Ta Là Chí Tôn

Chương 590: Đây là cái gì?



“...”

Kế Linh Tê bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng lóe lên vẻ ngượng ngùng, kinh sợ, trong đó còn xen lẫn rất nhiều lo sợ nghi hoặc, bất an, mờ mịt không biết làm sao...

Nàng nhẹ nhàng vươn tay, lẩm bẩm nói:

- Không chết sao, sao có thể như thế...

Đưa tay xoa mặt Vân Dương, cảm giác ấm áp... Lại đưa tay sờ mặt mình, cũng là ấm áp... Thậm chí có chút nóng rát...

Chợt lại dùng sức ngắt lên chân mình một cái, lập tức một cỗ nhói đau lóe lên...

Hết thảy rất rõ ràng, quả nhiên là... Không chết!

- A! A a a...

Kế Linh Tê lớn tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên nhảy ra khỏi ngực Vân Dương.

Ngẩng đầu, nhìn mặt trời, lại cúi đầu xuống, nhìn bóng của bản thân mình, hai tay hốt hoảng sờ sờ lên người, nhìn quần áo của mình...

- A a a...

Kế Linh Tê bỗng nhiên che mặt, uốn éo thon, lập tức biến mất tại chỗ.

Khinh công siêu diệu như vậy, Vân Dương cũng vì đó mà tán thưởng, nhìn mà than thở.

Ầm!

Đông sương cửa phòng, cùng theo đó mà đóng sầm một cái, lực đóng cửa khiến đất trống cũng vì đó mà rung.

Trong cửa truyền tới thanh âm giậm chân cực thẹn của Kế Linh Tê... Cùng với đó là âm thanh xấu hổ mà uất ức.

- Ai nha... Ta ta ta... Cái này cái này... Mắc cỡ chết người ta rồi... Không chết, sao lại không chết chứ...

...

Một nơi nào đó.

Có một người điên cuồng vò đấu bứt tóc:

- Tức chết ta mất, tức chết ta mất... A a a... Tức chết ta mất...

Một quyền đánh ra!

Phía chân trời xa xôi, một ngôi sao lấp lóe rồi ầm ầm sụp đổ, hóa thành bụi vũ trụ.

Bên cạnh có một người an ủi:

- Ngươi làm cái gì vậy, đáng lý ra ngươi phải cao hứng mới phải, khuê nữ của ta đúng là rất có ánh mắt, sảng khoái hào phóng, xinh đẹp hơn người...

Người nào đó vẫn biệt khuất như muốn giết người, thần sắc dữ tợn, nhảy trên tránh dưới không ngừng.

- A a a a... Uổng công ta nuôi nhiều năm như vậy... Ta muốn làm thịt con heo kia! Ta nhất định phải làm thịt con heo kia! A a a...

- Trật tự cho lão nương!

Một nữ tử từ đâu bạo hống mà tới:

- Ngươi muốn giết ai? Ngươi nói xem! Ngươi nói ngươi muốn giết ai?!

Người nào đó lập tức khôi phục thanh tỉnh, chắp tay sau lưng, một bộ vững như uyên đình trì nhạc, khí độ tuyệt đỉnh phong tao, trầm giọng nói:

- Lão Bát, lão Cửu, chúng ta đi tìm Lão đại đánh bài đi, thắng chút điểm, cũng là chuyện tốt.

Lúc nói chuyện, lộ rõ một bộ thần thanh khí sảng, ung dung rộng lượng, vô hạn ôn hòa.

Bên cạnh có hai người cố gắng nín cười:

- Người đi đi, mấy vị tẩu tử đều đang đợi ngươi đấy...

- A a a...

Người nào đó lại nổi điên, khí phải vừa rồi biến mất không sót chút gì, có vẻ như lộ nguyên hình!

- Người nào đi kẻ đó là tên ngu xuẩn!

...

Trong viện.

Vân Dương chỉ cảm thấy trong ngực đột nhiên trống rỗng, người nãy giờ tiếp xúc sát người với hắn đã biến mất không còn bóng dáng.

Khẽ dịch cái chân, nhìn một vòng thân thể, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là không chết.

Hóa ra tình huống của người nào đó so với giai nhân cũng không khá hơn là bao, đến lúc này mới dám xác minh chính xác.

Lập tức người nào đó lại suy nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Kế Linh Tê, nhịn không được mà cười hắc hắc:

- Tiểu nha đầu... Hừ hừ hừ hừ...

Người nào đó nghiêng nghiêng cái đầu, không thể phủ nhận, trong lòng hắn có vẻ như nhiều thêm cái gì đó.

Đó là một cảm giác ấm áp, vững chắc, cùng... Nhu tình, cái mà hắn truy cầu, chẳng phải chính là cảm giác này sao?!

- Hắc hắc...

Vân Dương cười ngây ngô một tiếng, cúi đầu xuống, nhìn lá cờ nhỏ dưới đất, lẩm bẩm nói:

- Cái này là gì? Vốn dĩ rất to cao mà? Sao hiện tại lại hóa thành nhỏ như thế...

Trí nhớ hắn rất tốt, thứ đồ chơi này chính là mặt cờ đen đi cùng người áo đen thần bí kia... Dường như cũng là bảo bối!

Người áo đen xông lên trời... Ừm, hẳn là trùng thiên bạo thể mà đi...

