Ta Là Chí Tôn

Chương 537: Trở về!



Vân Hầu đột nhiên phát hiện bản thân mình có vẻ như đã quên mất chuyện quan trọng nào đó...

Vỗ đầu một cái.

- Hỏng rồi...

Vân Hầu rốt cục nghĩ tới, bản thân hắn chuẩn bị cho Hoàng đế Bệ hạ rất nhiều tiền, thế mà lại quên đưa...

Như vậy vấn đề là...

Tiền đâu?

Vân Hầu lập tức lao ra tìm Vân Dương, chỉ có gia hỏa này mới biết tiền để đâu!

Nhưng vòng vo bảy tám vòng mới phát hiện... Rõ ràng là nhà hắn, bản thân hắn lại không tìm thấy Vân Dương ở đâu...

Này là cái lý gì chứ?

Hắn không phải nói đi ngủ hả?

- Lão Mai, Vân Dương đâu?

Vân Hầu hỏi.

Lão Mai ngượng nghịu đáp:

- Không biết đi đâu nữa...

Vân Hầu trừng mắt, chỉ cảm thấy đầy mắt khó hiểu.

Lão Mai nói hắn không biết Vân Dương đi đâu?

Cái này sao có thể?

Đại ca, ngài là Vân phủ đại tổng quản, lão gia hỏi thiếu gia đi đâu, ngươi lại nói là không biết, cái này cũng được sao?!

Mà Lão Mai nói như vậy, vậy cũng chỉ có một khả năng: lão không muốn nói với hắn.

Thế nhưng, điều này lại càng thêm khó hiểu...

Lão Mai là tâm phúc của hắn a...

Là một người rất đặc biệt, lại hoặc có thể nói là ngươi duy nhất biết quan hệ giữa hắn và Vân Dương!

Như vậy... Chỉ có một lời giải thích!

- Ngươi... Ngươi phản bội?

Vân Hầu không thể tin mà hỏi Lão Mai.

Lão Mai tức xạm mặt lại: “...”

Lão gia, ngươi có thể suy nghĩ máu chó hơn chút nữa không, ta phản bội thế nào, thầy giáo ngài ngày trước đang dạy ngài thì đột nhiên đi lấy vợ hả?!

Ta không có làm phản nha...

Chỉ là, thân phận công tử quá quan trọng, ta không thể nào nói cho ngươi được...

Hơn nữa, bất kỳ tin tức gì ta cũng không thể tiết lộ...

Lão Mai rất muốn phân trần khác biệt.

Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cúi đầu:

- Ta... Không có làm phản... Chỉ có điều... Công tử ngủ đặc biệt xấu tính, quấy rầy hắn... Mọi người đều không được dễ chịu...

Vân Hầu trừng tròng mắt.

Nói cái gì, ta vẫn là lão tử trên danh nghĩa của hắn đúng không?

Quấy rầy hắn ngủ... Cũng không được? Chuyện này lớn lắm sao? Ta đã một ngày một đêm không ngủ còn không có nói, hắn còn có thể mệt hơn cả ta sao?

Nhưng thấy vẻ mặt như táo bón của Lão Mai, Vân Hầu vẫn không hỏi tiếp.

Hôm sau.

Hoàng đế Bệ hạ ra lệnh một tiếng.

Tất cả những quan viên có phủ đệ xung quanh Vân Hầu phủ, thăng chức thì thăng chức, xuống chức thì xuống chức, cách chức thì cách chức, xét nhà thì xét nhà. Thăng chức, chuyển chỗ ở mới, xuống chức, cưỡng chế di chuyển. Cách chức, về quê làm ruộng. Xét nhà... Không cần nói, thu hồi quốc hữu.

Mấy đại phú hộ khác, cũng đều nhận lệnh cưỡng chế di chuyển.

Cơ hồ chỉ từ sáng tới trưa, mười bảy hộ gia đình xung quanh Vân Hầu phủ, đã không còn một người ở lại.

Vân Hầu chỉ viết mấy chữ: Hầu phủ quá nhỏ, quá mức đơn sơ, không đủ để duy trì sinh kế...

