Ta Là Chí Tôn

Chương 652: Đã lâu không gặp!



Nếu như không phải đám người áo đen kia cũng kinh ngạc đến ngừng tay, thì hiện coi như không chết, thì Vân Dương hắn cũng phải mất nửa cái mạng!

Suy nghĩ nhanh chóng trở lại: Không phải đã nói... Thân người chỉ có cửu khiếu thôi sao?

Như vậy hiện tại... Hai khiếu mà hắn mới mở, là cái gì?

Mà nếu đã mở thêm được hai khiếu, vậy cực hạn của một người là có bao nhiêu khiếu huyệt?

Nghi vẫn hiện tại của Vân Dương tạm thời không có đáp án, nhưng lại có một nhu cầu cấp bách khác cần giải quyết, vấn đề này không phải là ngoại hoạn, mà là nội ưu... Một cỗ lực lượng xa lạ, đột nhiên hiện lên trong thân thể hắn.

Nguồn lực này bí ẩn lại lạ lẫm, nhưng lại cường đại đến không thể ngăn cản!

Thậm chí Vân Dương có thể tưởng tượng được, nếu như nguồn lực này không cải thiện tư chất hắn trước, mà đem đồn vào việc đột phát, hắn rất có thể sẽ bị cỗ lực lượng khổng lồ không hợp thói thường này thổi đển nổ tung!

May mắn thế nào, Vân Dương lại cảm nhận được thần thức của mình cũng đang chấn động mãng liệt.

Nguồn lực kia thế mà bỗng nhiên trùng kích vào không gian thần thức!

Dưới cỗ năng lượng cường đại áp bách, không gian thần thức vốn yên lặng đã lâu của hắn lại...

Một âm thanh đã lâu không gặp truyền vào trong ý thức Vân Dương.

“Ấy da da ~~~ ”

...

Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh áo đen đột nhiên nhún người nhảy lên, tựa như lôi đình chớp giật, quyết tuyệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, cường thế phóng tới chỗ Vân Dương, ý một lần đánh giết, diệt tuyệt hậu hoạn!

Thủ lĩnh áo đen kia chính là người có tu vi cao nhất trong đám người, trong lúc này, hắn cảm nhận rõ một điều.

Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, bất cứ người nào, có lẽ chỉ có lúc này, mới có thể chân chính giết chết Vân Dương!

Một khi bỏ lỡ cơ hội trước mắt, sợ là vĩnh viễn không có khả năng giết chết!

Bất luận kẻ nào đều khó có khả năng!

Tâm tư đến đây, tự có thể nghiệm, hắn cứ vậy động thủ!

Dùng hết toàn lực, một đòn cực hạn, thế tất phải giết!

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, thời khắc vi diệu chợt hiện.

...

Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn chăm chú nhìn Vân Dương, chú ý tới bất cứ biến đổi nhỏ nhặt nào của hắn.

Bất luận kẻ nào cũng không biết, từ khi bắt đầu bị ám sát, cho tới bây giờ, Thượng Quan Linh Tú chưa từng cảm thấy sợ hãi, kinh dị...

Tất cả những tâm tình tiêu cực, đều không có quan hệ gì với nàng!

Từ đầu tới cuối, Thượng Quan Linh Tú chỉ có một cảm giác.

Ngọt ngào!

Từ lúc bị ám sát.

Vân Dương ôm lấy eo nàng, thả người bay ra cửa sổ.

Nàng cảm thấy được, hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ của Vân Dương...

Thế là, cảm giác ngọt ngào trong lòng nàng cứ kéo tới bây giờ!

Đến mức, nàng thậm chí ẩn ẩn cảm kích đám thích khách ám sát này!

Với Thượng Quan Linh Tú mà nói, thiên trường địa cửu nàng không quản, chỉ cần nháy mắt là đủ!

Nàng vốn định, cứ bình bình đạm đạm trải qua, chôn dưới đáy lòng, sau đó, coi như cuối cùng không chiếm được bất cứ thứ gì, nhưng cảm xúc bình thản này, lại có thể an ủi nàng vô tận tuế nguyệt.

Đêm dài dằng dẵng, nhân sinh vắng vẻ, còn có thể nhớ tới bản thân còn có lúc như vầy, đã từng có thời gian nảy mầm tình cảm.