Khục, hẳn là đã chết a?

Chính vì hắn chết rồi, cho nên tiểu kỳ này mới thu nhỏ lại mà rơi xuống.

Vân Dương xoay người, cầm lá cờ trong tay, lật qua lật lại cẩn thận chu đáo:

- Lá cờ nhỏ này, thực sự là... Nhìn qua cũng có chút cảm giác âm trầm... Ừm, không đúng, mặc cờ này có gì đó rất cổ quái... Là... Là... Một cảm giác rất quen thuộc?

Vân Dương xem xét lá cờ nhỏ, tự nhiên mà sinh ra một cảm giác hết sức quen thuộc, tựa như đã từng biết ở đâu, nhịn không được mà nhíu mày khổ tư.

Cái này... Đến cùng là đã gặp qua ở đâu? Nếu thực sự từng gặp qua thứ tà môn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không quên mới phải!

Nhưng... Cảm giác này... Thực sự rất quen thuộc, rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra?

Xem ra chuyện khó hiểu trong hôm nay, lại phải nhiều hơn một chuyện?!

Đang cân nhắc suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng vô danh từ trên lá cờ, thông qua cánh tay hắn, chậm rãi tiến vào thân thể hắn... Sau đó biến mất không thấy.

Mà cỗ lực lượng kia, Vân Dương khẽ nhíu mày, tâm niệm nhanh chóng thay đổi, lập tức nhớ tới, khi hắn còn ở Tử U... Đã từng động tới truyền quốc ngọc tỷ của Tử U đế quốc, sau đó Lục Lục còn hấp thu vạn dân nguyện lực, khí vận Tử U chất chứa trong đó...

Mà nguồn lực lượng trước mắt này, tựa như rất tương tự với khí vận quốc gia, không, nó vốn là cùng một loại...

Thế nhưng trên một mặt cờ như vậy, lại còn là một thứ rất là tà môn cổ quái, tại sao lại có thể có khí vận như thế?

Hơn nữa... Loại khí vận này, không thuộc phạm trù Huyền khí tu hành, bản thân hắn cũng không biết phải làm thế nào để hấp thu vận dụng, chỉ có Lục Lục mới chính thức biết, lúc này lại chủ động hấp thụ, chẳng nhẽ... Lục Lục sắp thức tỉnh?

Vân Dương đột nhiên chấn động, liên tiếp kêu vài tiếng, lại phát hiện là mừng hụt một trận, vẫn không thể liên lạc được với Lục Lục.

Nhưng mà tiếp đó, Vân Dương lại không kiềm mà giật mình, năng lượng tương tựa khí vận kia càng lúc càng nhiều, từng chút tụ hợp vào trong cơ thể hắn, Vân Dương thuận thế đem lá cờ nhét vào trong lồng ngực, nếu Lục Lục cần thứ đồ chơi này, như vậy hắn cứ thu lại là được, dù sao cũng không phải của hắn, không dùng thì phí!

Chỉ có điều, cái thứ đồ chơi này đến cùng là cái gì?

Theo thời gian trôi qua, Vân Dương phát hiện lá cờ nhỏ kia ban đầu chỉ tràn ra từng sợi từng sợi khí vận, bản thân hắn cũng từng chút từng chút hóa nạp, nhưng càng về sau, khí vận kia chảy ra càng lớn, dần dần biến thành tia nước nhỏ, sau đó lại lột xác thành giang hà cuồn cuộn, tựa như hải nạp bách xuyên..

Đến giữa trưa...

Vân Dương muốn đem lá cờ kia ra xem xét, bất ngờ phát hiện, vừa lấy ra ngoài, xoạt một tiếng, lá cờ đã hóa thành bụi bặm, chậm rãi phiêu tán!

Vân Dương trợn mắt hốc mồm nhìn mấy mảnh vụn màu đen dưới đất, lẩm bẩm nói:

- Hỏng rồi? Cứ vậy mà hỏng rồi? Sao lại hỏng a?

Vân Dương thực sự đau lòng, cái này rõ ràng là một kiện bảo bối rất ghê gớm a!

Trên thực tế, phàm là những vật chứa đựng khí vận, thậm chí điều khiển vận dụng khí vận, tất cả đều là bảo vật hãn thế, tuyệt khó có được!

Thế nhưng... Vừa mới cho vào trong ngực nửa buổi... Đã hỏng rồi.

- Đáng tiếc, thật là dáng tiếc!

Vân Dương thở dài, trong khẩu khí vẫn tràn đầy tiếc nuối.

Nếu hắn đoán không sai, lá cờ nhỏ này chính là thứ khiến đối phương có thể tìm được hắn.

Cho dù không nói tới phương diện khí vận chi bảo, chỉ riêng chuyện đối phương có thể dùng nó để tìm được hắn trong biển người mấy chục tỷ nhân khẩu của toàn đại lục, cái này đã là một chuyện vô cùng nghịch thiên!

Chỉ cần lá cờ này một mực trong tay hắn, người khác sẽ không thể tìm được hắn, hơn nữa còn mang theo đại lượng khí vận, quả là đồ tốt cực phẩm a.

Thế nhưng trong lúc hắn đắc chí, lại phát hiện kiện bảo bối này đã biến thành bột phấn.

Thực sự phung phí của trời a!

Cảm giác uể oải này, thực sự khó mà nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.