Ta Là Chí Tôn

Chương 627: Tại sao?



Xuất động nhiều nhân thủ như vậy, trả cái giá nặng nề như vậy, thế mà không thể lưu được ba người trọng yếu nhất của đối phương!

Sau trận này, thậm chí còn không được tính là thắng thảm!

Hận Biệt Ly giận sôi:

- Tìm! Coi như đào bao thước đất, cũng phải tìm được ba người này cho ta!

...

Ba người Kiếm Tôn Giả thoát khỏi tử kiếp, đến giờ vẫn còn chút mơ màng, không biết phải làm sao...

Mục đích hiện tại của ba người rất đơn giản, một là báo thù cho huynh đệ, thứ hai còn bởi vì thù hận Tứ Quý lâu đã lợi dụng bọn hắn để bồi dưỡng thần cốt, nhưng lại không coi bọn hắn là người mà báo thù giúp. Thế nhưng ba người thực không nghĩ tới, bọn họ lại có thể làm dấy lên hạo kiếp to lớn như vậy.

Bọn hắn cố nhiên tập trung hết thảy lực lượng Tứ Quý lâu ở Thiên Đường thành lại, cũng không nghĩ tới, đám hộ vệ trước nay chỉ đi theo Lão đại, thế mà lại nghe bọn hắn điều động, tham dự chiến dịch này.

Sớm đã rõ thực lực song phương, mặc dù đã an bài nhiều chuẩn bị, chiến thuật chiến lược đều đã tính cả, hiệu quả rõ rệt, nhưng chung cuộc của trận chiến này đã sớm được quyết định từ lâu, ba người căn bản cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể sống sót, chỉ nghĩ xem có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, tận lực diệt sát đối thủ mà thôi.

Chỉ cần hoàn thành được chiến lược đã đặt ra, báo thù cho huynh đệ, lại hao tổn nhân lực Tứ Quý lâu, gây phiền toái cho Tứ Quý lâu, như vậy dù bọn hắn có phải bỏ mình tại trận hạo kiếp này, cũng có thể mỉm cười xuống Cửu Tuyền.

Nhưng vô luận thế nào, ba người cũng không nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại là nhân thủ Tứ Quý lâu chết sạch, hai đại tổ chức sát thủ cùng đám sát thủ mà bọn hắn triệu đến cũng tổn thất nặng nề, mà ba người bọn hắn lại tìm được đường sống.

Đối mặt với kết quả này, ba người nhất thời đều thấy mơ màng, gần như không dám tin vào thực tế này.

Tại nơi bí ẩn nào đó, ba người vẫn kinh nghi bất định nhìn nhau.

- Là ai đã cứu chúng ta?

Kiếm Tôn Giả có chút buồn bực:

- Chẳng lẽ ở Thiên Đường thành này, Tứ Quý lâu còn có hậu thủ? Sao chúng ta lại không biết nhỉ?

Hai người khác cũng tràn đầy mơ màng, nghi vẫn của Kiếm Tôn Giả cũng là nghi vấn của bọn hắn, chỉ có điều, Kiếm Tôn Giả hỏi ra trước mà thôi.

Đúng vậy a, đến cùng là ai đã cứu bọn hắn?!

Mặc dù Tứ Quý lâu có hậu thủ, thế nhưng... Nếu nói là hậu thủ đó cứu bọn hắn, có đánh chết bọn hắn cũng không tin.

Cửa mở.

Một vị công tử thân mang tử bào, thản nhiên đi đến, mặt mỉm cười, khí độ thanh tao lịch sự:

- Ba vị Tôn giả, hữu lễ.

- Vân công tử? Là ngươi?

Tam đại Tôn giả nhìn người thanh niên bước vào, lần nữa giật nảy cả mình, thậm chí có chút ngơ ngác, ngạc nhiên nói:

- Sao lại là ngươi?

Ba người bọn họ cùng Vân Dương, trước nay luôn có ân oán dây dưa, từ lúc mệnh căn của Kiếm Tôn Giả gặp nạn, đến chuyện Thiết Cốt quan ở sau, thậm chí gần đây châm ngòi cổ động, từng chút từng chút kích thích tác động vào vận mệnh quỹ tích của ba người. Hơn nữa vừa rồi, Vân Dương tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, đem di ngôn của Băng Tôn Giả đưa lại cho bọn hắn, khiến ba người cảm thấy nợ nhân tình lớn lao, độ thiện cảm tự nhiên tiêu thăng cực độ.

Thế nào cũng không nghĩ tới, khi ba người bọn hắn đối mặt với tình thế hiểm ác như thế, lại là Vân Dương xuất thủ cứu trợ.

Ân đức này, thực sự quá lớn, ân trước còn đó, nay lại thiếu ân cứu mạng, ba người thực không biết nên làm thế nào mới phải!

- Tại sao không thể là ta? Kỳ thực ta phải nói, trong Thiên Đường thành này, ngoại trừ ta ra, còn ai có năng lực này?!

