Ta Là Chí Tôn

Chương 592: Ý tưởng đột phát



Kỳ thực nếu nghĩ kỹ chuyện này, Tuyệt Sát lệnh kia đã bao năm không hiện, chủ nhân của nó chắc chắn cũng không phải nhân vật đơn giản, mà đối phương cũng tuyệt không thể vì một chút chuyện vô cớ mà dùng đến lệnh này, sớm đã chứng minh, chuyện lần này tuyệt sẽ không dễ dàng.

Bởi vì Tuyệt Sát lệnh còn quấn đến, chuyện này sẽ càng thêm không dễ dàng, mà chủ sở hữu của Tuyệt Sát lệnh còn chưa buông lời, đám sát thủ đông đảo tới tham dự hội nghị đã phải chịu đòn cảnh cáo, mây đen kia, khí thế kinh thiên kia, căn bản không phải người thường có thể phụ tải?!

Cho nên nói, trước mắt, vẫn phải tạm thời quan sát mấy ngày rồi mới tính tiếp.

Mà trong thời gian này, Vân Dương cũng không có động tác gì lớn, chuyện lúc trước mà hắn muốn thúc đẩy, cũng vì sự kiện này mà biến thành hư vô, vọng động vô ích. Hơn nữa, đám sát thủ cùng đám Tứ Quý lâu cũng vì biến cố này mà không bạo phát ra. Ngoài ra, cũng là nguyên nhân căn bản nhất, tên sát thủ mà Vân Dương hắn mong đợi, còn chưa có tới.

Tỷ như Âu Dương Tiêu Sắt!

Mấy ngày nay, Vân Dương vẫn một mực suy nghĩ về đạo hồng quang trên người Kế Linh Tê.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ, một kích của người áo đen kia đến cùng là sao, tại sao người áo đen kia lại đột nhiên giải thể, còn có nội tình của đạo hồng quang!

Hiện tại Vân Dương hắn có thể xác định: Người áo đen kia nhất định là đã chết, bạo thể mà chết, chết đến không thể chết thêm.

Mà một kích kia của đối phương, cũng không hề có bất cứ ý lưu thủ!

Tất cả lực lượng, đều đánh lên người Kế Linh Tê!

Còn đạo hồng quang kia...

Chính là đạo hồng quang kia, đã đỡ được một kích này!

Thậm chí Vân Dương còn to gan đưa ra một phỏng đoán khủng bố, hồng quang kia chẳng những chống lại công kích của người áo đen kia, còn có năng lực phản chấn, người áo đen kia cùng tốc độ vượt xa nhận biết của Vân Dương mà bay ra ngoài, không phải năng lực của đối phương, mà là bị hồng quang phản chấn đánh bay, lúc sau rơi xuống, nháy mắt giải thể!

Ừm, bị đánh chết...

Ban đầu Vân Dương nghĩ tới đây, cơ hồ bản năng muốn tự gạch bỏ suy nghĩ này!

Bởi vì quá vô lý!

Tu vi của Kế Linh Tê, hắn hoàn toàn rõ ràng.

Tu vi của nàng còn yếu hơn hắn, sao có thể đánh bay người áo đen kia, thậm chí còn có năng lực phản chấn mà giết đối phương?

Nhưng thực tế trước mắt, lại dưới suy đoán của hắn, có vẻ như vậy này mới là giải thích phù hợp nhất cho tình huống trước mắt.

Vậy chỉ có một khả năng, chính là đạo hồng quang kia tuy có uy năng cường hãn, nhưng lại không phải do tu vi công lực của Kế Linh Tê phát ra!

Chỉ khi nào Kế Linh Tê chịu uy hiếp, mới có thể hiện thế phòng thân!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương giật nảy mình mà đổ mồ hôi lạnh, hắn lập tức hồi tưởng lại cảnh ngày trước bị đánh bay, lại suy nghĩ kết cục của người áo đen, chẳng phải ngày đó hắn cũng kém chút nối bước người áo đen hiện tại?!

Không, dựa theo thời gian mà suy tính, có thể nói hắn đi đánh tiền trạm Hoàng Tuyền cho người áo đen kia?!

Vân Dương khôi phục suy nghĩ, ổn định tâm thần, lại tiếp tục cân nhắc xem đạo hồng quang kia đến cùng là cái gì, tại sao lại có thể phát ra uy năng như vậy?

Vân Dương suy tư đủ kiểu, trăm mối vẫn không lối giải, duy nhất nhận biết chỉ có... Thân phận của Kế Linh Tê, chỉ sợ, phi thường đặc biệt không đơn giản nha!

