Ta Là Chí Tôn

Chương 588: Không thể tưởng tượng nổi!



Thanh âm này không biết tới từ đâu.

Tựa như từ trên trời, tựa như từ dưới đất, lại tựa như từ trong lòng, trong ý thức, hoặc sâu trong linh hồn...

Nhưng, hắn lại nghe được rõ ràng!

Hơn nữa còn có thể cảm giác được, trong âm thanh này tràn đầy phẫn nộ, biệt khuất, bất đắc dĩ, còn có một hương vị cuồng loạn không muốn!

Rất nhiều tâm tình phức tạp ẩn hàm trong đó, ba người Vân Dương đều có thể cảm nhận được rõ ràng!

Sau đó mới là...

Ầm!!

Chưởng lực của người áo đen hung hăng đánh lên thân thể Kế Linh Tê.

Kế Linh Tê rên rỉ một tiếng, Vân Dương cũng đồng thời cảm nhận được một cỗ cường lực vô cùng đánh tới!

Hai người đồng thời nhắm mặt lại.

Cả hai đều biết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Tuyệt không có may mắn!

Nhưng Vân Dương vừa nhắm mắt lại, lại phát hiện tựa như trước khi nhắm mắt đã nhìn thấy cái gì đó, vội vàng hung hăng mở mắt ra.

Sở dĩ phải dùng hai chữ hung hăng, chính bởi vì... Tốc độ mở mắt hiện tại của Vân Dương nhanh tới cực điểm, càng nhiều hơn lại là kinh ngạc!

Sau một khắc!

Oanh...

Một tiếng va chạm lớn tới cực điểm nổ vang!

Lúc này Vân Dương trợn mắt hốc mồm, thoáng như tên ngốc, nhưng lại không còn vẻ bi ai.

Bởi trong nháy mắt công kích kia tiếp cận thân thể Kế Linh Tê, một luồng hồng quang cực mạnh bỗng xuất hiện!

Chính là... Đạo hồng quang ngày đó đã đánh bay hắn!

Hồng quang này kỳ thực chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, thế nhưng chưởng lực của người áo đen vừa chạm phải hồng quang, đã phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa!

Cho nên nói... Kế Linh Tê không có chuyện gì? Chí ít, có vẻ như, hoặc đại khái là không có vẫn lạc dưới một kích kia?!

Mặc dù Vân Dương tận mắt nhìn thấy, cũng muốn chuyện này là sự thực, thế nhưng mặc dù hiện thực đã hiện ra trước mắt, thế nhưng hắn vẫn không dám tin, không thể tin a!

Chuyện này là sao?

Phốc!

Người áo đen đột nhiên run rẩy, phun một ngụm máu tươi, phát ra một tiếng kêu sợ hãi:

- ngươi ngươi ngươi...

Sau đó, thân ảnh áo đen với khí thế vô địch ngạo nghễ lúc trước đột nhiên bắn ngược lên, lưng hướng về sau, hai tay rủ trước người, lấy tư thế bị đạp giữa bụng mà bay về không trung!

Vân Dương vẫn nhìn rõ ràng, trên gương mặt người áo đen kia, tràn đầy thần sắc kinh hãi!

Đó là một trạng thái... Cực hạn sợ hãi không hiểu ra sao!

Sắc mặt kinh hãi kia càng ngày càng xa, chỉ trong chớp mắt, đã biến thành điểm đen rồi biến mất.

Nhưng ngươi chấm đen đi qua, để lại một dải sáng màu xanh thật dài, hiển nhiên là do tốc độ di chuyển của chấm đen quá nhanh, ma sát với không khí, trực tiếp đốt cháy không khí.

Thật nhanh a!

Vân Dương không thể không kinh hãi, không hiểu mà kinh hãi!

Chuyện gì xảy ra?

Không phải là đối phương muốn tới giết hắn sao?

Nhưng sao lúc này, lại dùng một tư thế quỷ dị, một tốc độ kinh người, nhanh chóng rời đi, người này... Đến cùng muốn làm gì?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong giây lát mà Vân Dương suy nghĩ, tốc độ của chấm đen trên bầu trời không những giảm mà còn tăng, trực tiếp biến mất, hoàn toàn không để lại chút tung tích.

Vân Dương ôm Kế Linh Tê trong ngực, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu, mặc dù hắn có trí kế vô song, nhưng đối mặt với tình thế quỷ dị này, vẫn không thể hiểu nổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi!

- Tu vi của người áo đen này, ta khó mà địch nổi, lại thêm ác ý của hắn, sớm đã lộ rõ ý tới bất thiện, tin rằng dù có tập hợp tất cả cao thủ trong Thiên Đường thành, cũng khó thể chống lại một kích tuyệt sát vừa rồi của hắn!

- Không nói thì thôi, nhưng tư thái lúc hắn bay người về sau dị dạng như thế, vậy mà vẫn có thể phát ra tốc độ kinh người như vậy, tu vi đến mức này, thực sự quá đáng sợ. Chỉ bằng năng lực bay ngược mà có thể nhanh như thế, sợ là đã áp đảo trên Lăng Tiêu Túy!

- Chẳng lẽ, người này mới là thiên hạ đệ nhất cao thủ?!

Vân Dương yên lặng suy nghĩ.

- Vậy vì sao hắn lại muốn rời đi? Sát ý lúc mới rồi, rõ ràng không chút khoa trương giả bộ, tuyệt đối không phải chỉ để trêu đùa, vậy thực ra hắn muốn làm gì? Thực sự trăm mối mà không lối giải, thực sự không thể tưởng tượng nổi!

