Ta Là Chí Tôn

Chương 613: Mộng



Lời này của Đông Thiên Lãnh cũng không sai, từ khi hắn gặp Vân Dương, thực sự đụng phải không ít đỉnh phong cường giả, như Lăng Tiêu Túy, Lôi Động Thiên, tứ đại Tôn giả, lại hôm nay gặp Độc Cô Sầu, tính ra cũng thực hiếm có người có thể so với hắn, thậm chí nhưng người này mặc dù đều đem Đông Thiên Lãnh hắn dọa muốn tè ra quần, nhưng thủy chung không có thực sự làm vậy, khả năng kìm chế của hắn, thực sự không phải người thường có thể so được!

Mà bên kia, Bạch Y Tuyết lại không có quá nhiều cảm giác, chỉ rất khinh thường nhìn hướng Đông Thiên Lãnh bỏ chạy, thầm nghĩ con hàng này thực không nghĩa khí, cần phải sợ đến vậy sao? Có đệ nhất cao thủ Ngọc Đường như ta ở đây tọa trấn, còn có gì đáng sợ? Chẳng lẽ hai gia hỏa trước mắt này còn có thể là Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu hay Quân Mạc Ngôn... Ừm, khẳng định không phải Quân Mạc Ngôn, ta còn từng giao thủ qua với người này a!

- Mau thả Đại Bạch Bạch!

Bạch Y Tuyết lạnh lùng nói:

- Nể mặt các ngươi cũng là khách của bản phủ, ta cũng không làm khó các ngươi. Nhưng các ngươi làm khách thì cũng nên biết bổn phận của khách, Đại Bạch Bạch chính là sủng vật của công tử nhà ta, há có thể tùy ý đùa bỡn!

Nhìn Đại Bạch Bạch giãy dụa trong tay Độc Cô Sầu, Bạch Y Tuyết thực sự đau lòng.

Lúc trước, năm nhóc Bạch Bạch cùng nhau chơi đùa, lúc đó náo nhiệt cỡ nào, thế nhưng sau khi Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch ra ngoài cùng công tử, sau một phen biến cố mà biến mất không biết đi đâu, cả nhà lập tức mất đi vẻ rầm rộ lúc trước, bây giờ, trong từng tiếng meo meo, đều chất đầy u oán bi thương, cái cảm giác đầy tưởng niệm kia, khiến mấy người Bạch Y Tuyết đều cảm nhận được, không kìm được mà cảm động lây.

Người trong Vân phủ, đối với ba nhóc Bạch Bạch hiện tại đau lòng còn không kịp, thế mà gia hỏa này tiện tay bắt lấy, tiện tay búng búng... Ở trong nhà mình, nhìn thấy Đại Bạch Bạch chịu ủy khuất như vậy, Bạch Y Tuyết sớm đã thầm nổi lôi đình, khó mà ức chế.

Độc Cô Sầu cười ha ha nói:

- Muốn để ta thả xuống, không khó.

Bạch Y Tuyết cả giận nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Độc Cô Sầu thú vị nói:

- Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, ta liền thả nó xuống, thế nào?

Bạch Y Tuyết giận quá mà cười:

- Ngươi vẫn nên mau thả ra thì tốt hơn, tránh cho anh danh mất sạch, lại trách ta không nể mặt!

Trong suy nghĩ của Bạch Y Tuyết, đối phương có thể tóm được đb, tu vi tự nhiên không tầm thường, thế nhưng... Là do Đại Bạch Bạch không có phòng bị, chỉ cần có tu vi Thiên cảnh là không khó bắt được nó, hơn nữa, tu vi bản thân hắn mới có đột phá, trước mắt đã đạt đến Thiên cảnh Bát trọng đỉnh phong, lúc nào cũng có thể bước vào Cửu trọng thiên, siêu cấp cao thủ như hắn, là Thiên Đường thành đệ nhất cao thủ, coi như đối đầu với Quân Mạc Ngôn cũng không phải sợ hãi, chẳng lẽ còn sợ ngươi?!

Lại nói, Độc Cô Sầu đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, tinh hoa toàn thân nội uẩn, căn bản không thể nhìn ra điều gì, ngay cả khí thế đều ẩn đi, lấy tu vi hiện tại của Bạch Y Tuyết, nào có thể nhìn được điều gì?

Độc Cô Sầu nghiêm túc nói:

- Ta lại nghĩ, thanh danh không có gì đáng giá, nếu có thể cầu bại một lần, mới là có giá trị!

Bạch Y Tuyết cười ha ha một tiếng, đột nhiên ưỡn ngực, cả người biến sắc bén như kiếm, ngân nga trường ngâm nói:

- Một thân bạch

y thị hà nhân? Một thanh thần phong trảm vong hồn. Tung hoành thiên hạ ai quen biết? Chỉ thấy tuyết trắng chất càn khôn!

Hắn hét dài một tiếng, làm đủ tư thái, tiêu sái rút kiếm ra khỏi vỏ.

Một tiếng long ngâm, một thanh kiếm mang theo quang mang xán lạn xuất hiện trong tay Bạch Y Tuyết.

Lập tức, thân hình tiêu sái tới cực điểm của Bạch Y Tuyết dâng lên, kéo ra từng đạo tàn ảnh, thân hình ngọc thụ lâm phong xông tới.

Xoát!

Một kiếm hóa thành tuyết trắng đầy trời, tả tả chiếu nghiêng xuống.

Độc Cô Sầu như lâm đại địch, cũng rút kiếm khỏi vỏ, sắc mặt nghiêm túc dị thường:

- Hảo kiếm pháp!

