Ta Là Chí Tôn

Chương 637: Cảm ơn ngươi



Thượng Quan Linh Tú vẫn mặc một thân nhung trang, thân thể cao gầy mềm mại được bao bởi một kiện áo choàng thuần trắng, mang theo mấy người hộ vệ, đại mã kim đao dạo bước trên đường, đôi mắt phương nhìn Vân Dương bước tới, trong một mảnh yên tĩnh, tựa như có vẻ chờ đợi sớm đã đoán trước.

- Ôi, Linh Tú tỷ tỷ.

Vân Dương kinh hỉ tiến lên:

- Thực sự nhân sinh không đâu không gặp, chúng ta lại gặp mặt.

Thượng Quan Linh Tú mỉm cười thản nhiên nói:

- Chuyện này cũng không có gì là trùng hợp, lần này là ta chuyên môn tới để đợi đại giá của Vân thế tử a.

Khóe miệng Vân Dương khẽ quắp lại, buồn bã nói:

- Xin hỏi Linh Tú tỷ có gì sai bảo, mà ta đã nói, Vân Dương vĩnh viễn chỉ là Vân Dương, nào có nhiều thân phận như vậy.

Thượng Quan Linh Tú sớm đã biết thân phận chân chính của Vân Dương, lại nhìn tiểu tử này mặt như oán phụ, lại còn đáp lại mấy câu, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

- Sai bảo thì không dám nhận, việc này chỉ là muốn nói với ngươi mấy câu, hỏi ngươi mấy chuyện mà thôi.

- Linh Tú tỷ, tỷ cứ nói, tiểu đệ nhất định biết gì nói nấy.

- Ừm.

Thượng Quan Linh Tú quay người đi:

- Theo ta một chuyến, vừa đi vừa nói.

Vân Dương có chút bồn chồn bước theo.

Bà trẻ này muốn tìm hắn làm gì đây a? Lại còn trịnh trọng như thế?

Vân Dương cũng không phải tên ngốc, nhiều lắm chỉ đôi lúc EQ hơi xuống thấp mà thôi. Trước kia có thâm cừu Cửu Tôn trên vai, mặc dù có chỗ minh ngộ, nhưng chỉ cần có lập tức chủ động dứt bỏ, nhưng hiện tại vô sự không có chuyện gì, ít nhất là đã có hy vọng lớn, cho nên nào có thể hoàn toàn thờ ơ với tâm tư giai nhân?

Kế Linh Tê là một, Thượng Quan Linh Tú cũng là mọt, Vân Dương không phải người gỗ, há có thể không cảm nhận được?

Chỉ là đối với Thượng Quan Linh Tú, Vân Dương lại có cảm giác phức tạp dị thường.

Cô gái này, kiên cường, dũng cảm, kiên nghị, cứng cỏi, rất nhiều tố chất mà tuyệt đại đa số nam tử cũng không có được, thế mà trên người nàng lại không thiếu một cái!

Hơn nữa, nàng còn mỹ lệ, thông minh, lan tâm huệ chất, chịu mệt nhọc, tình nguyện kính dâng, can đảm hy sinh.

Luôn tự biết mình cần gì, cũng biết mình khát vọng gì, nhưng những thứ này, dưới tránh nhiệm mà nàng phải gánh vác, nàng lại tình nguyện từ bỏ, không đi tranh thủ.

Bởi vì nàng biết, dựa vào hiện trạng của Thượng Quan gia tộc hiện tại, bản thân nàng không có tư cách theo đuổi cái gọi là hạnh phúc.

Hạnh phúc của nàng, vô luận là đối với nàng hay là đối với người mà nàng ưa thích, cũng chỉ là một gánh nặng nặng nề!

Cho nên nàng lựa chọn ẩn nhẫn.

Đối mặt với tình địch từng bước ép sát, Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn nhượng bộ. Từng bước rời khỏi tình duyên mà nàng vốn có thể tranh thủ phát triển, cho dù nàng có thực nhiều điều kiện tiện lợi, rất nhiều nhân mạch trợ lực, trưởng bối ủng hộ...

Thậm chí, cảm giác của Vân Dương đối với Thượng Quan Linh Tú còn bao hàm cả thương tiếc cùng kính trọng...

Một nữ tử tốt đẹp như thế, lại bởi vì gia tộc vì quốc gia mà gánh bao nhiêu xiềng xích lên người.

Sao mà bất hạnh!

- Vẫn chưa tìm được Lan tỷ sao?

Thượng Quan Linh Tú chậm rãi hành tẩy, vừa nhẹ giọng hỏi.

- Chưa tìm được.

Vân Dương thở dài một hơi.

- Không có tin tức cũng là tin tốt... Ai!

Thượng Quan Linh Tú còn chưa nói hết câu, đã lại quy về yên lặng.

Đối với Nguyệt Như Lan, cảm xúc của Thượng Quan Linh Tú nàng hết sức phức tạp.

Một mặt, Nguyệt Như Lan vô luận là về học thức, ăn nói, các phương diện đều đạt yêu cầu của một khuê mật tốt nhất.

Nhưng một phương diện khác, Nguyệt Như Lan vì Kế Linh Tê mà không tiếc hết thảy thủ đoạn tác hợp, đồng cùng không ngừng buộc nàng từng bước nhượng bộ, Thượng Quan Linh Tú cảm thấy rất không thoải mái.

