Ta Là Chí Tôn

Chương 601: Không tầm thường



Lão Độc Cô!

Ngươi gọi ta là lão Độc Cô là được!

Vân Dương nghe được lời ấy, lại bỗng nhiên cảm thấy thầm chấn động, vành mắt lập tức đỏ lên. Cả người như bị một cỗ cảm xúc rung động vây quanh, lúc này đây, hắn lại nhớ tới lão nhân như cha mình kia!

Vừa nghĩ đến đây, lập tức hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn:

- Không dám, lão Độc Cô ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một người, lại không thể là tiền bối!

Độc Cô Sầu nói:

- Ồ?

Vân Dương đứng dậy:

- Khó được gặp chư vị tiền bối ở đây, Vân Dương vốn cũng mang theo mục đích mà đến, điểm này mọi người đều có thể hiểu, cũng không cần che che lấp lấp. May mà các vị cũng không trực tiếp quơ chổi đuổi Vân Dương ta, Vân Dương túc cảm thịnh tình, bất kể hôm nay thế nào, cũng quyết không phụ buổi gặp mặt này.

Từ cẩn thận cung kính với tứ đại cao thủ, Vân Dương đột nhiên trở nên hào khí tung hoành, cảm xúc biến hóa kịch liệt này khiến bốn người lần nữa cùng ngây ra một lúc, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Vân Dương hơi cười:

- Đã ngôn hoan tụ, vãn bối cung phùng kỳ danh, xin được xuống bếp chuẩn bị món ăn cho các vị, mời chư vị tiền bối cùng đánh giá.

Hắn mang theo tình cảm thâm trầm, từ từ nói:

- Nói ra thật xấu hổ, đây cũng là món ăn duy nhất mà ta biết làm, nhưng mà ta có thể tự tin, có thể ăn đến cả đời cũng không chán!

Lăng Tiêu Túy nhạy bén nhận ra cảm xúc của Vân Dương có chút không đúng, kịp thời chen lời nói:

Vân Dương nhe răng cười một tiếng:

- Cải trắng đậu hũ.

Giờ phút này hắn đang cười, nhưng bốn người ở đây lại đồng thời cảm nhận được, nụ cười này, so với khóc còn càng thêm thê thảm.

Vân Dương quay người:

- Ông chủ, có cải trắng cùng đậu hũ không?

...

Sau nửa ngày.

Một mùi hương khó tả, dần dần tràn ngập cả gian phòng.

Bốn người cùng hít một hơi, trong mắt đều lộ thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới, tiểu tử này lại thực sự không có khoác lác, hiện giờ mới chỉ được ngửi mùi hương, bốn người đã có thể xác định món này không tầm thường!

Mặc dù chỉ mà một món ăn giản dị bình thường nhất, nhưng đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực!

- Không tồi! Thực sự không tồi! Không hổ là món ăn cả đời không chán!

Độc Cô Sầu có chút say mê ngửi mùi hương trong không khí:

- Năm đó... Vợ ta cũng có một món tủ... Ta ăn cả đời, cũng không có đủ...

- Loại thức ăn này, sở dĩ sở trường, sở dĩ ngon, chính là bởi vì... Đầu bếp bình thường nấu ăn là dùng kỹ nghệ...

Độc Cô Sầu nói khẽ:

- Nhưng mà như vợ ta, như Vân Dương hiện tại, lại là dùng trái tim.

Độc Cô Sầu nói với Lăng Tiêu Túy:

- Lăng Tiêu, tiểu huynh đệ này của người, thực sự không tồi. Bất kể là đối với ngựa, hay là đối với người, hắn đều rất tốt! Ngươi nói hắn đến là cơ duyên của chúng ta, thực sự không giả!

Lăng Tiêu Túy không nhịn được mà mỉm cười:

- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh hắn một trận a.

Độc Cô Sầu cười ha ha:

- Nếu hắn vẫn giữ cái vẻ cà lơ phất phơ như lúc mới đến, một trận đòn nhất định không tránh được, chẳng những đánh hắn, mà ngay cả ngươi cũng phải đánh. Có điều hiện tại...

Độc Cô Sầu hít hà mùi thơm ngày càng đậm trong không trung, nói khẽ:

- Thực sự đúng là gặp mới biết, Vân Dương này, thiên tư hơn người, tài mạo xuất chúng cũng chỉ là phụ, thứ càng khiến ta chú ý, chính là tình của hắn, đối với ngựa, hắn thành tâm thành ý, đối với người... Có thể làm ra món ăn chất chứa tình cảm như vậy, nhất định phải là người trọng tình tới cực điểm... Cho nên, nhất định cũng sẽ không tồi.

- Hơn nữa, hắn có thể tìm tới chúng ta, nói rõ hắn làm việc không cứng ngắc, biết mượn lực, không cổ hủ. Hơn nữa vì kết bạn, vì người kết bạn mà có thể thay đổi bản thân.

- Nếu là làm ác, tất sẽ thành thiên hạ kiêu hùng. Nếu làm thiện, tất là vạn gia sinh phật!

- Người trẻ tuổi này rất tốt.

Độc Cô Sầu tăng thêm khẩu khí:

- Rất tốt!

Đuôi mày Lăng Tiêu Túy nhếch lên, tràn đầy ý cười:

- Ta vẫn luôn cảm thấy, người tuổi trẻ này không tệ.

Một bên, Phượng Huyền Ca mỉm cười nói:

- Đích thực không tệ.

Quái nhân như bộ xương khô cũng nói:

- Há lại chỉ là không tệ, là phi thường phi thường không tầm thường a!

- Không tầm thường?

Ba người cùng quay đầu nhìn lại.

Một người trẻ tuổi có thể khiến ba người cùng khích lệ “không tệ” đã có thể nói là không tồn tại.

Để Độc Cô Sầu đánh giá là “rất tốt” càng là lần thứ nhất.

Thế nhưng trong miệng vị quái nhân này, lại bất ngờ toát ra một đánh giá càng thêm cực đoan.

Không tầm thường!

Đánh giá này không phải ghê gớm bình thường a!

Người như bộ xương khô khẽ cười, thanh âm ngưng tụ thành ba tuyến, đưa thẳng vào lỗ tai ba người.

- Tuyệt đối không nên chất vấn đánh giá của ta, lời vừa rồi của ta còn đã có phần giữ lại, bởi vì người thiếu niên trước mắt này, có lẽ trong số người mà ta từng thấy, chính là người ghê gớm nhất! Các ngươi không nhìn ra chỗ không tầm thường của hắn, chỉ là do các ngươi không phải ta, như vậy mà thôi!

Đột nhiên nghe lời này, Độc Cô Sầu, Phượng Huyền Ca thậm chí Lăng Tiêu Túy cùng hãi nhiên thất sắc.

Không tầm thường?

Không nhìn ra?

Không phải ta?!

Trên thế giới này, lại có người dám nói như thế với ba người bọn họ.

Đây mới thực sự là không tầm thường, thực sự là không nhìn ra!

Mặc dù bốn người cùng ngồi quanh bàn, cùng uống rượu, nhưng mà điều thúc đẩy điều này cũng chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì cảm ứng được nhau, cảm thấy tu vi tương đương, cấp độ tương đồng, mặc dù có thể có chênh lệch, nhưng cũng sẽ không lớn.

Lúc này mới có buổi gặp trước mắt, người cuối cùng này kỳ thực không quen biết với bất cứ người nào trong ba người Phượng Huyền Ca, nói như thế, lại lộ tư thái từ cao, ba người Lăng Tiêu Túy đều là tồn tại đỉnh phong đương thời, là đỉnh phong chi đỉnh, nào có thể nhịn được.

- Ngươi nói chúng ta không nhìn ra? Chẳng lẽ ngươi nhìn ra?

Phượng Huyền Ca hừ một tiếng, nghiêng mắt hỏi.

- Đương nhiên.

Người như bộ xương khô nói.

- Xin hỏi, đến cùng các hạ là ai?

Phượng Huyền Ca hỏi.

Người như bộ xương khô thở dài:

- Tửu thần chiêu đãi uống rượu, ban đầu nói chuyện thật vui, ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán được ta là ai... Hóa ra, ngươi cũng không đoán được.

Phượng Huyền Ca khẽ nhíu mày, nhất thời im lặng.

Mà Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy cũng khẽ đánh mắt, như có điều suy nghĩ.

Độc Cô Sầu vốn đã mơ hồ đoán được thân phận người này, bây giờ lại càng thêm chắc chắn mấy phần.

Người như bộ xương khô kia nở nụ cười nhàn nhạt, tay lại đổ đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng nói:

- Một câu của ta, có thể giúp ngươi tránh được một tai ương phải chết... Nhưng mà một câu nói của hắn, lại có thể...

Quái nhân nói đến đây, cơ mặt đột nhiên khẽ co quắp, lộ ra một loại biểu cảm thống khổ cực đoan, tiếp đó phốc một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

Hắn nhanh chóng nghiêng đầu, ngụm máu kia như hóa thành tiễn ảnh, xa xa bắn vào trong bóng tối.

Từ trong bóng tối mênh mang, đột nhiên truyền tới tiếng hét thảm.

Tiếng kêu thảm này chỉ kịp vang lên một nửa, đột nhiên ngưng bặt, tựa như có người trùng hợp ở nơi đó, bị một ngụm máu này đập phải, chỉ kịp kêu thảm nửa tiếng, âm thanh còn chưa dứt, đã đứt hơi bỏ mạng!

Lần này, ba người Lăng Tiêu Túy đồng thời biến sắc, trăm miệng một lời:

- Hóa ra là ngươi, quả nhiên là nguoi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.