Mà Kế Linh Tê, người trong cuộc nhất cũng không biết tồn tại của hồng quang!

Chắc hẳn hồng quang kia, chính là cấm chế mà một người nào đó đã đạt tới mức mà hắn hiện tại không thể lý giải, chuyên môn thiết kế để bảo hộ nàng!

Bình thường có lẽ không xuất hiện, thế nhưng một khi có nguy hiểm làm nhục danh tiết, hay là nguy hiểm đến tính mạng của nàng, hồng quang kia sẽ hiện thân!

Cho đến lúc này, hồng quang kia đã xuất hiện hai lần. Lần thứ nhất là lúc hắn với Kế Linh Tê cùng giường, sau đó không cẩn thận đụng chạm... Sau đó hồng quang xuất hiện.

Lần này, lực lượng của người áo đen đã đạt đến mức uy hiếp tính mạng của Kế Linh Tê. Cho nên... Người áo đen này liền gặp bi kịch!

Qua đây cũng có thể thấy, người hạ cấm chế bảo vệ Kế Linh Tê, quan tâm bảo hộ nàng đến nhường nào!

Vân Dương khẽ vuốt mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, lúc này không khỏi nghĩ tới cảnh Kế Linh Tê thổ lộ, nhịn không được mà thở dài:

- ... Ai, nha đầu... Coi như ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi... Trong thời gian ngắn tới chúng ta cũng chỉ có thể thành thành thật thật tương kính như tân a...

Không thể không nói, tình cảm là thứ mà Vân Dương vẫn luôn cố gắng né tránh.

Thế nhưng lần này Kế Linh Tê chủ động nhào vào lòng hắn, trái tim hắn cũng không kiềm nổi mà khẽ động, không nhịn được mà nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình...

Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như... Còn không bằng cứ u mê như trước a.

Hiện tại, chẳng may không kiềm nổi, nhẹ thì trọng thương, thương cân động cốt, nặng chút thì chính là thịt nát xương tan, thần hồn câu diệt a?

- Người hạ cấm chế trong thể nội Linh Tê... Hẳn là cha ruột của nàng đi...

Vân Dương cười khổ một tiếng:

- Lão gia hỏa này thực sự là... Rất cẩn thận đó.

Nghĩ tới đây, Vân Dương như nghĩ tới điều gì, đột nhiên khẽ giật mình, lập tức đứng bật dậy, toàn thân cứng ngắc!

Ánh mắt lần nữa lộ rõ vẻ thanh minh, một hồi lâu sau, đột nhiên quát to:

- Đúng hay không? Đúng hay không?

Vân Dương chỉ cảm thấy trái tim mình phanh phanh nhảy loạn, kém chút muốn bay ra ngoài, một suy nghĩ càng thêm kinh người xuất hiện trong nội tâm.

- Nếu như đạo hồng quang này... Là do trưởng bối của Linh Tê để lại, như vậy... Bát ca cùng Linh Tê là thân huynh muội... Điểm này chính xác không thể nghi ngờ, nếu như vậy... Vậy người để lại cấm chế kia chẳng nhẽ chỉ lo nữ nhi mà không lo nhi tử?

- ... Nếu như không phải chỉ chú ý nữ nhi mà bỏ qua nhi tử... Vậy chẳng phái Bát ca cũng chưa chết?!

- Thực tế là Bát ca đã được cứu đi rồi?

- Có phải... Suy nghĩ này của ta có đúng hay không?

Vân Dương chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng kinh hỉ khó nói thành lời, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Thậm chí, có lẽ không chỉ có mình Bát ca, mà mấy ca ca khác cũng cùng được cứu đi! Nếu nói như thế, ngày đó Vân Túy Nguyệt Nguyệt tỷ đột nhiên biến mất... Trước khi biến mất lại cho ta dùng nhiều đồ tốt như thế, cho dù đến hiện tại cũng mới chỉ phát huy được một hai phần trăm công hiệu... Linh tài hiếm thấy như thế, có một chút cũng là đáng quý, vậy tỷ ấy lấy đâu ra nhiều đồ tốt như vậy? Nhưng nếu có ẩn sĩ thế ngoại cao nhân nào cho, ngược lại đúng là có thể hiểu!

- Nếu nói như vậy... Liệu có phải... Nguyệt tỷ cũng chưa chết?

- Bọn hắn đều được thế ngoại cao nhân cứu đi, Nguyệt tỷ mất tích, kỳ thực cũng chính bởi vì tỷ ấy là thê tử của Ngũ ca, cho nên mới bị mang đi!

