Ta Là Chí Tôn

Chương 549: Ngoài Ý Muốn!



Vân Dương một mình đối mặt với một bàn đầy thức ăn và rượu ngon, hắn chỉ cảm thấy yết hầu của mình hoàn toàn bị chặn lại, ăn không biết ngon, nhạt như nước ốc.

Đừng nói chứng bạo thực của Vân Dương vốn đã hết, cho dù vẫn còn thì giờ cũng sẽ nuốt không trôi. Trong lòng hắn đầy phiền muộn. Hắn không kìm được nhấc thẳng ấm rượu lên ngửa đầu rót vào miệng.

Sau khi nuốt hết một bầu rượu, lúc này mới thở dài một tiếng thật dài.

- Anh hùng nhất mộng, hồng nhan nhất sinh... Bát ca... Nếu huynh trên đời có linh... Sao có thể nhẫn tâm để hồng nhan thế này... lãng phí thời gian... như vậy...

- Bát ca!

- Anh hùng nhất mộng, hồng nhan nhất sinh... haizz....

Nguyệt Như Lan và Kế Linh Tê lại sóng vai bước ra. Hai người đã uống xong rượu giao bôi, sắc mặt tươi thắm, trong nụ cười có chứa nước mắt, chua xót trong lòng tự ai nấy biết.

Nguyệt Như Lan vẫn mặt mày tươi cười, vui mừng hớn hở, giống như thật sự đã được như tâm nguyện, gả làm tân nương cho lương nhân. Còn Kế Linh Tê mặt mày nặng nề, trong mắt chứa nước mắt, cố nén bi thương, miễn cưỡng duy trì sự vui vẻ.

- Huynh đệ, hôm nay là ngày đại hỉ, tẩu tử cùng Bát ca đệ đến kính rượu đệ, đệ không được từ chối đâu đấy!

Nguyệt Như Lan cầm bầu rượu lên, bưng chén rượu lên, rót đầy một chén rượu ngon, ngón tay ngọc đưa sang cho Vân Dương, mỉm cười nói:

- Tân nương mời rượu nha.

Vân Dương đờ đẫn nhận lấy, nhếch nhếch miệng miễn cưỡng mỉm cười:

- Rượu ngon! Được uống rượu như thế này thì sau bữa rượu có phải nằm gầm bàn cũng uống. Chúc phúc Bát ca và tẩu tử đoàn tụ sum vầy, hạnh phúc mỹ mãn.

Nâng chén, uống một hơi cạn sạch!

Chén thứ hai lại tới, Vân Dương hít sâu một hơi:

- Chén thứ hai, chúc phúc Bát ca và tẩu tử... mãi mãi trọn đời, luôn là phu thê!

- Chén thứ ba... chúc Bát ca và tẩu tử... chân tình mãi mãi, trường tồn với thời gian!

- Chén thứ tư... ta uống đại diện các huynh đệ!

- Huynh đệ đừng chỉ uống rượu, ngồi xuống ngồi xuống, dùng bữa dùng bữa, chỉ uống mỗi rượu không dùng bữa e là sẽ say thật đấy. Đệ đại diện các huynh đệ đến đây, cho dù không say không nghỉ, cũng không thể say quá sớm đúng không? Như vậy tẩu tử không đồng ý đâu.

Bữa cơm này, có thể nói là một bữa cơm khó chịu nhất mà Vân Dương phải ăn từ lúc chào đời cho tới nay, hơn nữa còn phải miễn cưỡng nở nụ cười, nâng ly cạn chén, dốc sức nghênh phụng!

- Một chén này, kính các huynh đệ.

- Tạ ơn tẩu tử!

- Lại kính!

- Tạ ơn tẩu tử!

Liên tiếp tám chén rượu vào cổ họng. Vân Dương uống đến mức cực kỳ đau đớn.

- Đại ca, nhị ca, tam tỷ, tứ ca, ngũ ca, lục ca, thất ca... rượu mừng của Bát ca, huynh đệ uống thay tất cả mọi người...

Vân Dương uống đến mức đau cả đầu, trước mắt mơ hồ.

Bữa tiệc hỉ này chẳng những là một bữa cơm khó chịu nhất mà còn là lần đầu Vân Dương thật sự uống say, thật sự uống hết sức từ sau chiến dịch Thiên Huyền nhai.

Lúc này trong tầm mắt của Tần Dương chỉ có mây mù, vô cùng mông lung. Trong không khí mơ hồ thế này lại giống như các huynh đệ đều thật sự đoàn tụ ở đây, ai nấy đều tay cầm chén rượu, vui vẻ cười đùa, tụ tập dưới một mái nhà.

- Hôm nay, có huynh đệ chứng kiến, cuối cùng Nguyệt Như Lan ta cũng kết thành phu thê với Kế Lăng Phong. Từ giờ trở đi Nguyệt Như Lan ta đã là người của Kế gia, phụ nữ của Kế gia rồi!

- Kể từ hôm nay, ta cũng sẽ không đi tìm chàng nữa, ta cũng không nhớ chàng nữa... Vì chàng đã là trượng phu của ta, chàng ở ngay trong tim ta, cuối cùng đã trốn không thoát, cũng không thể chạy được rồi!

- Chàng ở trường thiên tiếu ngạo phong vân, quát tháo tung hoành làm anh hùng cái thế của chàng! Ta chỉ cần im lặng chờ đợi là được! Như vậy là được rồi.

- Kế Lăng Phong, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp của chàng đừng mong vứt bỏ được ta!

Rượu sớm đã uống đủ rồi, uống nhiều rồi.

Vân Dương chỉ cảm thấy mình đang ở trong sương mù. Hắn lờ mờ nghe thấy Nguyệt Như Lan nói:

- Huynh đệ, cả đời này tẩu tử đã không thể sinh con đẻ cái cho Kế gia... Đây cũng là đáng tiếc cả đời của cẩu tử... Nhưng còn có một chuyện... Bát ca đệ trước khi đi cứ nhớ mãi không quên, thực sự là muội muội huynh ấy... Dòng dõi của Linh Tê, cũng là hậu nhân Kế gia... có đúng không...

- Chúng ta không thể chăm sóc được thêm cho muội muội huynh ấy... đệ, nhất định phải chăm sóc muội muội Bát ca đệ thật tốt...

- Từ nay về sau, ta và Bát ca đệ giao Linh Tê cho đệ...

- Nếu như các đệ vô duyên... vậy thì cũng thôi... Nhưng nếu hữu duyên... Sau này sinh ra nhi nữ, vẫn mong... Có một đứa mang họ Kế, kế thừa hương hỏa của Bát ca đệ...

Bữa tiệc này, Vân Dương hoàn toàn không khống chế tửu lượng của mình, càng không dùng huyền công ép rượu ra, quả thật là không say không nghỉ, say mèm!

Tam bôi thông đại đạo, nhất túy giải thiên sầu!

Hôn lễ kiểu này, tình si thế này, nữ tử thế này, cộng thêm không khí thế này!

Vân Dương rất mong muốn mình uống thật nhanh say!

Trong khi say con đường thường bình ổn, hắn không thể chịu được nữa rồi!

- Thế gian hồng trần này... một thân một mình...

Vân Dương thở dài, đột nhiên cười lớn một tiếng:

- Các huynh đều thoải mái ra đi rồi... nhìn ta một mình lẻ loi, đánh hắn cho nghiêng trời lở đất! Hahaha...

Phù một tiếng, tựa đầu vào bàn ăn, cứ thế bất tỉnh nhân sự.

Nguyệt Như Lan nhìn Vân Dương say gục xuống nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Linh Tê, nào, hai cô tẩu chúng ta uống thêm chén nữa! Ngày đại hỉ sao có thể không uống rượu? Rượu giao bôi ban nãy muội uống thay ca muội, không thể tính được!

Kế Linh Tê vốn không giỏi uống rượu, hôm nay tâm trạng vô cùng nặng nề, lúc này sớm đã uống đến mơ mơ màng màng, giờ lại bị Nguyệt Như Lan rót thêm vài chén rượu, nàng lắc lư một cái rồi cũng như Vân Dương, mềm nhũn ngã xuống.

Nguyệt Như Lan nhìn thấy Kế Linh Tê ngã xuống thì khẽ thở dài.

Nàng lẩm bẩm nói:

- Linh Tê... Nếu muội còn do dự nữa... Nam tử lỗ mãng không hiểu phong tình như Vân Dương đây chung quy sẽ không chủ động, đặc biệt là trên vai hắn còn gánh quá nhiều thứ, hắn căn bản sẽ không có thời gian hoặc không đặt tâm tư vào tình yêu nam nữ, cuối cùng... chỉ rơi vào kết cục như ta hiện tại...

- Hôn lễ hôm nay, sao có thể không ai viên phòng...

- Hy vọng tương lai, muội... đừng trách tẩu tử...

- Nếu có bêu danh... thì để tẩu tử... gánh đi. Đây cũng là lần cuối cùng ta có thể giúp muội.

...

Vân Dương ngủ mê man dường như cảm thấy các huynh đệ đều đến cạnh mình, họ đang thoải mái uống, đang cười nói lớn tiếng...

Hắn không khỏi nở nụ cười, thoải mái thở dài:

- Thật sự nhớ mọi người quá...

Tay hắn hơi động, dường như đã sờ thấy gì đó, hắn trở mình, mở to mắt, định thần nhìn lại thì thấy bên cạnh mình đột nhiên có một người đang nằm...

Người bên cạnh là Kế Linh Tê, hai mắt đang nhắm chặt, hơi thở đều đặn còn đang chìm trong giấc ngủ say.

Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Sao bên cạnh ta lại?

Ồ!?

Sao Kế Linh Tê lại ngủ trên giường của ta?

Chuyện gì thế này?

Vân Dương lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng choáng váng. Hắn không hề nghĩ ngợi đưa tay đẩy Kế Linh Tê, mở miệng hỏi:

- Muội...

Một chữ này vừa mới nói ra thì hắn kinh ngạc phát hiện trên người Kế Linh Tê đang mê mang xuất hiện một vòng hồng quang!

Cùng lúc đó, một uy áp cực kỳ kinh khủng đột nhiên bộc phát, giống như cả mảnh trời đất đang đột nhiên sụp đổ trước mặt Vân Dương!

Một sức mạnh khổng lồ tràn trề không gì chống đỡ nổi cũng vọt ra từ trên người Kế Linh Tê đang mê man.

Ầm một tiếng...

Vân Dương là người gánh chịu duy nhất lại hoàn toàn không chút phòng bị lập tức bị trúng chiêu. Là đánh thật chứ không hề có chút giả vờ!

Rầm...

Cửa sổ lập tức vỡ vụn, cả người Vân Dương như diều đứt dây bay ra ngoài. Hắn ở giữa không trung chỉ có thể nỗ lực mở to mắt nhìn cánh cửa sổ vỡ vụn càng ngày càng xa trước mặt mình, sau đó là một trận đau đớn kịch liệt nhẹ nhàng đánh tới.

Trong lòng Vân Dương không khỏi kinh hãi, hoang mang không biết rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì. Trong một ngày một đêm sao lại xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa còn càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng không thể tưởng tượng!

Rầm rầm rầm...

Sau khi Vân Dương đụng gãy hai thân cây lúc này mới ầm một tiếng đụng lên bức tường bên ngoài, phụt một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm thấy cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, xương cốt không biết sau cú va chạm này bị gãy mất mấy cái!

Vân Dương cố gắng chống đỡ ngẩng đầu lên, cảm thấy trong lòng mình là một sự khó hiểu:

- Thế này... là thế nào...

- Ai đánh ta? Là ai?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.