Chiến hoạn của Ngọc Đường tạm dừng, phong ba mới tuy đã hiện rõ dấu hiệu nhưng vẫn chưa nổi hẳn lên mặt nước. Bạch Y Tuyết thuyết phục đám lão Mai chính thức nhận công tác bảo vệ.
Có điều trong một khoảng thời gian sau đó, họ hoàn toàn không hề có đất dụng võ, ngoại trừ vài ba đột tử sĩ ám sát như để thăm dò kia thì chẳng còn có ngọn gió thổi lay cọng cỏ nào khác, bình thản đến mức không hề tầm thường.
Vân Dương hoàn toàn không bất ngờ về chuyện này, cái này gọi là thấy gì biết nấy. Mục đích lớn nhất của ba đợt tử sĩ kia là thăm dò thực lực phòng hộ của Vân phủ cùng với mức độ coi trọng đối với đứa trẻ này. Cách Vân phủ đối đãi và phương thức xử lý với mấy đợt thích khách đó nói rõ vấn đề. Trong điều kiện tiên quyết như vậy, nếu không thể một đòn tất thắng thì sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, vậy thì chẳng bằng giấu lại đại chiêu chờ kế hoạch khác.
Nhưng Vân Dương không hề sợ hãi, dù sao với Vân Dương mà nói, cấp bậc sóng gió hình thành trong thành Thiên Đường bây giờ trong mắt hắn căn bản chẳng tính là gì.
Đám người thái tử trừ phi không có hành động gì, một khi chúng có bất kỳ hành động gì, chờ đợi bọn chúng sẽ là một kích phản giáo của Vân Dương!
Phản công lôi đình!
Nếu thật sự đến lúc đó, Vân Dương hoàn toàn không ngại giết đến thành Thiên Đường máu chảy thành sông.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Vân Dương rất oan ức, gần như mỗi ngày đều phải chú ý kỹ động tĩnh bên Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan. Sau hôm đó, ngoài xấu hổ ra Vân Dương lo cho Nguyệt Như Lan hơn. Hắn sợ vị Nguyệt tẩu tử tân nhiệm này nghĩ quẩn, sẽ theo Bát ca xuống dưới kia...
Chuyện của Vân Túy Nguyệt ngày đó đã trở thành một cơn ác mộng khác trong lòng Vân Dương ngoài chiến dịch Thiên Huyền nhai kia. Hắn thật sự không muốn tình huống tương tự lại phát sinh.
Vân Dương bất động, thế lực Cửu Tôn có nhiều tang trưởng, Thủy Vô Âm tiếp nhận vận hành thế lực Cửu Tôn, triển khai mở rộng mạng lưới tình báo ngầm của Cửu Tôn thêm một bước giống như một con nhện cực lớn đang nhanh chóng giăng từng sợi từng sợi tơ thành một mạng lưới bao trùm khắp lòng đất đại lục mà không ai nhìn thấy.
Với tiến độ vận hành của Thủy Vô Âm, ngay cả Vân Dương cũng cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù động tác này vẫn chưa hoàn thành hết nhưng hạt giống đã được rải khắp nơi, hình thức cơ sở ban đầu đã hiện ra.
Hơn nữa, chúng đang tiếp tục trưởng thành nhanh chóng.
Vân Dương tự nghĩ, cho dù mình có dốc hết sức vận hành chuyện này, hơn phân nửa là hiệu quả có lẽ sẽ không thể tốt bằng Thủy Vô Âm hiện tại.
Ừm, không nên nói là hơn phân nửa, mà là chắc chắn sẽ không, quả nhiên là ai có sở trường nấy, Thủy Vô Âm là thiên tài bẩm sinh về lĩnh vực này!
Không ai có thể sánh được!
Về việc này, Vân Dương tổng cộng chỉ lén đi gặp mặt Thủy Vô Âm một lần.
- Trước mắt là ưu tiên nhắm vào các phương diện như quốc gia, thành thị, các mặt quân bị. Đợi sau khi những nơi này đại khái đã hoàn thành sẽ tiếp tục đưa xúc tu vào giang hồ.
- Rõ rồi.
- Kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ hỗn loạn, biến số khó lường, thực lực đối địch với chúng ta rất phong phú, nếu bọn thủ hạ có ai không cẩn thận bị bắt sẽ có nguy cơ bị lần theo manh mối, điều này nhất định phải cẩn thận, đề phòng chặt chẽ.
- Ta hiểu rõ, ta đã có chuẩn bị mang tính đối ứng về chuyện này từ lâu rồi. Cho dù là ở khâu nào xuất hiện vấn đề, khâu trên khâu dưới sẽ lập tức bị gián đoạn, tuyệt đối không để dính đến nền tảng. Nền tảng của Cửu Tôn cho dù là với người mình cũng là tuyệt mật không thể tiết lộ.
- Như vậy cũng tốt.
- Vô Âm, tương lai ngươi có dự định gì?
- Báo thù cho lão đại!
- Sau khi báo thù xong?
- ... Vẫn chưa có dự định lâu dài đến thế.
- Nhãn điểm của ngươi rốt cuộc là ở giang hồ? Hay ở triều đình? Hai là... cao hơn bước nữa?
- Cao hơn bước nữa thì có thể thôi đi, tư chất của ta khiếm khuyết như vậy thì không thể quá vọng tưởng, người giang hồ chuyện giang hồ... lăn lộn cũng đủ rồi. Triều đình... bước vào sẽ lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt, cũng không phải là thứ ta thích, lý tưởng nhất... nói chung vẫn là có thể âm thầm khống chế chuyện này, như vậy đã đủ, đã có cảm giác thành tựu lắm rồi.
- Vậy à...
