Bốn người ở đây vốn là cùng cấp, tu vi cách biệt không nhiều, nhưng xác thực có chênh lệch.
Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy còn có hắn cùng Niên tiên sinh mới xem như chân chính cùng cấp, thực lực tương đương, nếu đơn đả độc đấu bình thường sẽ khó mà phân cao thấp, về phần Thiên Vấn Cố Trà Lương, tuy cũng là cao thủ cùng cấp, nhưng lại khó tránh yếu hơn một bậc, con đường tu luyện của Cố Trà Lương không lấy công phạt làm chủ, nếu chiến đấu, hắn có nắm chắc trong ba trăm chiêu bắt xuống trong tay.
Tu vi Phượng Huyền Ca còn yếu hơn một tầng, cũng không phải người lấy lực xưng danh, có thể cùng hắn quần chiến trăm chiêu cũng xem như cực hạn.
Cho nên, Phượng Huyền Ca chính là điểm yếu nhất trong vòng vây!
Chỉ cần đánh vỡ điểm này, hắn liền có thể thong dong mà đi.
Trái lại, nếu ngay cả điểm này cũng không phá, như vậy hôm nay hắn thực sự gặp nạn!
Cho nên hắn lập tức chế định chiến lược, toàn lực công kích Phượng Huyền Ca!
Không cầu giết địch, chỉ cầu phá vây!
Người áo đen như hổ điên xông tới, Phượng Huyền Ca đối mặt lập tức cảm nhận được áp lực!
Nhưng mà trong nháy mắt, Phượng Huyền Ca liền nắm được tâm lý đối phương, hiện tại hình huống đã rõ, phe ba người chiếm ưu thế chiến lực, đối phương chỉ có thể chịu cảnh vây giết, hơn nữa thân thụ thương tích, chiến lực giảm mấy phần, nhưng... Thực lực chân chính của người này vẫn trên lão, hoàn toàn có năng lực giết lão, đột kích ác liệt như vậy, sát ý khóa chặt, chính là muốn ép lão nhường đường!
Mà chỉ cần lão lui lại, đối phương liền có thể phá vây chạy thoát, lấy tu vi của đối phương, coi như bị thương, chỉ cần thoát được vòng vây, ba người bọn lão chẳng thể nào vây nổi nữa, chỉ có thể mặc đối phương chạy xa.
Phượng Huyền Ca khẽ động tâm niệm, hít sâu một hơi, toàn thân lấp léo quang mang, không chú né tránh mà chính diện nghênh kích.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể không tránh không né, ngạnh kháng tới cùng!
Phượng Huyền Ca cùng là loại người càng già càng cay, đã biết trước điểm mấu chốt, sao có thể lâm trận lùi bước? Ngươi dám lựa chộn lão phu làm điểm đột phá, vậy để lão phu tát cho ngươi tỉnh, để cho ngươi biết cái gì là trời cao đất rộng, cái gì là sông cạn đá mòn...
Trên thực tế, trong nháy mắt quyết định, Phượng Huyền Ca thầm còn có một suy nghĩ: Thiên Vấn nói rõ là có đại thù với Tứ Quý lâu, lập trường khó mà cứu vãn. Mà Lăng Tiêu Túy cũng từng có thù hận với Tứ Quý lâu, bây giờ lại thêm chuyện Tứ Quý lâu dùng độc chiêu ám toán Vân Dương, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt. Còn có Độc Cô Sầu, lần thử kiếm mấy hôm trước, lập trường cũng trở nên đối lập, Thiên Vấn cũng đã sớm nói rõ vấn đề này: Ta tìm được hai trợ thủ?
Ừm, hai trợ thủ, tên như ý nghĩa, chính là chỉ hai người Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy...
Tính như vậy, trong đó căn bản không tính lão, hoàn toàn không đếm xỉa đến, một mình một đường.
Nhưng hiện tại... Người phải liều mạng lại chính là lão?
Phượng Huyền Ca vừa toàn lực xuất kích, vừa cảm thấy bản thân... Rất biệt khuất, rất oan uổng.
Lão phu chiến vì cái rắm gì?!
Nhất là hiện tại, chẳng khác nào đem tính mệnh bản thân ra làm tiền cược, cái này... Là sao?!
Nhưng Phượng Huyền Ca cảm thấy, vô luận oán thầm thế nào cũng được, vẫn là toàn lực ứng phó, tình huống hiện tại rất rõ ràng, thế vây giết đã thành lập, nếu người áo đen thực sự phá vây chỗ Phượng Huyền Ca, không nói ba người Cố Trà Lương sẽ thế nào, chỉ riếng sự trả thù của Tứ Quý lâu, Phượng Huyền Ca tự hỏi không gánh nổi, hôm nay, nhất định phải để kẻ này lưu lại đây!
Oanh một tiếng vang, chiến quả lập tức hiện, người áo đen liều mạng một kích, không chút kém hơn Lăng Tiêu Túy hay Độc Cô Sầu toàn lực xuất kích, Phượng Huyền Ca dù toàn lực ứng phó, vẫn khó tránh kêu to một tiếng, cả người như diều đứt dây bây ra ngoài, chưa rơi xuống đất, đã sớm phun máu đầy trời, bị thương không nhẹ.