Bạch Y Tuyết tự nhiên càng cảm thấy đối phương cũng không có gì đặc biệt:

- Cao thủ giao đấu, cao thấp tự biết, không cần phí công vô ích, mau mau thả Đại Bạch Bạch, ta cũng không làm ngươi khó xử, tránh thương hòa khí.

Ngoài miệng nói không làm khó dễ, nhưng thân thể khẽ đổi, lại xoát xoát xoát, liên tiếp đâm ra mười chín kiếm!

Dáng người tiêu sái, đã vây quanh Độc Cô Sầu bảy tám vòng.

Lăng Tiêu Túy thầm im lặng, chưa từng nghĩ tới Độc Cô Sầu còn có yêu thích này, giả mèo đùa chó cũng bình thường, hiện tại còn muốn chơi người, hơn nữa còn chơi nghiêm túc đến vậy?!

Chỉ thấy Bạch Y Tuyết một thân áo trắng như tuyết, tung hoành tới lui, tiêu sái như ý, khí thế uẩn uẩn như rồi. Đông một kiếm, tây một kiếm, nam ba kiếm, bắc năm kiếm. Đem kiếm chiêu diễn dịch đến nhẹ nhàng vui vẻ, không gì sánh nổi.

Lại nhìn Độc Cô Sầu, tránh trái tránh phải, tựa như lúc nào cũng có thể trúng chiêu, nỗ lực chèo chống tùy thời thảm bại.

Bạch Y Tuyết càng đánh càng cảm thấy vui thích, hét dài một tiếng:

- Còn không nhận thua?! Thực sự muốn đợi ca ca đánh ngã ngươi sao?

Độc Cô Sầu vẫn nắm lấy Đại Bạch Bạch, một tay cầm kiếm, ra sức xuất kiếm chống đỡ, cố gắng mở miệng đáp lại:

- Đại trượng phu khả sát bất khả nhục, có bãn lĩnh thì cứ đánh thắng ta đi!

- Được, có cốt khí!

Bạch Y Tuyết lớn tiếng khích lệ, bễ nghễ đắc ý nói:

- Xem ngươi có cốt khí, chỉ cần gọi ta một tiếng đại ca, ta liền không để ngươi phải thụ thương.

Độc Cô Sầu trực tiếp im miệng, không tiếp tục nói chuyện.

Hai người cứ vậy lăn lăn lộn lộn tiếp tục tại chiến.

Vân Dương vừa mới thu xếp chỗ ở cho Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương, còn chưa kịp yên tĩnh một hồi, đã nghe thấy tiếng nháo loạn từ ngoài truyền đến, vội vàng chạy ra xem xét, vừa nhìn lập tức há miệng kinh ngạc.

Răng rắc...

Vân Dương kêu một tiếng đau đớn, nhanh chóng đỡ cằm lệch khớp của mình đi lên, nhe răng trợn mắt nói:

- Chuyện... Chuyện gì xảy ra?

Chỉ thấy kiếm khí tung hoành, Bạch Y Tuyết đại chiến Độc Cô Sầu, hơn nữa còn là Bạch Y Tuyết chiếm hết thượng phong, tài nghệ trấn áp Độc Cô Sầu.

Vân Dương lập tức phát mộng, mênh mang không biết làm sao.

Lăng Tiêu Túy cười đến méo miệng:

- Quý phủ quả nhiên có cao thủ nhiều như mây, người tài xuất hiện lớp lớp.

Vân Dương khẽ đỏ mặt, vội vàng lớn tiếng nói:

- Dừng lại, dừng lại cho ta, là người một nhà, mọi người là người một nhà a!

Bạch Y Tuyết cười ha ha:

- Ta biết là người một nhà, thế nên mới chưa từng dùng hết sức, chỉ đùa với hắn một chút mà thôi!

Hét dài một tiếng, càng thêm hăng hái, thản nhiên nói:

- Hết thảy, kết thúc!

Trong tiếng hít thở, kiếm quang như ngân hà trụy lạc, uy thế so với lúc vừa rồi lại càng thêm uy mãnh.

Độc Cô Sầu thấy thế cười ha ha, chuyển thành đứng thẳng bất động, một tay quất tới.

Bạch Y Tuyết thấy thế lập tức thất thanh:

- Đừng a, ta thực sự không muốn làm ngươi bị thương... Hỏng rồi... Ách... Ta... Con!

Một kích vừa rồi của Bạch Y Tuyết hắn là dùng toàn lực, uy năng đạt đến cực hạn bản thân, thanh thế đương nhiên không cần bàn cãi, thế nhưng cũng chính bởi như vậy, nên mới không có dư lực kéo lại, khó mà thu phát tùy tâm, mà theo dự phán của Bạch Y Tuyết hắn đối với Độc Cô Sầu, Độc Cô Sầu không thể phản ứng với một chiêu này mới phải, lúc đó cùng lắm là sượt qua người, khó mà làm tổn thương quá đáng.

Nhưng giờ Độc Cô Sầu không những phản ứng, lại còn dùng tay trầnh tiếp, Bạch Y Tuyết sao có thể không lo?

Ngay lúc Bạch Y Tuyết kinh hoảng, đã thấy một tát của đối phương đánh tới, đem theo lực lượng như biển gầm, nuốt chửng kiếm quang của hắn, càng đem cả người hắn bao lại.

Ầm!

Bạch Y Tuyết như quả bóng da bay ra ngoài!

Giờ khắc này, Bạch Y Tuyết đã sớm phát mộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.