Cam tâm nhượng bộ là một chuyện, thế nhưng bị người khác buộc nhượng bộ lại là chuyện khác, bất cứ ai cũng không muốn bị người ép buộc, nếu quả thực không cảm giác, hoặc là hoàn toàn không nhận thấy, vậy cũng chỉ có kẻ ngu mới vậy!

Thượng Quan Linh Tú không phải người ngu, cũng không phải không có cảm giác với Vân Dương, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu với cách làm của Nguyệt Như Lan!

Nhưng mà việc Nguyệt Như Lan làm vì Kế Linh Tê lại không có gì đáng trách, thân sơ vốn khác biệt, lập trường song phương cũng không cùng nhau, khó mà hài hòa, thế nhưng tại chiến dịch Thiết Cốt quan, ba nữ sánh vai kháng địch, trên chiến trường tạo dựng tình cảm hữu nghị kiên cố nhất, cả ba cùng chung chí hướng, cho nên trong một số trườn hợp đặc biệt khó tránh khỏi sẽ lục đục, nhưng tuyệt đại đa số thời gian, nhất là khi không có mặt của Vân Dương, vẫn có thể hòa hợp dị thường.

Nói đến một câu, Nguyệt Như Lan nhà ngươi ta chính là chuẩn tẩu tử của Kế Linh Tê, ừm... Hiện tại là tẩu tử thực sự rồi. Người ta không làm vì cô em chồng người ta, chẳng lẽ còn vì Thượng Quan Linh Tú?

Điểm này mà còn ghen tỵ, không hiểu, mới thực sự là không hiểu chuyện.

Lúc này Nguyệt Như Lan đột nhiên mất tích, cảm giác đầu tiên của Thượng Quan Linh Tú cũng không phải thở phào một hơi, mà là bi thương cùng thống khổ thật sâu.

Nàng lập tức huy động mọi lực lượng trên tay ra ngoài tìm kiếm, tìm vị tri kỷ, tỷ muội tốt của mình, việc tìm kiếm này đến giờ còn chưa kết thúc, vẫn đang tiếp tục tìm.

Giờ phút này nghe Vân Dương nói còn chưa thấy hạ lạc, Thượng Quan Linh Tú lại đau xót khó hiểu.

- Người tốt như Lan tỷ, sao lại... Ai.

Thượng Quan Linh Tú thở dài một tiếng:

- Cái thời đại binh hoang mã loạn này, cũng không biết bao tới giờ mới có thể kết thúc.

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Sắp kết thúc rồi, nhanh thôi!

Trong thanh âm của hắn, ẩn chưa một khát vọng mơ ước cuộc sống sau chiến tranh.

- Mấy đứa cháu nhỏ của ta, học tập ở chỗ ngươi thế nào rồi?

Thượng Quan Linh Tú lập tức vòng qua chủ đề nặng nề này.

- Không tồi, rất không tệ.

Đối với mấy tiểu tử kia, Vân Dương khích lệ không chút keo kiệt:

- Mấy tiểu tử kia không những có tư chất không tầm thường, hơn nữa còn có một trái tim kiên định, điểm ấy thực rất đáng quý, chớ nói chi phóng cách quân nhân được rèn rũa từ bé, hiện phát huy vô cùng tinh tế. Ai... Bọn hắn đến, so với nói là đến Vân phủ học tập, không bằng nói tới giúp ta một đại ân, để Bảo Nhi nhìn thấy bọn hắn, một đám nhỏ lớn hơn nó mấy tuổi mà lại ưu tú như thế, tự nhiên sẽ có tâm tư đuổi theo.

- Đối với sự trưởng thành của Bảo Nhi mà nói, rất có lợi.

Vân Dương nhìn Thượng Quan Linh Tú:

- Lời này của ta cũng không phải chỉ khen cho có, sáu đứa nhỏ của ngươi, bất kể là con đường tu hành, hay là tiến bộ trong học tập, đều tăng trưởng vôùng nhanh, thái độ học tập càng rất đoan chính, tiên sinh dạy bảo bọn hắn đều tán thưởng hết lời, không cần lo lắng.

Không cần lo lắng, bốn chữ này đối với mấy đứa nhỏ, tuyệt đối là lời khen không nhỏ!

Thượng Quan Linh Tú cười vui vẻ:

- Vậy là tốt rồi, chỉ hy vọng sau khi bọn nó lớn lên, chớ có làm bại hoại thanh danh Thượng Quan tướng môn chúng ta là được.

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Chuyện này ta có thể lập tức trả lời ngươi luôn, bọn hắn nhất định có thể đem thanh danh Thượng Quan tướng môn đẩy cao hơn một tầng! Đối với chuyện mấy đứa nhỏ kia có thể siêu việt tổ tông Thượng Quan tướng môn, ta vô cùng chắc chắn.

Thế nhưng Thượng Quan Lăng Tiêu Túy gật gật đầu, kích động đến mức mặt mũi có chút đỏ ửng, hiển nhiên cũng không lo nghĩ Vân Dương đang cố thổi phông hay khích lệ, bởi vì Vân Dương, chính là Vân Tôn, là Trí tôn trong Cửu Tôn, hắn, sẽ không tùy tiện khen ai, càng sẽ không nói nhảm, nếu đã nói, nhất định phải có đạo lý!

Nàng hít một hơi, lúc này mới trịnh trọng nói:

- Vân Dương, cảm ơn ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.