tu vi hiện tại của hắn còn tăng mạnh, còn dám ầm ĩ nói Trẫm không thể ngăn cản hắn làm bất cứ chuyện gì, hôm nay nếu không thừa cơ hội này trút lửa giận, chỉ sợ qua thôn này sẽ không còn cái điếm khác...”

Vân Hầu cảm thấy bản thân chịu một trận đòn oan uổng tới cực điểm.

- Ngươi ngươi... Ngươi cố ý gài bẫy ta!

Vân Hầu đột nhiên hiểu ra.

Dù sao hắn cũng là người xuất thân hoàng thất, từ bé đã sớm nhiểm đế vương tâm thuật, bản thân càng là người thông minh, tâm cơ tuy kém lão cáo già Hoàng đế, nhưng vẫn rất có cân lượng.

Hoàng đế vẫn tiếp tục đánh, càng đánh càng thêm sức:

- Gài bẫy thì ngươi liền nhảy vào sao? Ngươi ngốc thế sao? Ta làm như vậy là để dạy ngươi, giúp ngươi tăng mấy phần kinh nghiệm tri thức! Uổng cho ngươi chạy qua tam quan ngũ hồ, tự nói bản thân xem, ngay cả một chút tâm cơ cũng không có, mấy chục năm nay sống trên thân chó cả hả?!

Phanh phanh phanh đánh một trận, Hoàng đế Bệ hạ sướng run cả tay.

Vân Hầu ai oán muốn chết, hết lần này tới lần khác lại bị Hoàng đế Bệ hạ nắm chặt điểm yếu, không thể phản kháng.

- Đống bên kia, đi tra đi.

- Số tra xong sao không dọn ra ngoài, cái này còn cần ta phải nói sao?

- Nhanh lên, chưa ăn cơm hả? Chuyện này quan trọng như thế, mà ngươi cứ lề mà lề mề, không phải ngươi nói ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Nói cho vui mồm hả?!

Trong thời gian ngắn, Vân Hầu vô số lần xuất hiện suy nghĩ muốn một đấm oanh chết lão già này, sau đó tự mình mưu triều soán vị. Nghĩ đến mà nghiến răng kẽo kẹt, khuôn mặt từ trắng sang xanh, từ xanh lại chuyển lam, lại triệt để đen kịt, cuối cùng còn đen hơn cả đáy nồi.

Hoàng đế Bệ hạ thì bắt chân chữ ngũ, ngồi trên ghế bành uống trà, năm ngón tay vần điệu chỉ huy, thảnh thơi nhàn nhã.

Thẳng đến nửa ngày sau, mới lại bắt đầu ra tay hỗ trợ, đại khái là cảm thấy Vân Hầu đã nhẫn nại tới cực hạn, con giun xéo lắm cũng quằn, đè nén thêm chút nữa e là phản tác dụng, Ngọc Đường Hoàng là ai? Đó là nhân vật hung ác nắm cả triều chính xoay vòng, tự nhiên biết thu phóng tự nhiên, thấy tốt thì lấy nhỏ.

Cũng không biết từ lúc nào, hai người đột nhiên cùng nói tới một chuyện.

- Tên Đại Hoang Tiên Nhân trước đó đột nhiên xuất hiện kia, lai lịch chắc chắn không bình thường, môn phái của hắn, nhất là tôn chỉ của bọn hắn, ta xác nhận đã từng thấy qua, còn rất có ấn tượng... Phần tài liệu kia được ghi chép trong Mật tân Hoàng gia. Nhưng ngày đó ta cũng không quá chú ý, luôn cảm thấy ghi chép này quá trái lẽ thường, nhìn qua liền tiện tay gác lại.

Hoàng đế Bệ hạ cau mày:

- Nhưng hiện tại nghĩ đến, tên Đại Hoang Tiên Nhân kia đột nhiên xuất hiện trong cái lúc vi diệu này, nguyên do tất không tầm thường.

Vân Hầu nói:

- Gần đây xảy ra đủ loại chuyện, lại có chuyện nào mà bình thường đâu, trước đó tứ quốc đột nhiên xé bỏ Thái Bình Quốc Thư, nay xảy ra chuyện này, liền càng không tầm thường, ngươi nói có phải hay không...

Lời này của Vân Hầu dùng một loại khẩu khí có chút nghi vấn không xác định.

Nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ vừa nghe, lập tức sững sờ.

Thái Bình Quốc Thư, không phải chỉ là giao ước bình thường giữa hai nước, mà đó là lời thề được Thiên Đạo chứng kiến.

Ai dám xé bỏ?

Xé bỏ chính là vi phạm Thiên Đạo thệ ngôn, tất phải chịu thiên phạt!

Nhưng mà lần này, tứ quốc lại không hẹn mà cùng xé khế ước mà chưa có bất cứ người nào, chưa có bất cứ thế lực, quốc gia nào có can đảm phủ định Thiên Đạo khế ước.

Vì cái gì?

Lý do duy nhất là bọn hắn không sợ thiên phạt!

Vậy thì tại sao lại không sợ thiên phạt?

Dựa vào cái gì mà không sợ?!

Chẳng lẽ là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.