Vân Dương càng nghĩ càng nhanh, càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng chờ mong.

Bởi vì hắn phát hiện, những chuyện này dường như đều bị một sợi chỉ xâu chuỗi lại, tất cả đều chỉ hướng mà hắn mong muốn nhất...

Nếu như quả thực là vậy... Vậy Bát ca thực sự không chết, như vậy, tin tức mà Lan tỷ nói là đã được ở cùng Bát ca, thực sự vui vẻ... Cũng là lời nói thật, càng là hiện thực... Lan tỷ cũng không phải tự tử mà chết? Chẳng qua là được Bát ca đón đi?

Vân Dương thở hồng hộc, trái tim co bóp mãnh liệt, máu nóng không ngừng kích thích đại não, lại có chút đầu váng mắt hoa!

Sau đó hắn liền nhảy dựng lên, nhanh chóng xông ra ngoài, phóng tới gian phòng của Kế Linh Tê.

Giờ phút này, đã là nửa đêm!

Từ ngày Kế Linh Tê biết mình chưa chết, lại liều mình thổ lộ tâm ý với Vân Dương, hai ngày nay đều không dám ra khỏi cửa phòng.

Cô gái nhỏ dù rất yêu người nào đó, nhưng da mặt vẫn rất mỏng.

Vân Dương đương nhiên có thể hiểu tâm sự của cô gái nhỏ này, cho nên mấy ngày nay cũng không tùy tiện qua quấy rầy, tránh cho cô gái nhỏ càng thêm xấu hổ.

Nhưng hiện tại, Vân Dương đã không lo được chuyện này nữa, an nguy hạ lạc của các ca ca tẩu tẩu, nhất định phải hỏi thăm rõ ràng.

Mà tiểu nha đầu Kế Linh Tê chính là con đường duy nhất, tuyệt không cho phép chần chờ!

“Phanh phanh phanh phanh...”

Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.

Lúc này Kế Linh Tê đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ nhắn trong chăn gắn đầy đỏ ửng, không biết đang suy nghĩ gì, mí mắt bất an chớp động.

Đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa như nổi trống, không khỏi trở mình xoay người, hỏi:

- Ai?

- Ta!

Bên ngoài truyền đến âm thanh dồn dập của Vân Dương:

- Linh Tê, ngươi mau mở cửa, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.

Kế Linh Tê đột nhiên run lên, trong lòng như có chú hươu con nhảy loạn, lắp ba lắp bắp đáp lại:

- Ngươi ngươi... Có chuyện gì... Muộn rồi a...

Tiểu nha đầu theo bản năng mà nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn biết tâm ý của ta, tiếp nhận tâm ý của ta, cho nên... Tối nay muốn tới...

Không nên không nên! Tuyệt đối không được!

Kế Linh Tê cảm thấy toàn thân nóng rát, liên tiếp thầm cự tuyệt.

Vân Dương nói:

- Mở cửa mở cửa, tối nay nhất định phải gặp ngươi, chúng ta phải nói chuyện, thực sự có chuyện quan trọng.

- Phải nói chuyện, chuyện quan trọng...

Kế Linh Tê càng luống cuống, có chuyện gì mà cô nam quả nữ nhất định phải nói vào đêm khuya? Có chuyện gì quan trọng có thể nói ở thời điểm này? Ta cũng từng tuổi này rồi, cho là ta ngốc lắm hả...

Cái này...

- Không không không... Chết cũng không mở cửa!

Kế Linh Tê luống cuống, trong thanh âm mang theo giọng nghẹn ngào:

- Van ngươi... Vân Dương, ngươi về trước đi, đã muộn rồi... Có chuyện để ngày mai nói...

- Ngày mai trời sáng sẽ không tiện a...

Vân Dương lo lắng nói:

- Việc này nhất định phải làm trong đêm nay...

- Ưm...

Kế Linh Tê thẹn thùng nỉ non, cái đầu nhỏ cơ hồ nhét hết vào trong chăn

Mắc cỡ chết người ta mất!

Oan gia này!

Sao hắn có thể mở miệng được chứ?!

Vừa mới cái kia liền đã muốn tìm người ta... Lại còn không chút tị hiềm... Ngươi gõ cửa lớn tiếng như vậy, giọng ông ông thanh chấn tứ phương... Ta nào dám mở cửa cho ngươi?

Nếu vừa rồi ngươi nói nhỏ một chút, bí ẩn một chút... Thì ta đã mở cửa rồi...

Thực sự là tên ngốc a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.