Bình tĩnh mà xem xét, cuống họng của Độc Cô Sầu cũng không tốt, nhưng đám người có thể nhận thấy, lão hát cực kỳ dụng tâm, cuống họng khàn khàn, khiến người nghe không kìm nổi mà bi thương.
Người như bộ xương khô nghe nghe, lại đem vô hạn suy nghĩ quy về một tiếng thở dài ảm đạm.
Sắc mặt Lăng Tiêu Túy cũng có hết sức suy tư. Phượng Huyền Ca càng trực tiếp nhắm mắt lại, tĩnh tâm nghe hát, một tay khẽ nhẹ đánh nhịp lên chân, trên mặt tràn đầy vẻ hồi ức.
Tóc trắng phơ, rả rích lay đội trong bóng đêm, nghiêm túc lộ rõ.
Trong lúc nhất thời, bốn tồn tại đứng trên đỉnh thế gian cùng đăm chiêu.
Nhân vật thần thoại truyền kỳ như bọn hắn, kinh lịch phong phú hơn người thường vô số lần, trong cuộc đời, có thể trở thành nhân vật truyền kỳ như vậy, ai không có chút chuyện khắc cốt minh tâm?
Trong nháy mắt, chuyện cũ như mây khói thoáng qua, mấy trăm năm quang âm lần lượt chảy qua trước mắt.
Hát lại bài hát mà người trong lòng thích nhất, tư vị trong đó...
Những người đã từng thâm tình lưu luyến kia, hiện tại ở phương nào?
Những nữ nhân phong hoa tuyệt đại, từng cùng nhau triền miên vô tận kia... Hiện tại đã sớm hóa thành gió táp mưa sa...
Giờ phút này, khí thế đỉnh phong lui bước, chỉ để lại bốn lão nhân ngồi đối diện cùng uống rượu, mặc dù bọn hắn đã sớm bễ nghẽ vân tiêu, nhưng bên người còn có người làm bạn sao?
Đều nói đại đạo gian khổ khó đi, cô tịch vốn là chuyện trong dự liệu, xong khi thực sự động đến bản thân, mới cảm thân chua cay khó nói!
Vân Dương đứng trong phòng bếp, nhìn qua bốn người, không nhịn được mà thở dài.
Không nhịn đươc mà nhớ lại: “Nếu là ta... Mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, có thể cũng như bọn hắn? Ẩm tửu đón gió, chỉ còn nhớ lại... Cảm giác đã từng...”
Quái nhân xương khô thở dài thật sâu, lập tức ngửa đầu hít một hơi dài, đã thấy cổ tay khẽ đảo, thế mà lấy ra một cây tiêu ngọc tím biếc, ghé vào bên môi.
Một tiếu tiêu sâu kín vang lên, ô nghẹn như nuốt, như khóc như tố vang lên, như xa như gần, mịt mù không thể nghe thấy, lại khảm vào sâu trong nội tâm mỗi người...
Cho đến khi Vân Dương lần nữa trở lại ghế, tiếng ca đã sớm mịt mù, tiêu âm cũng đã đến âm cuối, bên tai, chỉ còn lại từng tiếng thở dìa.
Tựa như tất cả mọi người ở đây, đều bởi một ca khúc này, một khúc tiêu này mà trôi qua một luân hồi.
...
- Đây chính là món ăn của ngươi sao, cải trắng đậu hũ...
Độc Cô Sầu kẹp một miếng cải trắng, thần sắc càng thêm buồn vô cớ, uống một chén rượu mới, thấp giọng thở dài:
- Không sai không sai, cái này mới là cải trắng đậu hũ!
Mấy người Lăng Tiêu Túy cũng trầm mặc, vừa uống rượu, vừa thở dài.
Độc Cô Sầu ăn vài miếng cải trắng, đột nhiên kinh ngạc xuất thần, sau đó trịnh trọng nhìn về phía quái nhân xương khô.
Người kia hơi cười:
- Còn còn có điều cần nhờ?
