Thượng Quan Linh Tú nhìn theo Vân Dương đang sải bước dẫn đường.
- Không, đi Phiêu Hương.
- Vì sao?
- Ta thích Phiêu Hương, nơi đó, có phòng số một chữ thiên.
Thượng Quan Linh Tú không còn gì để nói.
Ca, ngươi có thể đừng giả bộ hoàn khố trước mặt ta không...
Phiêu Hương lâu.
Lúc này cũng là lúc mà sinh ý Phiêu Hương lâu thịnh vượng nhất, người bên trong đông nghìn nghịt, tựa như xếp hàng đi chợ vậy, bên ngoài vẫn còn không ít người chen lấn...
Mấy tên tiểu nhị từ xa nhìn hai người bước tới, hai mắt lập tức sáng lên, cho đến lúc chú mục nhìn lại, lập tức thầm kêu khổ.
Bởi vì trong số người tới kia có đại tiểu thư Thượng Quan gia tộc, người này tuy không sao... Nhưng người phía sau...
Lại có thân phận không tầm thường a.
Vân công tử!
Thế tử của Tiêu Dao vương, Vân Dương!
Trong địa giới Thiên Đường thành này, thực đúng là không có mấy ai không biết đại danh cùng tính tình vị công tử này?
Từ vốn là đệ nhất hoàn khố Thiên Đường thành, là tên ăn chơi đứng trên đỉnh thiên hạ, đến nay lại lộ thân phận cao nhân tu hành, hoành hành vô kỵ, công tử thế gia Thiên Đường thành, có ai mà không bị Vân công tử khi dễ qua? Chà đạp qua?
Là tiểu nhị lâu năm tại Phiêu Hương lâu, hắn từng mấy lần nhìn thấy vị Vân công tử này thu phí bảo hộ của mấy vị công tử ca khác, thu đến mức ai nấy đều phải xanh mặt, thế nhưng lại không ai dám mở miệng nói nửa chữ không?
- Không biết giờ còn chỗ trống không nữa.
Thượng Quan Linh Tú không quen ỷ thế hiếp người, vừa nhìn thấy khung cảnh đông nghìn nghịt, lập tức nhớ tới chưa đặt trước.
- Chuyện nhỏ thôi, xem tiểu đệ đây.
Lời còn chưa dứt, đã thấy Vân Dương ngửa đầu vọt tới.
- Nếu còn tới đây, không được một phòng chẳng phải tát vào mặt ta sao.
Phiêu Hương lâu là thực phủ nổi danh nhất Thiên Đường thành, từ trước đến nay luôn xếp đầu bảng về độ nóng bỏng, lúc nào cũng trong tình trạng đầy ngập khác, muốn ăn ở đây, cơ bản đều phải đặt trước.
Nhưng lấy thân phận của Vân Dương cùng Thượng Quan Linh Tú, nào cần đến chuyện đặt trước? Lúc nào đến, ăn uống thoải mái là được.
Cái gì? Đặt trước?
Ngươi thử nói hai chữ này trước mặt ta xem nào?
Còn muốn buôn bán hay không?!
Thượng Quan Linh Tú sẽ không làm gì, nhưng Vân Dương nhất định trực tiếp một tát đi qua. Hoàn khố, phải có phong phạm hoàn khố!
Dám yêu cầu ta đặt trước? Tin ta dỡ nhà của các ngươi hay không?!
- Cái lâu nát này còn chỗ ăn cơm không?
Vân Dương vểnh mũi lên trời hỏi.
- Vân công tử muốn ăn cơm đương nhiên có chỗ hầu hạ.
Tiểu nhị nhanh chóng đáp lại, một tiểu nhị khác đã vắt chân lên cổ chạy vào báo tin cho ông chủ.
Hết thảy không mấy mấy giây, liền đã thấy một trung niên mập mạp chạy vội ra, mặt mũi tràn đầy mồ hôi:
- Ai nha nha, Vân công tử đại giá quang lâm, tiểu điếm bồng tất sinh huy, mau mau mời vào trong.
- Còn chỗ ngồi sao?
Vân Dương hỏi.
- Có có có!
- Ta chỉ cần một chỗ yên tĩnh, không nên để người khác quấy tầy!
- Có có có!
- Phòng cũng phải đủ lớn mới được!
- Mời công tử lên lầu, sảnh số một chữ địa thế nào?
Ông chủ lau mồ hôi.
Vân Dương giận tím mặt:
- Ngươi xem thường ta phải không? Hay là cho rằng ta không có tiền? Không trả nổi cho ngươi? Vì sao không phải là phòng số một chữ thiên?
- Phòng kia...
Ông chủ mập mạp khó xử nói:
- Tam hoàng tử đã đặt...
- Kêu hắn cút!
Vân Dương trực tiếp nói ba chữ, ba chữ đầy cứng rắn.
- Cái này... Cái này... Cái này...
Trên mặt ông chủ không ngừng đổ mồ hôi, cả người như cá rời nước, há miệng lúc mở lúc đóng, không biết nói gì cho phải...
Ông trời của ta a, đó là tam hoàng tử... Ba chữ đơn giản của ngươi, lại đuổi người ta cút...
Coi như ngươi dám nói, thế nhưng ta không dám a!
- Tam hoàng tử đến chưa?
Vân Dương khẽ hừ nhẹ, khẩu khí khinh thường.