Nhưng người áo đen kia cũng không dễ chịu, vừa rồi hắn bị Thiên Vấn đánh lén, thân chịu trọng thương, không những lục phủ ngũ tạng đều chịu tổn hại, mà ngay cả xương sườn cũng gãy mất hai cái.
Chiến lực Thiên Vấn tuy kém Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu hay là Niên tiên sinh, nhưng vẫn là cao thủ cùng cấp, là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, bất kỳ người nào bị hắn toàn lực đánh lén mà không phòng bị, cũng tuyệt không thể dễ chịu được.
Vừa rồi, người áo đen vì muốn phá vây, toàn lực xuất kích, uy thế hiển hách, người thường khó mà chịu nổi, nhưng mà thực tế hắn vẫn mang theo mấy phần may mắn, trông mong Phượng Huyền Ca giữ mình mà né tránh, để hắn có thể chạy thoát.
Chỉ tiếc hắn liều mạng phản công, lại đưa tới hiệu quả trái ngược, Phượng Huyền Ca không những không lùi, mà còn toàn lực phản công, Phượng Huyền Ca cũng không phải hạng xoàng, Tà Y Tửu Thần không có thực lực tương đối, sao có thể sống tới hiện tại?
Phượng Huyền Ca dốc toàn lực quyết tuyệt một kích, nhất thời khiến người áo đen thương càng thêm thương, vốn đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, nay chẳng khác nào lại chọ gậy vào quấy lên, mắt tối sầm lại, một ngụm huyết tiễn phun ra.
Tiếng gió càng thêm lăng lệ, thế công của Độc Cô Sầu chỉ kém một đường đã chạm tới người.
Người áo đen thần bí lảo đảo một trận, lập tức như liễu tơ múa may theo gió. Tựa như không chút ảnh hưởng bởi trọng lực, lại thuận theo lực đột kích của Độc Cô Sầu, mượn kình mà đi, nhưng mà công kích của Độc Cô Sầu nào lại dễ mượn lực như thế?!
Lần nữa nhận trùng kích, người áo đen tiếp tục phun máu, nhưng lần này, chuôi Lượng Thiên xích trong tay bỗng phát ra hào quang vạn trượng.
Vô số tia sáng như kim mang tinh tế bắn ra, đột nhiên bay vụt ra ngoài, trong nháy mắt che đậy bốn bề mấy chục trượng.
- Kim Mang Lượng Thiên!
Ba người Phượng Huyền Ca, Độc Cô Sầu, Thiên Vấn đồng thời hét lớn một tiếng.
- Ngươi là Lương Thương Hải?!
- Không nghĩ tới, tồn tại vượt ngang hắc bạch lưỡng đạo, uy nhiếp tam giang ngũ hồ, nhất thế quái kiệt như ngươi, lại biến thành một kẻ vô danh của Tứ Quý lâu!
Phượng Huyền Ca lau máu nơi khóe miệng, run rẩy đứng đấy, nhưng vẫn ngăn không được vẻ khiếp sợ trong mắt.
Lương Thương Hải hét dài một tiếng, hồn nhiên như chưa từng phát hiện thân phận mà bản thân hắn ẩn giấu lâu nay bị phát hiện, tựa như hóa thành một mũi tên, nhanh chóng bay ra ngoài.
Thân phận bại lộ là chuyện đã định, như vậy cũng không cần nhiều lời vô ích, hết thảy phải lấy sống sót làm ưu tiên hàng đầu!
Kim Mang Lượng Thiên.
Năm đó, Lương Thương Hải dùng một thanh Lượng Thiên xích, đánh khắp thiên hạ không đối thủ, thành tự uy danh hiển hách, chỉ là so với bản thân hắn, thanh Lượng Thiên xích trong tay hắn mới càng khiến người yêu thích, bởi vì thanh Lượng Thiên xích này ngoài là một kiện Kỳ Môn binh khí, còn là ám khí huyền dị có hạng trên giang hồ!
Lượng Thiên xích này dùng vô số đạo kim châm tinh tế tụ hợp mà thành, cái gọi là Kim Mang Lượng Thiên, chính là đặc tính của thanh Lượng Thiên xích này, nến biết nhưng cây kim châm cấu thành Lượng Thiên xích gần như không có chút trọng lượng nào, tụ thành thước cũng nhẹ như lông hồng, nhưng mà kim châm kia khi bắn ra ngoài, biến hóa theo một quỹ đạo kỳ quỷ, một khi đâm trúng da thịt người, liền có thể theo máu mà chui sâu vào thân thể, khó mà khu trừ!
Phàm là người trùng chiêu, cho dù tu vi cao đến mấy, cũng khó mà tránh khỏi cái chết!
Thậm chí ngay cả bản thân Lương Thương Hải, cũng không thể làm gì được thương thế này.
Cho nên năm đó, người giang hồ xưng nó là: Tuyệt Độc Kim Mang.
Nhưng ngay lúc Lương Thương Hải đang chính thịnh nhất, lại đột nhiên thần bí biến mất.
Cho đến hôm nay, đã qua mấy trăm năm tuế nguyệt không ai thấy hắn, đều cho rằng hắn đã sớm qua đời.
Đám người Cố Trà Lương cũng khó có thể tưởng tượng, không những Lương Thương Hải còn sống, hơn nữa còn trở thành lực lượng ám đạo trung kiên của Tứ Quý lâu.