Thế là Hoàng đế Bệ hạ hạ bút một cái, phủ đệ bốn phía lập tức đều thuộc về Vân Hầu.

Đồng thời, thánh chỉ cũng hạ xuống.

Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao có công với nước, trấn thủ biên cương, tiến hành phong thưởng. Vân Tiêu Dao, trở thành Ngọc Đường Tiêu Dao Vương!

Nhất tự Tịnh Kiên Vương.

Cả nước chấn động.

Đồng thời, thánh chỉ còn nói:

- Tước vị Thiên Ngoại Tiêu Dao Hầu do con trai độc nhất của Vân Tiêu Dao là Vân Dương kế nhiệm.

Nói cách khác... Từ giờ trở đi, tước vị của Vân Dương chính là... Thiên Ngoại Tiêu Dao Hầu!

Vân Tiêu Dao từ một Hầu gia, trực tiếp phong vương, trực tiếp tạo một tiền lệ chưa từng có trong lịch sử Ngọc Đường.

Mà Vân Dương từ một kẻ không quan không tước, trực tiếp được phong thành Tiêu Dao Hầu... Cũng là điều xưa nay chưa từng có!

Nhưng chuyện này, văn võ bá quan lại không ai cất lời phản đối.

Bởi vì... Mọi người đều biết, kỳ thực, Vân Tiêu Dao chính là con riêng của tiên đế, chuyện này, chỉ tính là bí mật với người bình thường, còn đối với người chân chính đứng trong quan trường, lại không ai không biết.

Ai dám ngăn cản Hoàng đế gia phong cho em ruột của mình? Làm vậy không phải là muốn chết sao?

Trên triều.

Vân Hầu lãnh chỉ tạ ơn, cảm động đến rớt nước mắt:

- Thần, nhất định cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi... Mặt khác, thần chuẩn bị đem tài sản cả đời này hành tẩu giang hồ kiếm được, toàn bộ hiến cho triều đình, giúp triều đình giải cơn khẩn cấp...

Vốn dĩ, Hoàng Đế Bệ Hạ cứ nghĩ phong thưởng xong sẽ kết thúc.

Kết quả nào ngờ Vân Hầu đột nhiên muốn quyên tiền, lập tức sửng sốt một hồi, cười nói:

- Vân Hầu đúng là người có tiền a, nhưng không biết những năm qua hành tẩu giang hồ, có thể vơ vét được bao nhiêu?

Văn võ bá quan nghe một câu, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không nói.

“Vơ vét được bao nhiêu” cùng “có thể vơ vét được bao nhiêu” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Một cái là vi phạm, một cái là có thể!

Có chữ “có thể” a.

Hoàng đế Bệ hạ cho phép a!

Ai dám nói nửa chữ không?

Chỉ nghe Vân Hầu khiêm tốn đáp:

- Một chút sản nghiệp nhỏ bé mà thôi, khó lọt mắt Bệ hạ.

Hoàng đế Bệ hạ dù bẫn nhưng vẫn ung dung bưng ly trà, uốn một ngụm, cười tủm tỉm nói:

- Vân Vương gia không cần hiến toàn bộ, cầm một nửa là đủ rồi.

Vân Tiêu Dao nói:

- Nửa đời thần đoạt được, mười hai ức bản ngàn sáu trăm tám chín vạn lượng... Nguyện ý hiến toàn bộ cho triều đình, lấp đầy quốc khố...

“Phốc!”

Ngụm trà vừa vào miệng, lập tức bị Hoàng đế Bệ hạ phun ra toàn bộ, liên thanh ho khan, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ bừng.

Phốc phốc phốc... Trong mắt văn võ bá quan cũng nhao nhao muốn rớt ra ngoài.

Bao nhiêu?

Không phải tai ta bị hỏng rồi chứ?

Mười hai ức bản ngàn sáu trăm tám chín vạn lượng... Cái này... Vân Hầu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Hoàng đế Bệ hạ ho khan gần như không thở nổi, đột nhiên vỗ bàn một cái:

- Vân Tiêu Dao, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Vân Hầu kính cẩn nói:

- Bệ hạ, đây đều là tiền mà thần vất vả đoạt được, những năm gần đây cũng chỉ thu được vậy... Bệ hạ không cần hỏi nhiều... Trong này, cũng có chút chuyện không thể lộ ngoài ánh sáng...