Ông chủ mập mạp của Phiêu Hương lâu, cũng chính là người nhà một tay quản sự trong phủ tứ hoàng tử, mặt ngoài có thể nói là rời quốc cữu phủ, tự lực cánh sinh, kỳ thực chính là mượn tòa tửu lâu này, vơ vét của cải cho tứ hoàng tử.
Nếu không có tứ hoàng tử làm chỗ dựa, bằng vào một kẻ xuất thân gia phó, nào có thể trở thành chưởng quỹ thực phủ chứ danh nhất Thiên Đường thành?
Chính vì biết như vậy, Vân Dương căn bản không thèm khách khí với hắn.
- Tam hoàng tử còn chưa tới, thế nhưng người trong phủ đã tới, tiểu nhân cũng khó xử...
Sắc mặt ông chủ mập mạp hiện vẻ xanh xao.
- Khó xử cái rắm, tránh ra một bên!
Vân Dương đẩy tên béo ra, sải bước lên lầu
Thượng Quan Linh Tú tranh thủ kéo hắn lại:
- Vân tiểu đệ, chúng ta ở đâu ăn cũng được, không cần làm lớn chuyện vô ích...
- Như vậy sao được?!
Vân Dương kiệt ngạo bất tuân:
- Chúng ta đại giá quang lâm tới đây, chính là cho cửa hàng này mặt mũi, ngoại trừ phòng số một chữ thiê, nào có phòng nào hợp thân phận chúng ta! Thân phận chúng ta há có thể lãnh đạm?!
Thượng Quan Linh Tú có lòng muốn nói, thân phận tam hoàng tử không kém gì chúng ta, nhưng ý niệm vừa chuyển, bản năng lại nhớ lại thân phận Vân Dương, thực sự dù là thân phận nào cũng không phải chỉ tam hoàng tử có thể so sánh, Vân Dương thực sự muốn nhượng bộ, nàng cũng chưa hẳn sẽ vui lòng, đương nhiên, trong đó còn nhiều chuyện phải nói...
Cái gọi là, tình nhân trong mắt hóa tây thu, Thượng Quan Linh Tú dù có hiên ngang hơn nữa, cũng khó tránh khỏi đạo lý tuyên cổ này, một tia suy nghĩ, lập tức kéo lệch cả mạch suy nghĩ, cho đến khi hồi tưởng thân phận Vân Dương dù có cao thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là thần tử, mà tam hoàng tử nhà người ta có kém thế nào đi nữa, cũng là huyết mạch hoàng gia...
Nhưng cũng chỉ là khẽ động nhất niệm, Vân Dương đã xông thẳng lên, chỉ nghe mấy tiếng gõ chân, hắn đã thẳng hướng đến tầng cao nhất.
Thượng Quan Linh Tú nhíu mi thanh tú, nhưng không nói gì thêm, yên lặng đuổi theo.
Lúc này nàng lại nghĩ, dù biểu hiện của Vân Dương có kiệt ngạo thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không phải bản tâm, thân phận chân thực của hắn là Vân Tôn, là Trí Tôn, sao có thể làm chuyện hồ nháo mà không lý do? Nhất định còn có dụng ý khác!
Tầng cao nhất chỉ có một căn phòng, từ đây có thể quan sát cả Thiên Đường thành.
Cửa phòng đóng chặt lại, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng cười nói.
Vân Dương sải bước đi qua, không nói hai lời, một cước đạp thẳng, cửa lớn lập tức bị đạp ra.
Ba người bên trong đang cùng nhau nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đạp bay, không hẹn mà cùng kinh ngạc quay đầu.
Đã thấy Vân Dương một thân tử bào, nghênh ngang sải bước đi vào, mũi vểnh lên trời, nói:
- Người trong này cút hết cho ta, hôm nay gia muốn uống rượu tâm sự trong phong này, không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Một người mặc cẩm y thấy thế lập tức giận giữ, nhảy vọt lên, cả giận nói:
- Vân Dương, ngươi có ý gì? Gian phòng này đã được tam hoàng tử sử dụng chiêu đãi khách quý, ngươi dám làm càn?
Người nói chuyện mặc dù tức giận, khí thế hùng hổ, ngôn từ lạnh lùng, nhưng mới mở miệng liền lôi tam hoàng tử ra đỡ, cũng đã lộ rõ người này cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế.
Vân Dương không thèm động, lạnh lùng nói:
- Nếu tam hoàng tử muốn tiếp khác, vậy để tam hoàng tử đến nói với ta! Ngươi là cái thá gì, cũng xứng đối thoại với ta? Hiện tại, ta đếm tới ba, nếu còn không cút khỏi cái phòng này, ta liền đem các ngươi lột sạch, sau đó ném các ngươi ra ngoài, ngươi nói ta dám hay không?!
Hắn dựng ba ngón tay, lặng lẽ nói:
- Một!
Trung niên nhân mặc áo gấm tức muốn phun máu, hai mắt trừng lớn muốn bắn ra lửa, râu tóc dựng đnưgs.
Vân Dương co lại môt ngón tay, nhẹ nhàng cười nói:
- Hai!
Ba người cùng nghiến răng nghiến lợi, thở dốc vù vù lại không chút động.
Vân Dương chậm rãi gấp lại ngón thứ ba, trong mắt đã bắn lãnh quang, lạnh lùng mở miệng: “...”