Nguyệt Như Lan hoàn toàn yên tâm, trong lòng càng không kiềm được cỗ chua xót, vui vẻ, cảm khái.
Giờ có thêm Vân Tiêu Dao ở đằng sau thúc đẩy so với một mình mình thúc đẩy mạnh hơn rất nhiều. Kế Lăng Phong, thiếp coi như vì muội muội chàng tìm cho nàng ấy người mà nàng ấy thích...
Việc này với Vân Tiêu Dao mà nói quả nhiên là một việc vui. Với kinh nghiệm nhiều năm của lão sao không nhận ra trước mắt là tình huống gì.
Đây rõ ràng là... si tình nữ gặp phải lỗ nam tử, nhà gái đã chịu rồi... bên kia còn do dự, hoặc có tặc tâm mà không có tặc đảm...
Hơn nữa... Sở dĩ Vân Tiêu Dao không để ý thân phận trợ giúp như vậy là vì trong lòng cũng có vài cảm xúc khác. Với tính cách Vân Dương, chắc chắn cảm giác trách nhiệm trong lòng rất nặng nề, muốn đợi đến lúc hắn chủ động tìm nàng dâu... Chỉ sợ, đời này sẽ không thể nào có được. Như vậy thì sẽ đáng tiếc cả đời!
Chính vì dựa vào những yếu tố này, Vân Tiêu Dao mới có thể phối hợp với Nguyệt Như Lan.
Nếu không, Vân Tiêu Dao giờ là vương gia chính hiệu, Nguyệt Như Lan, Kế Linh Tê có thân phận gì, nói dễ nghe một chút là dòng chính thế gia, nói khó nghe là nữ tử giang hồ, như vậy sao có hy vọng vào được cửa vương phủ?! Cho dù chỉ làm thiếp thất, cũng không đủ tư cách!
“Tiểu tử ngốc này... Nếu ta không ở đây thúc đẩy thêm, chỉ e nó... cũng chỉ có thể cả đời làm một tên cẩu độc thân thôi...”
Trong lòng Vân Tiêu Dao thầm thở dài.
Mặc dù gia hỏa này chưa từng xem hắn là phụ thân thực sự nhưng... Mình đã sớm coi hắn như nhi tử của mình. Là một phụ thân, một phụ thân đủ điều kiện há có thể không tính toán chút chuyện chung thân đại sự cho nhi tử của mình?
“Có điều... cô nương này... tu vi thật sự cao quá... nhưng mà cũng hơi bạo lực một chút rồi...”
Vân Tiêu Dao nhìn Vân Dương còn đang thổ huyết, thầm tự nói.
Lời này Vân Tiêu Dao không thể không nói, dù sao theo Vân Tiêu Dao, nhất định phải đem tuồng vui này diễn xong, nhất định phải làm cho tròn vai mới được.
Bởi vì cho tới giờ khắc này, từ đầu đến cuối không có bất kỳ kẻ nào cho rằng Kế Linh Tê có thể làm thương tổn Vân Dương. Trước đó mọi người đều quen biết ở chiến trường Đông tuyến, rất biết thực lực cô nương này, mặc dù có chút không tầm thường nhưng nếu nói có thể đả thương Vân Dương, vẫn là rất huyền huyễn.
Vân Tiêu Dao hơi cười, kêu lên:
- Mau chữa thương cho công tử đi.
Lão không tiếp tục quản đến nhi tử có vẻ bị người ta đánh cho thổ huyết nữa, cứ vậy chắp hai tay sau lưng, thản nhiên bỏ đi.
Giả vờ!
Ta cho ngươi giả vờ!
Ta xem ngươi có thể giả vờ đến bao giờ!
Vân Dương yếu ớt quay trở về phòng nằm vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ. Hắn đầu váng mắt hoa, nằm uỵch xuống giường đã ngủ mê man.
Người khác có thể cho là hắn cố ý làm ra vẻ, nhưng hắn thật sự rất khó chịu, cần điều dưỡng gấp.
Trong lúc mơ màng dường như hắn nghe thấy ở rất xa, cũng dường như rất gần có người đang nói chuyện. Hắn cảm thấy như trong sương mù, rất không chân thật, nhưng từng câu nói lại vang lên bên tai.
- Con dâu thế này... ngươi còn không nhận?
Có người bất mãn hỏi.
- Haizz...
Có người thở dài.
- Con rể thế này... ngươi cũng không cần?
Có người hỏi lại.
- ... Hừ!
Có người rất không vui.
- Ngươi đúng là một tên đại khốn nạn, khốn nạn thêm ba cấp... Ngươi cho khuê nữ của ngươi thứ kia há chẳng phải muốn nàng chết già trong nhà sao? Thôi được rồi... đã phá không nỗi phòng ngự rồi... Ta muốn xem thử ai có bản lĩnh làm con rể ngươi?!
- Hừ, không có bản lĩnh lớn há có thể làm được con rễ ta, nữ nhi lão tử há dễ dàng bị cầu hôn như vậy!
Vân Dương mơ màng nghe đến đó, lúc đang định mở to mắt xem rốt cuộc có chuyện gì thì phát hiện mí mắt mình nặng ngàn cân, không thể nào mở ra được.
Loáng thoáng, dường như có ai đó bỏ thuốc gì vào miệng mình, dường như cả người lập tức nhẹ nhàng.
Lập tức hắn nghe thấy có năm sáu bảy tám người cùng đồng thanh nói:
- Đồ ngốc!
Dường như mấy người đều đồng thanh mắng ai đó!
Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất giống như trước giờ chưa từng tồn tại.
Chợt một tiếng động nhỏ vang lên, Vân Dương ngồi dậy khỏi giường thì bất ngờ thấy trong phòng chẳng có ai bên cạnh. Còn mình ban nãy rõ ràng là cảm thấy lục phủ ngũ tạng vô cùng khó chịu nhưng giờ lại không có chút cảm giác dị thường!
Còn về cảm giác như nằm mơ ban nãy càng không còn sót lại chút gì!
Vân Dương vặn mình đứng dậy, hắn kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp lồi cả ra.
Toàn thân nhẹ nhõm.
Vừa rồi bị tấn công trọng thương... hình như chẳng còn chút vết tích nào.
Thậm chí... cơ thể còn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, thông thấu hòa hợp hơn cả lúc chưa bị tổn thương.
Đây rốt cuộc là thế nào?
Vân Dương hồi tưởng.
Buổi tối hôm qua uống rượu... Chuyện này chắc chắn là có.
Sau đó uống say, bất tỉnh nhân sự, chuyện này cũng là có...
Nhưng sau đó...
Sau đó thì dường như có xảy ra thêm chút chuyện gì đó?
Tại sao lại bị đánh?
Còn nữa, rốt cuộc là ai đánh ta?
Kế Linh Tê?
Không thể nào... Lúc ta tỉnh lại có vẻ nàng vẫn còn ngủ như heo...
Không đúng không đúng, trọng điểm của vấn đề không phải cái này, sao hai chúng ta lại ở trên một chiếc giường vậy?
Cái này mới là trọng điểm có được không hả?!
Vân Dương lắc đầu vội vã tông cửa xông ra.
- Cái này... Lan tỷ...
Vân Dương đi đến trước tiểu viện hai tỷ muội Kế Linh Tê, nhìn thấy Nguyệt Như Lan búi tóc, ăn mặc như một phụ nhân thì trong lòng lại khó chịu, kêu một tiếng.
- Gọi tẩu tử.
Nguyệt Như Lan cắt ngang, khẩu khí lạnh lùng chưa từng có, giống như bị chạm vào điều cấm kỵ nào.
- Khục, tẩu tử.
Vân Dương xoa mũi.
- Ừm, ngươi nói ngươi đã làm chuyện gì vậy?
Nguyệt Như Lan đánh đòn phủ đầu:
- Ngươi say rượu là có thể phi lễ Linh Tê nhà chúng ta, sau đó còn định làm bộ làm tịch, nghĩ rằng giả vờ là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Giờ sao không giả vờ nữa đi? Ngươi giỏi lắm mà!
Vẻ mặt Nguyệt Như Lan bây giờ là vẻ ta đã sớm nhìn thấu tất cả ngụy trang của ngươi rồi, nghiêm nghị không thể xâm phạm, không thể hoài nghi, không thể cãi lại.
- Giả vờ! Ngươi còn giả vờ à! Giờ ngươi đã tính xong mọi việc rồi à?
Nguyệt Như Lan liếc mắt chất vấn.
Vân Dương vô cùng bất ngờ không khỏi á khẩu không trả lời được:
“...”
Sau này ta sẽ không uống rượu nữa!
Nhưng ta đảm bảo ta thật sự chưa làm gì cả, ta bị thương sao lại thành ta giả vờ, ta bị thương thật mà, chẳng qua là thương tích lập tức ổn rồi thôi... Ừm, lời này sao tự mình nghe cũng cảm thấy không bình thường nhỉ?!
- Linh Tê đâu? Vẫn chưa dậy sao?
Vân Dương rốt cục mở miệng lên tiếng hỏi.
Chuyện này không hỏi cho rõ ràng trong lòng rất khó chịu.
- Dậy từ lâu rồi!
Nguyệt Như Lan hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Sau đó là tiếng Kế Linh Tê truyền từ sau cửa:
- Tối qua thật sự không xảy ra chuyện gì cả... Lan tỷ, tỷ đừng oan uổng huynh ấy.
Nguyệt Như Lan thở dài.
Ta phục hai người các ngươi rồi.
Một nàng khờ, một tên ngốc.
Đầu óc đều chậm chạp!
Đúng là trên trời một đôi, trên mặt đất một đôi, quá xứng đôi đi?!
So với chuyện của Vân Dương, việc học tập từng bước của Bảo Nhi mới là trọng điểm chú ý trước mắt của Vân Tiêu Dao. Mỗi ngày nhìn mấy lão sư thay phiên đến dạy học, Vân Tiêu Dao toàn tâm toàn ý giám sát trong mắt tràn đầy vui mừng.
Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ mà rất ngoan ngoãn nghe lời, cho dù là ai cũng cảm thấy yêu thích. Tình cảm thương xót Vân Tiêu Dao dành cho Bảo Nhi càng ngày càng tăng, ngoài sáng trong tối đều vượt qua Ngọc Đường hoàng và Vân Dương.