Quần thần đều cúi đầu cười trộm.

Mấy năm nay, vơ vét hơn mười hai ức, đây không phải là chuyện không thể lộ bình thường a...

Dựa vào con đường chính quy, quốc khố cũng không thu được nhiều tiền như vậy...

Nhưng Hoàng đế Bệ hạ lập tức như hiểu ra:

- Đã như vậy, Trẫm liền không hỏi nữa... Có ai không, đem tài sải Vân Vương gia hiến đưa cả vào quốc khố.

Tất cả đều vui vẻ!

Đặt vào nội khố, cùng đặt vào quốc khố là hai phạm trù khác biệt.

Đặt vào nội khố, chính là chuyện dụng của hoàng thất. Đặt vào quốc khố, lại thuộc về Hộ bộ quản lý.

Nói cách khác, tất cả mọi người đều có thể tiêu...

Thế là, Hoàng đế Bệ hạ long nhan vui mừng, quần thần cũng cực kỳ vui mừng: Rốt cục... Làm gì cũng không sợ thiếu tiền a...

...

Cùng lúc đó.

Tân tấn Thiên Ngoại Vân Hầu, Vân Dương đại nhân đã trở lại tiểu thôn bị phong bế trong núi. Đầu tiên nghênh đón hắn chính là, Tứ Bạch Bạch.

Thân thể tuyết trắng nhanh như chớp giật xông vào ngực hắn.

Vân Dương ôm Tứ Bạch Bạch, bùi ngùi mãi thôi.

Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch... Hiện tại đều đang trong không gian thần thức, tạm thời không thể gặp được...

Hiện tại..

Lập tức, Bảo Nhi cũng xuất hiện.

- Thúc thúc...

Thanh âm ngọt ngào non nớt, lập tức để Vân Dương quên đi tất cả.

...

- Lý đại tỷ.

Vân Dương nói:

- Ta tới đón các ngươi trở về.

Lý Nghênh Thu rất kinh hỉ nói:

- Đa tạ công tử.

Lần này Vân Dương tới đây, vẫn là cách ăn mặc lần trước, thế nhưng... Điều khiến hắn đau đầu, chính là lần trước tới đây, hắn không có che dấu diện mục thực sự.

Lúc đó, cơ bản cũng không nghĩ nhiều như vậy.

May mà, lúc đó nhìn thấy hắn cũng chỉ có bốn năm người, trong đó tính cả Lý Nghênh Thu.

Vân Dương đem những người này tụ lại, trịnh trọng phó thác.

“... Tiến về Thiên Ngoại Vân Hầu phủ...”

“... Hoàng trưởng tôn... Hoàng đế Bệ hạ...”

“... Bởi vì thân phận của ta đặc thù, cho nên... Không thể...”

“... Cho nên, về sau chư vị nhìn thấy ta, nhất định phải làm như không biết... Nếu không hậu quả khó mà lường được... Tất cả mọi người sẽ đều gặp phải nguy hiểm tính mạng...”

“... Tất cả bốn tám hộ, tập thể di chuyển, sau này, các ngươi chính là lực lượng dòng chính của Bảo Nhi...”

Đối với Vân Dương.

Hai người dẫn đầu thôn dân, tập trung mấy người nói chuyện.

“Bất luận kẻ nào, cũng không được phép tiết lộ...”

“Vị công tử này muốn giữ bí mật, hoàn toàn có thể đưa chúng ta diệt khẩu... Nhưng, công tử không có làm thế...”

“Cho nên..”

“Vì an toàn của tiểu công tử, vì an toàn của ân công...”

...

Sau đó, thợ săn trong bốn tám hộ thôn dân, cũng bí mật họp.

“Vô luận thế nào, cũng không thể tiết lộ bất cứ bí mật!”

“Bất luận tin tức tương quan gì, một chữ cũng không được phép lộ ra.”