- Có điều, may mà Linh Tê không bị thụ thương... Hả? Có phải chính là do đạo hồng quang chợt hiện kia không? Khi đó ta có thể cảm nhận được đối phương hoàn toàn không hề thu lực, nhưng lại cũng không hề có lực đánh tới... Chẳng nhẽ là đột ngột thu hồi?

Tu vi Vân Dương ngày càng tinh thâm, lúc nãy cảm nhận khí cơ của người áo đen kia đã có thể cảm nhận được nghi hoặc trong đó, mà Kế Linh Tê ở trong ngực hắn lúc này mặc dù cũng không chịu tổn thương gì, thế nhưng toàn thân lại trở nên cứng ngắc.

Dù sao trong chớp mắt vừa rồi, hết thảy đều ngoài dự liệu, lại thêm tâm thần khẩn trương lo lắng, cho dù không chân chính bị thương, những vẫn vô cùng mơ hồ, trong lúc nhất thời khó mà xác định được tình huống trước mắt.

Cảm giác duy nhất hiện tại của Vân Dương chính là, chuyện hôm nay mà hắn gặp phải, quả thực là từ lúc còn trong bụng mẹ tới giờ, lần đầu mới thấy được!

Ngay khi Vân Dương còn đang ngơ ngẩn, cau mày nhìn trời cao, lại kinh ngạc nhìn thấy, chấm đen lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời.

Chỉ là tốc độ di chuyển lần này đã chậm hơn rất nhiều, so với tốc độ vừa này thực sự cách biệt trời đất.

Nhưng vô luận thế nào, người áo đen kia đã lần nữa từ trời giáng xuống!

Cái này... Ác mộng lại đến sao?

Chấm đen càng lúc càng lớn, người áo đen lần nữa xuất hiện, đã có thể nhìn thấy áo đen bồng bềnh, tóc mai bay múa, nhất là cặp mắt kia, vẫn tràn đầy vẻ chấn kinh, đồng thời còn mang theo huyết tinh tàn khốc không nói nên lời.

Vẫn chưa từ bỏ?

Vân Dương thầm run lên.

Mắt thấy người áo đen ngày càng tới gần, chỉ còn hơn hai mươi trượng, hai bên sẽ lại đối đầu lần nữa!

Vân Dương bản năng vận khởi tu vi toàn thân, coi như biết rõ không địch lại, cũng phải liều mạng một lần!

Mới rồi hắn bị khí cơ của đối phương phong tỏa, không thể động đậy, hiện tại hành động đã khôi phục, vô luận thế nào, cũng phải dùng hết sức liều mạng, thà rằng bị đánh chết, cũng không thể bị hù chết a, khoanh tay chịu chết không phải là phong cách của Vân Dương hắn!

Nhưng mà ngay khi hắn sờ lên chuôi đao, một biến cố kinh người đã xuất hiện...

Oanh!

Chỉ thấy, thân thể người áo đen kia, không chút dấu hiệu đột nhiên giải thể ngay giữa không trung!

Giải thể, một hình thức giải thể vô cùng cực đoan, huyết nhục toàn thân như biến thành pháo hoa mà nổ mạnh, huyết nhục như hóa thành từng đóa hoa tuyết nở rộ giữa không trung, sau đó lại sụp đổ...

Vân Dương vuốt vuốt hai mắt.

Nhìn lầm, nhất định là nhìn lầm.

Nhưng hắn có dụi mắt bao nhiêu lần, lúc nhìn lại...

A?!

Trên bầu trời là một mảnh xanh thẳm, vạn dặm không mây, trời trong xanh nắng lung linh, thực sự vô cùng tươi đẹp.

Sau đó... Không có sau đó!

- Cái này...

Vân Dương kinh ngạc há hốc miệng.

Biến mất?

Có phải là hắn nhìn lầm hay không?

Người kia rõ ràng đã đi, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác?!

Hay là...

Theo một tiếng vang nhỏ, lá cờ màu đen lơ lửng trên bầu trời như mất đi lực lượng chèo chống, xiêu vẹo rơi xuống đất, càng rơi lại càng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một cây tiểu kỳ màu đen, phốc một tiếng, cắm xuống mặt đất trước mắt Vân Dương.

Mặt cờ rũ cụp, hoàn toàn không còn vẻ tá hoàng vô hạn trước đó.

Vân Dương hơi giật mình cúi đầu, ngơ ngác nhìn tiểu kỳ trước mắt, chỉ thấy: Tựa như là... Gà nhúng nước... Chó cụp đuôi... Chim cút trong đống tuyết...

Nói chung chính là một cảm giác uể oải không chút sinh khí.

Điều này... Thực sự so với không thể tưởng tượng nổi lại càng không thể tưởng tượng nổi!

Con mẹ nó, có ai có thể nói cho ta biết đang có chuyện gì xảy ra không?!

Ngay khi Vân Dương không thể hiểu nổi, trong đầu đã nhớ tới tiếng giận mắng lúc trước: “Con mẹ nó, đồ chó chết”

Vân Dương không nhịn được mà lầm bẩm:

- Rốt cục có ý gì?

Nghe như đang mắng chửi người, nhưng... Hắn đọc nhiều sách vở, nhưng thực sự chưa nghe được câu chửi nào lại siêu phàm thoát tục thế a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.