Nhìn thấy khối xương cốt óng ánh như ngọc thạch, ba người Kiếm Tuyết Sương lập tức giật mình, tựa như bị sét đánh, ba đôi mắt cùng trợn tròn kinh hãi.
Nhất là Kiếm Tôn Giả đang tĩnh tọa điều tức, hai mắt trợn to, lại phun một ngụm máu, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Tuyết Tôn Giả run rẩy bờ môi đứng lên, khuôn mặt chuyển thành tuyết trắng, danh xứng với thực.
Sương Tôn Giả cũng run rẩy toàn thân, cả người đứng ngơ tại chỗ, bất động như cương thi.
Đó là một khối xương cốt, rất nhỏ, rất ngắn.
Nếu đặt trên người một người, hẳn chỉ là một đốt xương cột sống nào đó!
Vân Dương nhìn khối Băng Thần chi cốt trên tay, sắc mặt đầy vẻ lưu luyến không rời, tựa như không nỡ giao ra. Nhưng vẫn vươn tay, đem khối Băng Thần chi cốt kia bỏ lên bàn, một tiếng bịch nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng vang cực nhỏ này, lập tức kéo lại tâm thần đang ngơ ngẩn của ba người Tôn giả, ánh mắt ba người cùng tập trung trên khối băng cốt.
- Đây là thứ mà Băng Tôn Giả giao cho ta trước khi chết.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Nói thật lòng, chuyện này ta vốn không muốn giúp. Nhưng... Cùng là người tu hành, đối mặt với một tâm nguyện cuối cùng của một cường giả đương thời, ta cũng không đành lòng cự tuyệt...
Ba người không ai nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn khối xương kia, nhìn chòng chọc vào.
- Trước khi Băng Tôn Giả chết, có để lại hai cái phó thác rưỡi.
Vân Dương nói:
- Một trong số đó là để ta đưa khối Băng Thần chi cốt này trở lại, nhất là hắn chỉ rõ đối tượng phó thác là huynh đệ của hắn, mà không phải là giao cho Tứ Quý lâu, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta vui vẻ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.
Coi như Tứ Quý lâu, tứ đại Tôn giả đã hứa hẹn không đối địch với Vân Dương, nhưng mà lập trường của Tứ Quý lâu vẫn luôn đối lập với Ngọc Đường, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, tứ đại Tôn giả còn đều “rất” biết Vân Dương là một người vô cùng trọng tình nghĩa huynh đệ, lấy tu vi ánh mắt của Vân Dương hiện tại, coi như không biết lai lịch của thần cốt, nhưng cũng nhất định có thể hiểu thứ này không phải phàm vật, đối với tu hành có thể mang lại lợi ích lớn lao, lúc này chịu chuyển giúp, thực sự là một đại nhân tình.
Thân thể ba vị Tôn giả khẽ run lên, trong mắt ánh lên ánh nước, đau lòng không thôi.
- Một phó thác khác, chính là nhờ ta chuyển lời cho các vị, báo thù cho hắn!
Vân Dương nói.
Kiếm Tôn Giả thở dốc kịch liệt, trong cổ họng phát ra thanh âm như kéo xe đồng, chói tai tới cực điểm.
- Là ai giết hắn?! Là ai?
Ngữ khí hiện tại của Tuyết Tôn Giả đã không thể giữ được vẻ lãnh túc thường ngày, đôi tay run rẩy đến mức không thể cầm nắm, nỗ lực bắt lấy Băng Thần chi cốt, cảm nhận khí tức băng hàn trong đó, nước mắt không nhịn nổi mà chảy ra.
Khí tức sương hàn của của Sương Tôn Giả phóng lên tận trời, đột nhiên quay đầu:
- Là ai giết huynh đệ của ta?! Là người trong Sâm La đình sao?
Đây là phán đoán trực quan nhất hiện tại mà ba người Sương Tôn Giả nghĩ đến, tứ đại Tôn giả đều là hạng người không tầm thường, nhìn quanh thiên hạ hiện nay, người có năng lực giết một người trong bọn hắn thực sự lác đác không mấy, mặc dù có năng lực đi nữa, những người này cũng sẽ vì kiêng kỵ Tứ Quý lâu mà không thực sự hạ sát thủ.
Chỉ có Sâm La đình, hiện nay đã triệt để trở mặt với Tứ Quý lâu, đã đến mức không chết không thôi, trước đó còn càng liên thủ vây công Băng Tôn Giả, trước trọng thương, sau bức giết cùng là hợp tình hợp lý.