Nhưng nàng không nghĩ tới, giờ phút này, nàng được cảm nhận một cảm xúc kinh thiên động địa, cả đời khó mà quên được!

Một sinh yêu sinh tử không rời!

Từ sau khi trở xuống đầu tường, Thượng Quan Linh Tú lập tức đứng ở góc chết, tiến tới ra một quyết định.

Quyết không thể liên lụy Vân Dương.

Nếu có người muốn bắt nàng uy hiếp Vân Dương, nàng lập tức sẽ tự sát, tránh để ảnh hưởng tới Vân Dương.

Tương tự, nếu có người lợi dụng nàng để hấp dẫn sự chú ý của Vân Dương, phân tán tinh thần của Vân Dương, nàng cũng sẽ lập tức tự sát, tránh mọi khả năng bất lợi cho Vân Dương!

Ngoài ra, chỉ đứng tại chỗ quan sát.

Tu vi của nàng không giúp gì được hắn, gia nhập chiến cuộc chỉ khiến hắn thêm phiền. Vậy nên chỉ có thể nhìn.

Nhìn nam nhân mà nàng âu yếm chiến đấu, hắn thắng, hai người an toàn rời đi, viện quân tới, hai người cũng cùng rời đi. Còn nếu hắn bất hạnh thất bại, nàng sẽ giữ lại một kích cuối cùng, có lẽ sẽ giúp hắn một đường sống.

Nếu cuối cùng bất hạnh... Cả hãi vẫn sẽ cùng nhau lên đường, nhiều nhất cũng chỉ là vậy mà thôi.

Cho nên nàng vẫn chăm chú nhìn Vân Dương, tựa như một cây đinh cắp trước mắt, kiên cố như núi non trùng điệp, ngăn cản công kích như sóng gầm biển động, không chút bỏ lọt.

Cho nên nói, từ bắt đầu tới giờ, Thượng Quan Linh Tú chưa từng thấy sợ hãi, chỉ thấy hạnh phúc.

“Kỳ thực cả đời này của ta, nguyện vọng lớn nhất chỉ muốn trở thành một nữ nhân đứng sau lưng nam nhân, được một nam nhân che chở.”

“Có lẽ ta chiến đấu trên chiến trường, cũng có thể sáng tạo ra một truyền kỳ huy hoàng về nữ nhân, ta tự tin có thể làm được. Nhưng... Khi thích một người, ngươi sẽ phát hiện, tất cả vinh quang cùng huy hoàng, so với người đó đều trở nên không đáng giá, cho dù có bị coi là si ngu chấp mê, ta cũng cam lòng.”

Nhìn Vân Dương thở hồng hộc, nhìn Vân Dương chiến đầu kiên cường, Thượng Quan Linh Tú không thể không đau, nhưng tâm cảnh vẫn luôn bĩnh tĩnh không động.

Sinh tử cùng ngươi, không bỏ không rời!

Giờ khắc này, nhìn thấy tên thủ lĩnh áo đen nhún người nhảy lên, Thượng Quan Linh Tú thậm chí không cần cân nhắc, trong nháy mắt tên thủ lĩnh nhảy lên, nàng cũng chuyển động, thân ảnh cao gầy đón gió mà lên.

Nguyên nhân khiến nàng ứng biết như thế cũng rất đơn giản, dưới cái nhìn của nàng, thời khắc này Vân Dương còn chưa phát hiện hành động của tên thủ lĩnh áo đen kia, hoặc phải nói, thân thể của hắn đang xảy ra vấn đề nào đó, giờ khắc này, ngay cả muốn cử động cơ bản nhất cũng rất cứng ngắc.

Cho nên nàng nhất định phải tiến lên, tranh thủ chút xíu thời gian cho Vân Dương thở dốc!

Một chút xíu là được, dùng tận khả năng, dùng mọi sinh lực, tranh thủ cho Vân Dương!

Tốc độ thủ lĩnh áo đen như lôi đình thiểm điện, nhanh đến dùng ngôn ngữ cũng khó để hình dung, mà tóc độ của Thượng Quan Linh Tú, cũng phá huy đến đỉnh phong cuộc đời.

Thân thể mềm mại xuôi theo một quