Trung sách này của Vân Dương có vấn đề sao? Lấy lập trường của hắn mà nói, hoàn toàn không có gì là sai.
Kết quả hôm nay chính là do cái chết của Đao Tôn Giả gây ra, tứ đại Tôn giả tìm tới Lôi Động Thiên, lại vì bị kỳ chiêu của Lôi Động Thiên áp chế, dẫn tới Niên tiên sinh xuất hiện, cường thế trấn áp, mà ngày hôm nay, cũng bởi một vị Tôn giả vẫn lạc, tam đại Tôn giả truy sát hung thủ, hết thảy cũng không khác lần trước là bao, cường giả Tứ Quý lâu đương nhiên sẽ nhanh chóng tới tiếp viện, nếu có cường giả như Niên tiên sinh xuất hiện, đương nhiên chả có gì cần sầu lo?!
Nhưng vấn đề hiện tại, có lẽ Niên tiên sinh vẫn sẽ đến, nhưng tuyệt đối sẽ không phải đến tương trợ ba người, mà là chờ sau khi ba người vẫn lạc, sẽ đến lấy đi thần cốt của ba người, như vậy mà thôi!
- Không có viện binh!
Tuyết Tôn Giả buồn buồn nói.
- Làm sao có thể? Nội tình Tứ Quý lâu cường đại như vậy, sao lại thế...
Vân Dương nghẹn ngào kêu lên:
- Cái này...
Kiếm Tôn Giả hừ một tiếng, đen mặt nói:
- Thôi, ngươi cũng biết di ngôn cuối cùng của Băng Tôn Giả, cũng coi như biết nhiều nội tình của chúng ta, hôm nay ta cũng dứt khoát nói thật cho ngươi, chuyện này chũng ta cũng vừa mới biết. Thực ra, chúng ta trước nay tuy mang danh Tôn giả, thực tế lại chỉ là khôi lỗi của Tứ Quý lâu, thậm chí cái chết của Băng, cũng có một phần nguyên nhân là do Tứ Quý lâu cố tình làm...
Vân Dương trợn mắt hốc mồm:
- Cái này...
Kiếm Tôn Giả tiết lộ cho Vân Dương, vốn dĩ Tuyết Tôn Giả định ngăn cản, dù sao chuyện này nói ra thực sự không có gì vinh dự, nhất là một khi nói toạc ra, lập trường của Vân Dương có thay đổi hay không cũng là một vấn đề, nhưng cuối cùng cũng không kịp, Kiếm Tôn Giả một phát nói thẳng tới trọng điểm, nghĩ nghĩ cũng chỉ đành thở dài, không nói nữa.
- Chuyện này trước sau đại khái là như vầy....
Nếu đã nói ra điểm mấu chốt, Kiếm Tôn Giả dứt khoát liền dốc hết vốn lòng, dù sao giấu mãi trong lòng, ba người cũng cảm thấy nghẹn muốn phát điên.
Nay có được một người nghe, hơn nữa người này còn là cừu nhân của Tứ Quý lâu, tuyệt sẽ không thực tình tương trợ Tứ Quý lâu.
Thậm chí, nếu giờ bọn hắn nói rõ tình hình thực tế cho Vân Dương, sẽ càng khiến lập trường hai bên càng thêm gắn kết.
Vân Dương lộ biểu cảm không thể tin được mà nghe Kiếm Tôn Giả bộc bạch, sau một hồi lâu... Mới rốt cục thở dốc một hơi, lẩm bẩm nói:
- Trời ạ... Thế giới này thật đáng sợ...
- Chuyện càng đáng sợ hơn... Ngươi còn chưa nhìn thấy đâu!
Kiếm Tôn Giả không khỏi chen ngang một câu:
- Ngươi mới từng ấy tuổi, nào chứng kiến được bao nhiêu phong ba hiểm ác? Ngươi còn kém rất nhiều, trên đời này, hiểm ác nhất chính là lòng người, những thứ khác đều không đáng nhắc tới!
Vân Dương thở dài, có chút hồn bay phách lạc:
- Nói như thế, hiện tại ba vị... Tứ cố vô thân?
Kiếm Tôn Giả hừ một tiếng:
- Đã đã nói rõ ngọn nguồn cho ngươi, lần này chúng ta đến đây, thứ nhất chính là tới báo thù rửa hận cho huynh đệ, thứ hai cũng chính là muốn khơi mào phiền phức cho Tứ Quý lâu, bọn hắn muốn lợi dụng chúng ta, chúng ta thế nào cũng phải báo đáp lại chứ, có ân báo ân, có thù cũng phải báo thù!
Sau khi nghe xong, Vân Dương vẫn giữ một bộ nằm mơ chưa tỉnh, cả người ngơ ngẩn như người mộng du.
- Chuyện này chính là như vậy.
Kiếm Tôn Giả rất thức thời nói:
- Cho nên, Tứ Quý lâu nhất định sẽ không cử viện binh tới.
- Ngươi chờ một chút...
Vân Dương khẽ vươn tay cắt lời, nhíu mày nói:
- Không phải... Vấn đề này chưa chắc sẽ như ngươi nói, ngươi nói lại lần nữa cho ta xem, trong này còn có vấn đề, ta cần cân nhắc thêm...
Kiếm Tôn Giả chau mày muốn trở mặt, tâm tình hắn đã vốn kém, lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch truy vấn, còn phải kể lại, có tin lão tử trực tiếp làm thịt ngươi hay không?!
- Ý ta nói, là trong này còn có thể có chỗ lợi dụng được.
Vân Dương khéo hiểu lòng người giải thích:
- Ngươi lặp lại lần nữa cho ta xem, vừa rồi ta bị thông tin trong đó dọa sợ, khả năng còn có chỗ sơ sót, bây giờ muốn trù tính kế hoạch, nhất định phải cân nhắc cẩn thận, không phải là dông dài lải nhải, rảnh rỗi đi gây sự.
Kiếm Tôn Giả nuốt lời định nói trở lại, hít một ngụm khí lạnh, thở một cái thật dài, nhẫn nại nói lại một lần nữa, chỉ là toàn bộ quá trình nói đều mặt ủ mày chau, ỉu xìu nói.
- Ta đã nghe rõ.
Vân Dương nói:
- Dựa theo lý giải của các ngươi mà nói, các ngươi với Tứ Quý lâu đã không còn quan hệ, là như thế sao?
Ba người đồng thời sửng sốt, chẳng lẽ không đúng sao?! Cái này không phải là chuyện hiển nhiên, không có gì cần bàn cãi sao?
Vân Dương nói:
- Cái này là do các ngươi cảm thấy Tứ Quý lâu có lỗi, trực tiếp gián tiếp hại chết huynh đệ các ngươi. Cho nên các ngươi mới cảm thấy không nên tiếp tục lệ thuộc vào Tứ Quý lâu, muốn thoát ly, vừa muốn báo thù cho huynh đệ, vừa muốn kéo thù hận cho Tứ Quý lâu, sau đó phủi mông rời đi, quy ẩn sơn lâm, đại khái là như vậy đúng không?
Ba người gật đầu, vẫn không hiểu Vân Dương nói vậy là có ý gì.
- Trong này có một điểm mấu chốt, có vẻ như là các ngươi đã xem nhẹ, hoặc là quá sớm khẳng định chắc chắn, tình huống hiện tại là các ngươi không còn cho mình là người Tứ Quý lâu nữa, nhưng chưa hẳn Tứ Quý lâu đã xem các ngươi là người ngoài a!
Vân Dương vừa nói, ba người cùng nhau ngẩn người.
- Tại sao các ngươi phải cảm thấy Tứ Quý lâu nhất định sẽ không cử viện binh tới giúp các ngươi, sao các ngươi lại cảm thấy Tứ Quý lâu nhất định sẽ gây phiền phức cho các ngươi?
Vân Dương trừng tròng mắt:
- Hiện tại cả thiên hạ, ngay cả Niên tiên sinh, biết rằng các ngươi đã rõ thân phận khôi lỗi của mình sao? Điều bọn hắn biết, vẫn chỉ là các ngươi vẫn là thanh viên cao cấp, trung thành cảnh cảnh với Tứ Quý lâu.
- Sau đó, các ngươi gặp chuyện, đối mặt với nguy cơ không thể tự giải quyết, cầu viện Tứ Quý lâu là chuyện đương nhiên a!
- Kỳ thực, tình huống hiện tại không khác với trận chiến với Lôi Động Thiên ngày trước là bao, bản chất không khác, coi như có khác cũng chỉ là đối tượng hơi khác biệt, cho nên có thể nói, giờ các ngươi cầu viện Tứ Quý lâu mới thực là đúng lý!
- Thậm chí, nếu như các ngươi một mực không cầu viện, chỉ muốn liều mạng gánh đòn, chẳng những lộ vẻ các ngươi đang chột dạ, khiến bọn hắn nghi ngờ các ngươi sinh dị tâm, chỉ bằng tình huống hiện tại, Tứ Quý lâu thậm chí sẽ phái người tới giết các ngươi, thu hồi thần cốt trở lại!
- Còn nếu các ngươi thẳng thắn cầu viện, ta nghĩ, Tứ Quý lâu nhất định sẽ không bỏ mặc không để ý, nhất định sẽ phái cao thủ đến trợ giúp các ngươi!
Ba người nghe xong, ánh mắt cùng sáng lên, trong lúc nhất thời nhự được ngộ đạo, như được thể hồ quán đỉnh.
- Cho nên có thể nói, bất kể là vì tự vệ, hay là vì báo thù, các ngươi nhất định phải cầu viện, điều này bắt buộc phải làm, hơn nữa làm nhất định sẽ có kết quả!
Vân Dương từng bước dẫn dắt:
- Về phần lý do mà các ngươi xung đột với hai tổ chức sát thủ cũng rất đơn giản, chính là Băng Tôn Giả bị giết, các ngươi nổi giận đi trả thù, nguyên nhân tương tự với trận Lôi Động Thiên ngày trước. Các ngươi thấy thế nào?
- Hơn nữa, trước khi Băng Tôn Giả chết, các ngươi cũng không có gặp được hắn, không phải sao?
- Điểm yếu hại duy nhất trước mắt, hoặc có thể nói là vấn đề mấu chốt nhất, chính là để cho Tứ Quý lâu không biết được sự thật các ngươi đã biết chân tướng, đây chính là điều kiện tiên quyết, ngoài ra chuyện gì cũng có thể làm?!
- Trên thực tế, vô luận là các ngươi hay là Tứ Quý lâu, còn có một lý do không thể không xuất thủ... Chính là đoạt lại Băng Thần chi cốt! Khác biệt duy nhất, là các ngươi đến vì thu hồi di thể huynh đệ, mà Tứ Quý lâu lại tuyệt đối không cho phép thần cốt rơi vào tay thế lực khác, đúng không?
Vân Dương buông tay:
- Chỉ cần Tứ Quý lâu không biết Băng Thần chi cốt hiện đang trong tay các ngươi, bố cục này tuyệt sẽ không xuất hiện sơ thở!
- Cho nên một trong những lý do, chính là cái chết của Băng Tôn Giả, các ngươi không có ở hiện trường, cho nên Băng Thần chi cốt đã rơi vào tay thế Huyết Đao đường. Mà Huyết Đao đường vì muốn giữ Băng Thần chi cốt, mới cấu kết với Vô Tình lâu. Mà hiện tại... Các ngươi muốn cướp về, đúng không?
Vân Dương thở dốc một hơi.
Thầm nghĩ, may mà hắn tới kịp.
Hóa ra ba tên đầu gỗ này căn bản không có ý định làm như thế...
Nếu hắn không đi chuyến này, như vậy thiên la địa vọng mà hắn tân tân khổ khổ mới giăng được, lại chỉ bắt được hai con tôm nhỏ thôi a? Như vậy không phải buồn bực muốn chết!