...

Vân Dương nhanh chóng an bài.

- Sớm ngày mai, ta sẽ đưa các ngươi tới cửa Nam Thiên Đường thành, sau đó ta sẽ tự mình rời đi, lúc đó tự có người sẽ tiếp ứng các ngươi...

- Tất cả mọi người, vẫn sẽ ở chung như trước... Thế nhưng, nhớ phải giữ bí mật cùng an toàn...

...

Vân Dương lưu loát dặn dò.

Những người này, đều là tinh nhuệ trong quân năm xưa, còn có một số là tâm phúc của Thổ Tôn cùng Thủy Tôn thu phục. Mặc dù không nhất định phải là hạng người có kiến thức sâu rộng, thế nhưng đều có một điểm giống nhau: sinh tử, đã sớm không phải thứ được coi trọng!

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý trong đó.

Vân Dương cũng rõ ràng, dù hắn không nói cụ thể, nhưng những người này sẽ tự biết phải làm thế nào.

Nhưng, vẫn phải dặn dò từng người như cũ.

...

Đêm hôm ấy.

Toàn bộ tiểu sơn thôn tập thể xuất động.

Sau đó, tất cả phòng ốc trong sơn thôn đều không có bất kỳ người nào phá hư, cứ như vậy lẳng lặng ở lại giữa quần sơn bao lá bát ngát.

Hai người thủ lĩnh thôn dân, vốn định triệt để dỡ bỏ, một mồi lửa thiêu rụi.

Nhưng Vân Dương không đồng ý.

- Giữ lại.

- Phá tất cả con đường từ ngoài thông đến đây.

- Nếu tương lai... Có cái gì chẳng muốn, nơi này, vẫn là một chỗ... An toàn cuối cùng.

- Đường lui này, không cần dùng đến là tốt nhất, thế nhưng chẳng may vẫn phải dùng... Nhất định không được sơ sót.

...

Đối với trù tính của Vân Dương, đám người đều cực kỳ tin phục.

Đến ngày thứ tứ.

Vân Dương đã đưa đám người tới trước Thiên Đường thành.

Sau khi thu xếp, Vân Dương xác định bốn phía không vấn đề, mới lập tức khởi hành rời đi.

Phủ Thu Lão Nguyên soái, đột nhiên nhận được một phong thư mật.

“Người đã đến cửa Nam... Nhanh chóng nghênh đón...”

Thu Lão Nguyên soái vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Thu lão phu nhân căn bản không hiểu là có ý gì?

Thế nhưng trên này có ấn ký Cửu Tôn. Thu lão phu nhân cũng không dám tự ý làm chủ, càng không dám tìm người thương lượng. Đành phải để người thông tri Hoàng đế Bệ hạ, nói trong phủ Thu Lão Nguyên soái có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Hoàng đế Bệ hạ nghe được câu này, lập tức kích động di giá.

Lập tức tới Thu phủ.

Sau đó, Vân Hầu cũng được gọi qua.

Sau đó hết thảy đều là thuận lý thành chương.

Vân Hầu tự mình mang theo Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết cùng mấy tên hộ vệ của tứ đại công tử, tự mình ra cửa Nam, đi nghênh đón đám người Bảo Nhi.

Mãi cho đến khi mọi người trở lại Vân phủ, cũng đã là buổi tối.

Đêm đó, Vân Hầu bày yến hội.

Lấy danh nghĩa là chúc mừng Vân Hầu đại thắng trở về, đèn đuốc sáng trưng, sơn trân hải vị nhiều như nước chảy. Mà Hoàng đế Bệ hạ cũng tự mình tới chúc mừng, tham dự thịnh hội.

Mọi người đều biết, Vân Hầu chính là huynh đệ cùng cha khác mệ mới Hoàng đế Bệ hạ, điều này cũng chả có gì lạ.

- Bảo Nhi...

Hoàng đế Bệ hạ ôm đứa nhỏ, nhìn gương mặt quen thuộc cực giống Đại hoàng tử năm xưa, ôm thật chặt trong ngực, nước mắt cuồn cuộn rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.