Ta Là Chí Tôn

Chương 564: Huyết Đao Đường Chủ



Lúc này, lỗ tai Vân Dương hơi động, hình như có người khác đến đây.

Trong gió tuyết, ở một nơi rất xa mơ hồ truyền đến tiếng người.

Nhưng hướng người đến chính là hướng về phía bên này. Nghe tiếng động, thực lực của người đến chẳng những không ít mà còn có vẻ không ít.

Là đội hình cao thủ?

Trái lại, Băng tôn giả đang thần trí mê loạn, chỉ còn biết ôm nấm mồ mà khóc, không còn động tác nào khác.

Vân Dương cau mày nhắc nhở:

- Có người đến.

Băng tôn giả vẫn khóc như cũ, hoàn toàn không nghe được Vân Dương nói cái gì.

Vân Dương lại nói:

- Trước khi Dương Ba Đào chết, phu nhân của y đã từng có sắp xếp, đưa một đứa con của bọn họ ra ngoài.

Thần trí của Băng tôn giả đã mê loạn, nhưng Vân Dương không thể để cho ông tiếp tục mê loạn được.

Băng tôn giả đang cuồng loạn đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Dương, không thể tin được:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?

Vân Dương vội vàng nói:

- Công huân của Dương soái ở Ngọc Đường rất cao, ngoại trừ chuyện của Cửu tôn mà đi nhầm một bước, còn lại thì không làm chuyện gì trái lương tâm. Trong thời khắc cuối cùng, y đã dùng sinh mệnh của mình mà sám hối. Đây cũng là lý do mà ta không ra tay với đứa bé đó. Bây giờ nó còn đang sống rất tốt.

Toàn thân Băng tôn giả run rẩy, nước mắt chảy xuống, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu với Vân Dương:

- Đa tạ Vân công tử, đa tạ Vân Tôn đại nhân, đa tạ Vân Tôn đại nhân.

Nếu Băng tôn giả còn nhìn không ra Vân Dương chính là Vân Tôn, ông sống cũng uổng một đời.

Vân Dương nghiêm nghị quát khẽ:

- Im lặng, có người đến.

Băng tôn giả tràn đầy cảm kích, cuống quýt dập đầu, cũng không lên tiếng nữa, nhưng cổ họng vẫn nghẹn ngào.

Lúc này, trong lòng ông, tất cả đều là may mắn, đều là thỏa mãn.

Vân Dương thở dài.

Hắn đã sớm có chuẩn bị với việc Băng tôn giả nhận ra thân phận của hắn.

Trước khi Dương Ba Đào chết chỉ có một người duy nhất bên cạnh, chính là Phong tôn mà Vân Dương hóa thân.

Lần đó đã có người của Tứ Quý Lâu tận mắt nhìn thấy.

Vân Dương chính là người nghe được di ngôn cuối cùng của Dương Ba Đào, Băng tôn giả tất nhiên sẽ đoán được hắn chính là Vân Tôn đại nhân mà Tứ Quý Lâu vẫn một mực tìm kiếm mà không thấy.

Điều này không cần bất kỳ nghi vấn nào.

Nhưng bây giờ, Băng tôn giả sẽ không tiết lộ Vân Dương chính là Vân Tôn.

Vì sao Vân Dương thức tỉnh ông đang trong thần trí mê loạn cũng chính vì điều này.

Đây cũng là hy vọng cuối cùng mà hắn cho ông.

Nếu ngươi bị rối loạn, vạn nhất làm bại lộ thân phận của ta, ngươi chết thì chết, nhưng đứa cháu trai duy nhất của ngươi, huyết mạch truyền thừa còn lại của ngươi, ngươi không thể không để ý.

Đã có người thức tỉnh, đã có được hy vọng, ngươi đã không còn cách nào sống sót, ngươi muốn ta báo thù cho ngươi, vậy chuyện còn lại, không cần ta phải nói chứ?

Những lời này, Vân Dương đúng là không cần nói.

Nhưng Băng tôn giả hiểu được, thậm chí còn có tác dụng lớn hơn so với việc nói ra.

Một người vẫn đứng im.

Một người vẫn tiếp tục nằm rạp trên mặt đất mà khóc.

Hai người nhất thời không nói gì thêm.

Chỉ có đám người phía xa càng lúc càng gần.

Một tiếng kêu vang lên, một bóng người như diều hâu phá tuyết đột nhiên rơi xuống ngọn núi nhỏ, ánh mắt thoáng nhìn, sau đó cười ha hả:

- Đúng là đi mòn gót sắt cũng tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công phu. Đây không phải là người đại sát tứ phương, uy danh hiển hách Thiên Đường thành, khiến người giang hồ nghe tiếng mất hồn Vân Dương, Vân công tử sao?

Ông ta cười lớn, hoàn toàn không che giấu được sự chế nhạo:

- Vân công tử, tại sao ngươi không co đầu rụt cổ ở trong Thiên Đường thành để giữ an toàn cho mình, lại đến cái nơi đồng không mông quạnh này? Chẳng lẽ là đến để chịu chết?

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Ngươi là ai?

Trong giọng nói của Vân Dương tràn ngập một sự bễ nghễ, giống như không để người trước mặt vào mắt.

Bên cạnh, Băng tôn giả cũng đã ngừng khóc.

Cả người ông vẫn phủ phục trên mặt đất, chiếc áo trắng đã sớm bị tuyết lấm bẩn nhưng tinh thần cũng đã khôi phục lại bình thường.

Người cầm đầu là một người có gương mặt dài như mặt ngựa, sắc mặt âm tàn, cộng thêm mái tóc bạc trắng cùng với chiếc áo bào màu đỏ, cầm trong tay ngân đao sáng như tuyết, nhìn qua hoàn toàn chẳng cân đối gì cả.