Độc Cô Sầu hít một hơi thật sâu:
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, chính diện trả lời là được.
Quái nhân xương khô nói:
- Ngươi hỏi, ta sẽ tận lực trả lời.
Độc Cô Sầu gằn từng chữ nói:
- Ta... Còn có thể nhìn thấy nàng?
Vấn đề này của Độc Cô Sầu vừa xuất hiện, tất cả mọi người cùng ngây người.
Ngay cả Vân Dương, mọi người đều có thể hiểu “nàng” trong miệng Độc Cô Sầu là ai.
Thế nhưng “Nàng” đã sớm mất mấy trăm năm!
Làm sao có thể lại thấy?
Coi như thực sự có luân hồi, mấy trăm năm đi qua, sớm đã không biết luân hồi mấy kiếm!
Bất ngờ, quái nhân xương khô lại trầm ngâm nửa ngày, rất lâu cũng không mở miệng lên tiếng.
Hắn trầm mặc, ánh mắt Độc Cô Sầu càng thêm sáng, đối phương không trực tiếp phủ định mà lại trầm ngâm, chẳng khác nào nói có hy vọng, có cơ hội, mà Độc Cô Sầu lão cũng chỉ cần có khả năng là được, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì!
Ba người Lăng Tiêu Túy thấy thế cũng không kìm được mà có chút khẩn trương, ánh mắt gắt gao nhìn quái nhân xương khô.
Vân Dương trực tiếp nín thở, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên căng cứng.
Nếu người đã chết lâu như vậy mà còn có thể gặp lại, chẳng phải nói hắn còn có cơ hội gặp lại lão Độc Cô? Hiện tại Vân Dương rất muốn gặp lại lão nhân như cha này, nói cho lão biết, con của lão, Thất ca còn chưa chết, còn trên nhân thế...
Những ca ca kia của hắn...
- Gặp thì sao mà không gặp lại thế nào, gặp chi bằng không gặp?!
Quái nhân xương khô thở dài một tiếng:
- Đời này vốn đã vậy!
Độc Cô Sầu vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Ta biết ngươi nhất định có biện pháp, nói cho ta biết như thế nào mới có thể gặp lại nàng? Vô luận phương pháp thế nào, có thể thực hiện đều tốt, ta đều nợ ngươi nhân tình!
Quái nhân xương khô trầm mặc hồi lâu:
- Ai, thực sự ta chỉ có một biện pháp, nhưng mà biện pháp này... Ngươi không nhất định có thể làm được.
Hắn thở dài một hơi:
- Tuyên cổ tới nay, người có thể làm được chuyện này, tính đâu ra đấy không cao hơn... Mười người!
Tinh thần Độc Cô Sầu khẽ chấn động:
- Biết phương pháp là được... Mời ngươi chỉ ta một con đường sáng. Độc Cô Sầu... Đời này khắc cốt ghi tâ, vĩnh thế vĩnh cảm đại đức!
Quái nhân xương khô khẽ thở dài:
- Thôi, trước để ta kể cho các ngươi một câu chuyện cũ đi.
Đám người lập tức cùng ngưng thần chú ý, đều biết chuyện cũ này nhất định không thể coi thường, không phải cố sự truyền thuyết bình thường có thể so sánh.
Vân Dương tập trung tinh thần, e sợ bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết nhỏ xíu.
- Không biết bao nhiêu năm trước... Ừm, ngay dưới mảnh tinh không này, có một vị tuyệt thế cường giả, ta không thể nói tên của hắn... Hắn đã đạt đến đỉnh phong của thế giới, thọ nguyên vô tận, Bất Tử Chi Thân, nhưng mà người thương của hắn, lại là hồng nhan bạc mệnh... Trước khi hắn thần công đại thành, đã buông tay lìa đời, về cõi u minh, tình thâm mà duyên cạn...
