Tim Vân Dương đột nhiên khẽ động, một cảm giác chua xót mãnh liệt cực điểm đột nhiên dâng lên.
Thời khắc này hắn đột nhiên nhớ tới Vân Túy Nguyệt.
Một vị huynh trưởng đã chết khác chẳng phải cũng là một nữ tử si tình si tâm như vậy sao...
...
Đêm hôm đó...
Sau khi Vân Dương bận rộn hơn nửa ngày trời giờ mới được nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị ăn cơm xong rồi nhanh chóng quay về nghỉ ngơi thì lão Mai lại tới, vẻ mặt quái dị.
- Công tử, hai vị cô nương mời ngài đến uống rượu.
- Uống rượu?
Vân Dương mở to hai mắt nhìn.
Dù là với cái đầu của Vân đại thiếu gia thì cũng không thể nào hiểu được lời mời này có nghĩa là gì. Vào thời điểm này, khi hai nữ tử bất chợt nghe thấy tin dữ e là tâm trạng đã bi thương đến mức không thể nào khống chế, vậy sao còn mời mình qua uống rượu?
Chuyện này nên nói thế nào?
Nếu không đi thì sao?
Không đi được à?
Rõ ràng không được, trước khi nói rõ thân phận của mình Vân Dương đã không thể nào từ chối bất kỳ yêu cầu nào của hai nữ tử này, giờ càng không cách nào kháng cự!
Vân Dương nghi hoặc đến đó.
Ở cửa tiểu viện của hai nữ tử bất ngờ treo hai chiếc đèn lồng đỏ rực, nhìn xuyên qua ánh đèn chỉ thấy tất cả đều là ánh sáng đỏ, vừa mông lung nhưng lại tràn đầy không khí vui mừng.
Vân Dương càng thêm nghi hoặc, đầu óc mù mờ bước đến gõ cửa.
Ra mở cửa là Kế Linh Tê. Tiểu cô nương này mắt vẫn đỏ hồng, sắc mặt tái nhợt nhưng cách ăn mặc trên người cũng vô cùng khác thường, tràn đầy sự vui vẻ, trên đầu thậm chí còn cài một đóa hoa hồng.
Vân Dương ngẩn người:
- Linh Tê, muội... muội đang...
Trước những gì đang thấy Vân Dương càng không thể nào lý giải được, đây là tình huống gì, sao lại quỷ dị như vậy chứ?!
Mắt Kế Linh Tê rưng rưng, miễm cưỡng nở nụ cười:
- Là Nguyệt tỷ, tỷ ấy nhất định muốn làm thế, muội... muội không ngăn được...
Vân Dương nhíu mày:
- Rốt cuộc có chuyện gì? Sao muội lại ăn mặc như thế này?
Kế Linh Tê không tiếp tục giải thích nữa, chỉ nghiêng người tránh khỏi cửa.
Vân Dương nhìn vào bên trong, vừa nhìn thấy tình trạng thực tế trong tiểu viện tử thì không khỏi lập tức ngây ngẩn cả người.
Những gì đập vào mắt khiến Vân Dương trong chốc lát cứng họng, không thể nói nên lời, trong lòng chỉ có đau đớn kịch liệt.
Dưới ánh đèn, Nguyệt Như Lan mặc bộ giá y xinh đẹp đỏ rực, tóc búi cao, đúng theo cách ăn mặc của tân nương, trên mặt tô son điểm phấn, nở nụ cười vui vẻ, quả nhiên xinh đẹp như hoa đào, người còn yêu kiều hơn hoa.
- Vân huynh đệ tới rồi, nào nào nào, mau vào vị trí đi.
Nguyệt Như Lan mỉm cười, đi tới, không chút tị hiềm kéo cánh tay Vân Dương, cười nói:
- Hôm nay, tẩu tử mời huynh đệ uống rượu mừng, không say không về, uống không nhiều không thả đệ về.
Nói tới đây, giọng nàng dường như hơi nghẹn ngào nhưng lại lập tức vui vẻ cười haha:
- Hôm nay, nên nói là mời tất cả huynh đệ uống rượu mừng, phần của bọn hắn đệ phải gánh hết, biết không hả?!
Vân Dương nghe vậy sững sờ ngay tại chỗ, chua xót trong lòng càng thêm mãnh liệt, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
- Sao Vân huynh đệ sững ra vậy, mau tranh thủ ngồi vào vị trí đi.
Thần thái Nguyệt Như Lan tự nhiên, sắc mặt hồng nhuận, xinh đẹp cười nói:
- Bát ca nợ các đệ một bữa rượu mừng, chuyện lớn thế này, hôm nay tẩu tử đã tới, dĩ nhiên phải bù đắp. Ừm, hôm nay cũng là ngày vui của tẩu tử đệ và ca ca đệ. Vân huynh đệ, đệ là tân khách duy nhất, cũng đại diện cho tất cả các huynh đệ khác, thân phận người làm chứng không trốn được đâu. Nào nào nào, mau ngồi đi, hôm nay tẩu tử bất chấp, liều mình bồi tiểu thúc tử, không say không nghỉ, không say không về...
Nghe Nguyệt Như Lan nói vậy, dù Vân Dương trí tuệ như biển lúc này cũng như biến thành gỗ, mờ mịt luống cuống, ngơ ngác kinh ngạc bị Nguyệt Như Lan kéo vào trong tiệc rượu.
Trên bàn đã bày đầy các loại thức ăn.
Khắp nơi đều là màu đỏ tươi tượng trưng cho tin vui.