Vân Dương nói:
- Người này cũng là sát thủ nổi danh thiên hạ, tuy nhiên lại không phải là người trong Sâm La đình, người kia chính là... Huyết Đao đường, đường chủ Hồng Trảm!
- Hồng Trảm!
Tuyết Tôn Giả rống lớn một tiếng, mắt đầy hung quang.
Kiếm Tôn Giả trừng mắt nhìn Vân Dương:
- Vừa rồi ngươi nói huynh đệ ta có hai cái phó thác rưỡi, như vậy... Nửa cái phó thác còn lại là gì?
- Vân Dương nói:
- Cái này... Nói ra thực sự hổ thẹn, lúc đó, Băng Tôn Giả chỉ lưu lại vẻn vẹn... Một câu không đầu không đuôi. Đại khái chính là... “nói các huynh đệ của ta, xem lời nhắn của ta, sau đó mới thận trọng quyết định.”
- Chính là một câu không đầu không đuôi như vậy, ta không biết là lúc đó Băng Tôn Giả nói không hết, hay chính là chỉ vẻn vẹn như vậy, cho nên phó thác thứ ba này, cũng chỉ như vậy, nên ta mới nói là nửa cái phó thác...
Vân Dương châm chước nói.
Câu nói này chính là bản thân Vân Dương tự mình thêm vào. Có điều hắn rất tin tưởng, lấy tình nghĩa huynh đệ giữa đám Tôn giả, Băng Tôn Giả tuyệt đối không có khả năng không để lại tin tức tương quan.
Có điều, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng may đám người này chưa nhận được tin tức thì sao? Cho nên mới để nói ra một câu dẫn làm nhắc nhở.
Câu nói này vừa ra, tam đại Tôn giả lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn hiện suy nghĩ sâu xa.
Ý vị oán độc trong thanh âm, dù có nghiêng hết giang hà chi thủy, cũng khó có thể rửa sạch.
Tuyết Tôn Giả nắm chặt Băng Thần chi cốt, nước mắt như châu.
Ngẩng đầu, lẩm bẩm:
- Năm huynh đệ, tung hoành thiên hạ hơn mười năm, tụ nhiều cách thiếu... Cơ hồ chẳng lúc nào chia xa. Không ngờ thời gian trước, Đao Thần vẫn diệt, một mệnh ô hô, huynh đệ đau lòng nhức gan thấu ruột. Không nghĩ tới, hôm nay lại mất thêm một người!
Hắn nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, trên gương mặt hắn, trong chớp nhoáng như già thêm chục tuổi.
Mái tóc vốn còn nửa trắng nửa đen, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn hóa thành một màu tuyết trắng!
Không một cây tạp sắc!
Sát na bạc đầu!
Liếc thấy bộ dạng tuổi già sức yếu của Tuyết Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả không khỏi sợ hãi.
- Tuyết!
Hai người cùng kinh hô.
Tuyết Tôn Giả vẫn mắt điếc tai ngơ, thần thái càng thêm già nua khô bại, hít một hơi thật sâu, nước mắt vẫn chưa dừng lại, một cảm giác nản lòng thoái chí bao lấy toàn thân, không chút che giấu.
Sương Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả cùng kinh ngạc nhìn Tuyết Tôn Giả, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì, không ngờ, đối với chân tướng của thần cốt, Tuyết Tôn Giả lại quan tâm như vậy.
Đả kích mà chuyện này tạo ra cho hắn, càng nặng tới không tưởng nổi.
Hoặc có thể nói, chuyện Băng Tôn Giả vẫn diệt, khiến Tuyết Tôn Giả vô cùng đau sót, mà chuyện chân tướng của thần cốt lại càng trở thành sự thật, càng khiến hắn mất hết can đảm. Hai chuyện cùng đến, khiến mọi nhân sinh tín điều của Tuyết Tôn Giả trực tiếp sụp đổ!
Loại thống khổ này, nếu không tự mình trải qua, tự mình thể nghiệm, người ngoài cuộc căn bản không thể cảm giác được.
Vân Dương lạnh nhạt nhìn qua, thờ ơ như không thấy.
Hắn không phải người máu lạnh, nhưng lúc này nhìn thấy đám người Tuyết Tôn Giả đau xót, Vân Dương cũng chỉ có một cảm giác sảng khoái.
Rốt cục, các ngươi cũng cảm giác được cái cảm giác mất đi huynh đệ?
Thế nào, sướng hay không, thoải mái hay không?
Hiện tại, các ngươi cũng có thể cảm nhận được cảm giác của ta, khi tám huynh đệ lần lượt vẫn diệt dưới một chiến dịch của các ngươi a...
Hiện các ngươi mới chết một hai người, liền đã không thể thừa nhận nổi sao?