Nếu nhìn kỹ, hàng lông mày bên trái của ông ta dường như có vết cắt, càng làm cho tướng mạo người này khó có được hảo cảm.

Chỉ nghe người đến gằn giọng nói:

- Thế nào? Trước đây không phải Vân công tử giết rất nhiều thuộc hạ của ta sao? Tại sao ở đây lại không nhận ra bản tọa? Ngươi tính giả hồ đồ à?

Vân Dương nhìn thoáng qua người này, trầm ngâm một chút rồi lãnh đạm nói:

- Tóc trắng áo bào đỏ, ngân đao đoạn lông mày, thì ra là Hồng Đại đường chủ Huyết Đao đường. Thế nào, nghe giọng nói của Đường chủ, là muốn hưng sư vấn tội ta sao?

Người đến chính là một trong ba tổ chức sát thủ lớn rúng động thiên hạ, Huyết Đao đường chủ Hồng Trảm.

Huyết Đao đường, tên như ý nghĩa. Toàn bộ người của Huyết Đao đường đều sử dụng đao làm binh khí, lại còn là huyết đao.

Ngoại lệ duy nhất chỉ có người dẫn đầu bọn họ, Hồng Trảm. Ông ta dùng chính là ngân đao.

Ngân đao Hồng Trảm.

Đây là một nhân vật rất giàu sắc thái truyền kỳ.

Người này khi xuất đạo, có thể nói là chẳng có gì cả. Nhưng trên đường đi, một đường quét ngang, đem giới sát thủ quậy long trời lở đất, từ không thành có, thành lập ra Huyết Đao đường. Hai mươi năm sau, Huyết Đao đường đã trở thành một trong ba tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất.

Thậm chí có người còn đưa ra dự đoán, nếu cho Hồng Trảm thêm hai mươi năm nữa, thực lực của Huyết Đao đường có vượt qua khỏi Sâm La Đình hay không rất khó mà nói, nhưng chắc chắn có thể đánh Vô Tình lâu rớt xuống ngựa.

Nói đến truyền kỳ về Hồng Trảm, có một thứ không thể không nói, đó chính là tu vi của Hồng Trảm, quả nhiên là cao thâm mạt trắc, sâu cạn khó lường.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa có người có thể xác định được cấp độ tu vi của Hồng Trảm. Bởi vì khi ông ta động thủ giết người, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên, ông ta được xưng là Ngân đao Hồng Trảm, có thể nói là bá đạo đến cực điểm.

Lúc này, nhân vật truyền kì đó đang xuất hiện trước mặt Vân Dương, sát cơ bày ra không chút che giấu.

Hồng Trảm thản nhiên nói:

- Vân công tử, thật ra bản tọa không rõ nguyên nhân gây nên biến cố trước mắt. Lần này, Huyết Đao đường chúng ta đến Thiên Đường thành có mục tiêu của mình, nhưng chưa hề làm qua chuyện đắc tội với Vân công tử.

Ánh mắt sắc bén của ông ta tập trung lên gương mặt hờ hững của Vân Dương, sau đó nói tiếp:

- Vân công tử là quý tộc Thiên Hoàng, con trai độc nhất của Tiêu Dao vương, vốn là thiên chi kiêu khách, không biết vì sao lại thống hạ sát thủ với Huyết Đao đường của ta? Hồng mỗ hy vọng Vân công tử có thể cho Huyết Đao đường chúng ta một thuyết pháp.

Vân Dương nhe răng cười một tiếng:

- Lời của Hồng đường chủ không khỏi quá mức quả đoán, chưa hiểu rõ chuyện. Mấy ngày qua, không chỉ Vân mỗ động đao giết chết người của Huyết Đao đường, thủ hạ của Vô Tình lâu trở thành vong hồn dưới đao của ta cũng không ít, thậm chí còn nhiều hơn người của Huyết Đao đường.

- Cho nên, nếu chiếu theo lời của Hồng đường chủ nói, người mà hận ta nhiều nhất hẳn là tổ chức bên kia mới đúng.

Hồng Trảm nghe xong liền sững sờ. Ông vốn cho rằng Vân Dương sẽ đưa ra đủ lời giải thích, thậm chí còn đồng ý bồi thường cho ông ta nhằm hòa hoãn quan hệ lẫn nhau, không nghĩ đến lời lẽ của Vân Dương vô cùng sắc bén, vô cùng cường ngạnh, không tiếc đồng thời đắc tội với cả hai tổ chức sát thủ.

Nhưng Hồng Trảm vẫn khinh thường Vân Dương.

Vân Dương ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Hồng Trảm, ngữ khí lạnh nhạt:

- Nhưng để cho ta gặp chuyện như vậy một lần nữa, những người đã chết trong tay ta vẫn phải chết trong tay ta thêm một lần.

Hồng Trảm lại càng sững sờ. Nếu vừa rồi trong lời nói chỉ ẩn chứa sự đắc tội, còn bây giờ là chính thức đắc tội. Hắn muốn tuyên chiến sao?

Ánh mắt Vân Dương càng lúc càng sắc bén, chẳng khác nào một thanh trường đao sáng lấp lánh trong phòng tối nhìn Hồng Trảm, lạnh lùng nói:

- Ta giết những người này, cho đến bây giờ chỉ đại diện cho chính bản thân bọn họ, không liên quan đến Vô Tình lâu, cũng chẳng liên quan đến Huyết Đao đường. Cho nên, ta hy vọng Hồng Đường chủ đừng tự làm mình mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.