Sau khi nói xong, Vân Dương suy nghĩ hồi lâu, thậm chí còn vì vậy mà sinh ra lo lắng.
Suy nghĩ của Thủy Vô Âm rất đơn giản, nhưng suy nghĩ càng đơn giản như vậy đến lúc đó mới càng khó xử lý.
Lúc đó thiên hạ thống nhất, thế lực tình báo mà Thủy Vô Âm xây dựng cho dù thế nào cũng là lợi khí không quân chủ nào dám coi thường!
Bởi vì bản thân nó đủ để tạo ra uy hiếp lớn đối với hoàng quyền!
Thật sự đến lúc đó, chắc chắn hai bên sẽ đối lập, cục diện khó mà cứu vãn.
Nhưng nếu bây giờ thu tay thì cũng không thể được. Vân Dương tin, cho dù mình không vì thế tiếp tục nỗ lực, cho dù mình không nói với hoàng đế, cho dù hoàng đế không đồng ý nhưng chỉ cần Thủy Vô Âm muốn, y sẽ có năng lực khống chế sức mạnh này.
Đó là không nói giờ Vân Dương rất cần cỗ sức mạnh này.
- Được rồi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Chuyện này sau hẵng nói. Giờ rảnh quá nên buồn lo vô cớ, lo sợ không đâu.
Vân Dương lặng lẽ nghĩ:
- Chỉ cần mình còn sống, sự cân bằng này mãi mãi còn. Cho dù ngày nào đó mình chết trận rồi... sức mạnh ngầm của Thủy Vô Âm này vẫn tiếp tục tương trợ Ngọc Đường, nhắm vào ngoại địch... Vẫn có thể giữ được cân bằng.
...
Lúc Hoàng đế bệ hạ nhàn rỗi không có chuyện gì cũng sẽ cải trang đến Vân phủ xem tình hình học tập của Bảo Nhi. Đây là trọng điểm trong trọng điểm hiện nay. Nếu tư chất Bảo Nhi có hạn, không triển vọng gì, hết thảy đều là hư ảo.
Nhưng năng lực học tập Bảo Nhi thể hiện lại khiến Hoàng đế bệ hạ và Vân Tiêu Dao đều phải nghẹn họng nhìn trân trối!
Tư chất thiên phú của Bảo Nhi đã không đơn thuần dùng hai chữ thiên tài là đủ để hình dung.
Tiểu quỷ này cho dù học cái gì không những có thể lập tức học vô hơn nữa vừa học đã có thể áp dụng, học một suy ba!
Thậm chí với vài vấn đề, Bảo Nhi có thể đào sâu suy nghĩ, học một ngày hơn cả người thường nghiên cứu mười năm.
Thiên tư cao quả thực vượt quá tưởng tượng, là nhân tài tuyệt thế.
Ngày nọ, Hoàng đế bệ hạ và Vân Tiêu Dao đang thảo luận và nghiên cứu chuyện cân bằng quyền lợi triều đinh, Bảo Nhi ở bên lẳng lặng nghe, khi nghe cân bằng quyền lực giữa thái sư, thái phó và Thu Lãnh, Bảo Nhi liền lộ vẻ suy tư.
Hoàng đế bệ hạ thấy thú vị, thuận miệng hỏi một câu:
- Về việc này Bảo Nhi thấy như thế nào? Có cao kiến gì không?
Vân Tiêu Dao nghe vậy cười ha ha, hiển nhiên cảm thấy buồn cười vì câu hỏi này. Còn Hoàng đế bệ hạ người khởi xướng chuyện này cũng chỉ hỏi cho vui, dĩ nhiên không nghĩ là nó có thể thực sự trả lời được.
Một tiểu hài tử mới ba bốn tuổi, sao có thể biết được những vấn đề họ đang bàn luận này chứ?
Nhưng mà...
Bảo Nhi cau mày ngẫm nghĩ nói:
- Muốn khiến hai bên đều khó chịu nhưng lại đều không khó chịu, hoàng đế gia gia phải mệt rồi...
Nghe thấy câu nói bất thình lình này, bàn tay đang vân via ria mép của Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên run run, nhổ mất hai cọng râu của mình, mở to hai mắt nhìn Bảo Nhi, trong mắt đều là tia kinh hãi.
Còn Vân Tiêu Dao bên kia cũng đột nhiên trừng to mắt.
Chuyện quân thần chế hành, văn võ cân bằng này... Bảo Nhi đã đổ điểm mấu chốt quan trọng lên Hoàng đế.
Mặc dù trên thực tế đúng là như thế, lời hài tử nói dùng từ ngây thơ dễ hiểu nhưng đạo lý bên trong lại chính xác.
- Cái này đơn giản lắm, hoàng gia gia không muốn thật sự đánh họ một gậy thì chỉ có thể khiến họ sợ mình sẽ đánh roi, giống như Bảo Nhi chơi bập bênh vậy, một bên nặng bên kia sẽ hất lên, muốn duy trì không lên không xuống, vậy thì hai bên đều không thể quá nặng. Hoàng gia gia đang đứng giữa bập bênh chiếu cố người của cả hai bên, đương nhiên sẽ mệt mỏi thôi!
Hoàng đế bệ hạ:
“...”
Vân Tiêu Dao:
“...”
- Vậy nếu không muốn mệt mỏi thì sao?
Hoàng đế bệ hạ ôm Bảo Nhi vào lòng hỏi.
- Không muốn mệt mỏi...
Bảo nhi ngoẹo đầu suy tư:
- Chỉ cần trên bập bên... không có người thì sẽ trở nên yên tĩnh thôi, dĩ nhiên sẽ không cần người khác cân bằng rồi.