Nguyệt Như Lan dáng người yểu điệu, phong thái thướt tha, trên người mặc bộ giá y đỏ rực cho dù trên mặt vẫn còn dịch dung, không phải mỹ mạo thực sự nhưng hình dáng vẫn phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp khó tả.
Hai cặp nến đỏ im lặng cháy, những giọt nến óng ánh màu đỏ đang ấp ủ, nhỏ xuống từng chút một.
Bình rượu ngon trước mặt tản ra mùi rượu nồng đậm.
...
Vân Dương bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt không thể tin nhìn qua.
Kế Linh Tê đỏ hồng mắt cúi đầu, thấp nói:
- Muội... không cách nào cả... Lúc đầu muội không đồng ý, nhưng Lan tỷ nói với muội, nếu ngay cả muội cũng không đồng ý, vậy thì tỷ ấy chỉ có một con đường chết. Ca muội đã không còn, muội còn không đồng ý thì tỷ ấy không thể nào vào được cửa Kế gia, muội...
Dưới cổ của Nguyệt Như Lan thắt khăn lụa màu đỏ, với nhãn lực của Vân Dương sao có thể không nhìn thấy chỗ đó còn đang rướm máu. Nàng dùng tính mạng ép bách, lấy cái chết uy hiếp, bức Kế Linh Tê phải nghe theo cho nên mới có bữa yến tiệc kết hôn lúc này.
Kế Linh Tê cúi đầu thấp giọng thở dài.
Nguyệt Như Lan nhìn sang, cười nói:
- Linh Tê, hôm nay là ngày vui của ca muội và tẩu tử ta, sao muội không giúp ta chào hỏi khách khứa vậy. Sau ngày hôm nay, chúng ta thật sự là người một nhà rồi.
Kế Linh Tê hít một hơi, nói:
- Muội đi đây.
Dứt lời nàng quay người lại đi thẳng vào phòng trong.
Vân Dương nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hắn đột nhiên mở to mắt, mặt giãn ra cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng, tẩu tử hôm nay gả qua cửa nhà Bát ca ta, quả là ông trời tác hợp, ta thật sự mừng thay ca ta, mong hai người vĩnh kết đồng tâm, lòng này không đổi.
Nguyệt Như Lan cười đến híp cả mắt nói:
- Mượn lời của huynh đệ đã nói, nếu huynh đệ đã gọi ta tẩu tử vậy thì hôm nay phải uống thêm vài chén. Đệ không phải chỉ có một mình có biết không?
Vân Dương gật mạnh đầu, nói từng chữ:
- Đương nhiên đương nhiên, bữa rượu ngày hôm nay ta đến uống thay tất cả huynh đệ của ta, nhất định phải uống say mới nghỉ!
Sóng mắt Nguyệt Như Lan lưu chuyển, hớn hở nói:
- Vậy hôm nay sẽ là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, đời này thế là đủ.
Vân Dương nói:
- Chúc mừng.
Vừa nói ra hai chữ này, hắn còn định tiện miệng nói vài câu tốt đẹp thì đột nhiên cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại, khó mà nói ra tiếp bất kỳ lời hay ý đẹp nào.
Màn cửa vén lên, Kế Linh Tê từ trong phòng đi ra.
Vân Dương quay sang nhìn thì đã thấy Kế Linh Tê thay y phục nam trang, là trang phục của tân lang, trường thân ngọc lập, khí khái bừng bừng!
Một tân lang anh tuấn tiêu sái!
Vân Dương lập tức hoàn toàn hiểu ra ban nãy Nguyệt Như Lan muốn Kế Linh Tê giúp đỡ thật sự là có ý gì. Hắn một mình đại diện chín huynh đệ đến vẫn chưa là gì. Tiểu nha đầu Kế Linh Tê này không những vừa đón khách, lễ tân, thậm chí ngay cả vai tân lang và thân quyến trong nhà tân lang đều phải một mình gánh hết.
Trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Như Lan đột nhiên lộ ra tia xấu hổ, thấp thỏm nói:
- Vân huynh đệ, chuyện hôm nay là ý tưởng đột ngột của ta, cũng là muốn hoàn thành tâm nguyện của hai phu phụ ta. Vai người chứng hôn, người chủ hôn, tân khách... đều nhờ cả vào Vân huynh đệ...
Vân Dương hít một hơi thật sâu, cười ha ha nói:
- Tẩu tử nói gì vậy, nếu tẩu tử không tìm huynh đệ mới không đúng đấy. Hơn nữa, hôm nay không phải chỉ có mình Vân Dương đệ, chín vị huynh đệ sinh tử khế khoát, không hề rời đi, họ đều đang ở đây, đệ ở đây bọn họ cũng sẽ ở đây.
Nguyệt Như Lan khoác tay Kế Linh Tê, vui vẻ cười nói:
- Vân huynh đệ, đệ thấy phu thê chúng ta thế nào? Có tướng phu thê không?
Vân Dương một hơi uống cạn một chén rượu nuốt cả chua xót và đau đớn khó tả, cộng thêm rượu cay xuống bụng, mặt giãn ra cười nói:
- Rất khéo, rất khéo, đúng là trai tài gái sắc, trời gán một đôi, đất ghép một cặp, châu liên bích hợp, hoàn mỹ đến cực điểm!
Nến đỏ rực cháy.
Giọng Vân Dương như bị nghẹn ở đáy lòng nhưng không thể không liều mạng nói ra.
- Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Kết thúc buổi lễ!
Bên kia tân lang tân nương đã di chuyển vào động phòng, hoàn thành bước cuối cùng.