- Người này cùng người mà hắn yêu tình cảm sâu đậm, đau đến không muốn sống, nghĩ mọi biện pháp, muốn để người yêu của hắn được phục sinh, trở lại nhân thế gặp nhau...
Quái nhân nói đến đây, ánh mắt bốn người cùng phát sáng như ngọn đuốc trong đêm.
Phục sinh!
- Mặc dù thực lực của hắn đã đến đỉnh thế gian, ngạo thị thiên hạ, nhưng tu vi cao thâm thì lại có tác dụng gì? Hắn treo giải thưởng, truyền khắp thiên hạ, tìm kiếm phương pháp có thể thực hiện, thật lâu cũng không thu được bất cứu phương pháp nào... Hắn không chịu từ bỏ, vẫn đau khổ tìm kiếm, rất nhiều năm về sau, rốt cục có một ngày, hắn gặp được một người, đối phương thấy hắn cũng là người đáng thương, kẻ si tình, liền nói với hắn... Chờ tu vi của ngươi không ngừng đột phá, có một ngày đột phá cực hạn tinh không... Ngươi liền có thể phục sinh người ngươi yêu!
Nghe được lời ấy, bốn người Vân Dương cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, ngóng nhìn tinh hải vô tận.
Không trung đêm nay, vô số tinh thần cùng chớp động, chiếu rọi đại địa.
“Đột phá cực hạn tinh không?”
Vân Dương thầm lầm bẩm.
Quái nhân xương khô vẫn tiếp tục kể:
- Bởi vì có lời này, thế là hắn liền bắt đầu cố gắng... Hắn không ngừng đột phá cảnh giới của mình, liều mạng tu luyện... Không ngừng chiến đấu, không ngừng ma luyện...
- Nhưng mà hắn vốn đã là cường giả đỉnh phong, cho dù tiến thêm một bước, hắn phát hiện bản thân dù vô địch thiên hạ, nhưng ngay cả mảnh đại lục này đều không rời được, càng không nói đến tinh không xa xôi cực hạn.
- Chưa từ bỏ ý định, hắn liền bắt tay vào tìm kiếm phương pháp đột phá đại lục, hắn thử tự sáng tạo tâm pháp, đột phá giới hạn vốn có, rốt cục có một ngày, hắn thành công phá toái hư không, phi thăng mà đi, đạt đến tầng thứ cao hơn...
- Nhưng mà khi hắn phi thăng đến thế giới mới, hắn lại kinh ngạc phát hiện, tu vi của hắn đã không còn là đỉnh phong nữa, bởi thế giới mới, có vô sốc ường giả mạnh hơn hắn, hắn mới chỉ đột phá tại nơi xuất thân của hắn mà thôi, nơi này quá nhiều cường giả, bản thân hắn vẫn chưa đột phá cực hạn tinh không...
- Cho nên hắn lại bắt đầu tu luyện, không ngừng khiêu chiến, không ngừng đột phá, không ngừng ma luyện, một đường rảo bước về phía trước, tiến lên không ngừng...
Quái nhân xương khô nói tới đây, ngừng lại.
- Sau đó thì sao?
Độc Cô Sầu chỉ cảm thấy cổ họng chát chát, lời nói ra khàn khàn đến bản thân cũng nghe không rõ.
- Rốt cục hắn đạt tới cảnh giới huyền diệu, một quyền đánh ra có thể phá toái tinh thần, một tiếng quát tháo có thể khiến nhật nguyệt vô quang! Tiện tay đảo có thể khiến tuế nguyệt không tan!
Quái nhân nói tiếp:
- Không cần hoài nghi, cũng không cần kinh ngạc... Hắn lấy sức một người, nghịch thiên mà đi, trở lại đại lục xuất thân, là lúc bắt đầu kế hoạch phục sinh!
Quái nhân xương khô cảm thán:
- Hắn đem thời gian đảo ngược, đến khi hắn cùng người yêu vừa mới quen biết, để hết thảy quay lại lần nữa, để bất hạnh không còn xảy ra...