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt.

Ba người mờ mịt ngồi xuống, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

Sương Tôn Giả trầm ngâm nửa ngày, mới phá vỡ cục diện bế tắc:

- Sự thật ở trước mắt, chúng ta đương nhiên không hoài nghi thực lực của công tử, nhưng không biết, vì sao Vân công tử lại muốn làm như thế?

Tuyết Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả thầm chấn động.

Vấn đề này hỏi rất chuẩn.

Chuyện khác thường, tất có mục đích.

- Thực ra cũng không tại sao cả.

Vân Dương mỉm cười:

- Ba vị cứ thoải mái, Vân Dương tuyệt đối sẽ không mượn ân này mà kéo ba vị theo mình, điểm đạo nghĩa tối thiểu này, Vân Dương ta còn có.

Thực tế, đây cũng là lo lắng lớn nhất của ba người, dù sao nợ nhân tình lớn như vậy, nếu Vân Dương thực sự muốn ba người bọn hắn hiệu trung, lúc đó thực không biết trả lời thế nào cho phải.

Đương nhiên, ba người sẽ không tình nguyện, thế nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, nghĩ thì dễ, mở miệng mới khó.

Nợ quá nhiều a.

Cho đến giờ nghe được lời Vân Dương, ba người mới thở nhẹ một hơi.

- Vậy...

Sương Tôn Giả buông nhẹ một hơi, thế nhưng trong lòng lại càng thêm mê hoặc.

- Không có nhiều vậy như vậy.

Vân Dương ngừng một chút mới nói:

- Từ lúc mới quen với ba vị Tôn giả, bởi rất nhiều hiểu lầm khiến cho mọi người phải đối lập với nhau, thậm chí cho đến bây giờ hai bên vẫn còn hiềm khích.

- Nhưng ba vị Tôn giả nghĩ xem, tiêu điểm mâu thuẫn ban đầu của chúng ta là từ đâu mà có? Cũng không khó để nghĩ, tại sao Vân mỗ lại có thiện ý với ba vị Tôn giả như vậy.

- Chuyện mà ba vị làm vì huynh đệ của mình, theo Vân mỗ thấy, thực cảm động cả thiên địa. Phần tình nghĩa huynh đệ này, chính là thứ mà Vân mỗ luôn truy cầu, nguyện vì nó mà nỗ lực hết mình.

Hắn nhẹ nhàng cảm thán một hơi, tràn đầy tình cảm nói:

- Ta cũng là người có huynh đệ, ta cũng có thể vì huynh đệ mà bỏ ra mọi thứ.

Ba người đều có thể cảm nhận được tình cảm trong lời nói của Vân Dương, đây tuyệt đối là lời từ tận đáy lòng, không chút khoa trương giả bộ!

Lại nhớ tới ngày đó, sở dĩ mâu thuẫn với Vân Dương cũng là vì Vân Dương bất chấp để cứu Lôi Động Thiên, quả thực tỏ rõ tình cảm thắm thiết, ba người họ sao không sinh cảm động.

- Người có thể liều mình vì huynh đệ như các vị, Vân mỗ thực sự không nỡ để các vị cứ thế mà chết.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Cho nên, coi như chỉ vì điều này, Vân mỗ đã có lý do để xuất thủ.

- Cứu ba vị, thứ nhất có thể để Băng Tôn Giả dưới cửu tuyền cũng không thương tâm khổ sở vì huynh đệ, thứ hai cũng có thể để thế gian này lưu lại một câu truyện truyền kỳ.

Những lời này, mỗi câu mỗi chữ đều phát ra từ tận đáy lòng, thành tâm thành ý, ba người cùng động dung cảm thán.

Tuyết Tôn Giả cầm đầu, ba người đồng thời hành lễ:

- Đa tạ hậu ý của Vân công tử.

Trong ba người, Kiếm Tôn Giả là người táo bạo nhất, đồng thời cũng là người nhanh mồm nhanh miệng nhất:

- Vừa rồi Vân công tử nhắc đến huynh đệ, tại hạ có một câu, không nói ra thì không thoải mái.

Vân Dương nói:

- Kiếm Tôn Giả cứ nói.

Kiếm Tôn Giả nói:

- Ta biết huynh đệ trong lời Vân công tử là Lôi Động Thiên kia, thế nhưng thứ cho tại hạ nói thẳng, cách làm người của Lôi Động Thiên kia cùng Vân công tử thực khác nhau một trời một vực, nào có thể đánh đồng, ta ở đây dám khẳng định một câu, người này tất có tâm hại công tử, công tử không thể không đề phòng.

- Nghĩa khí với huynh đệ là chuyện không có gì đánh trách, nhưng mà nếu giảng nghĩa khí với một tên lừa gạt, không những không dùng được, mà còn có thể bị nó thụ hại, di họa khôn lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.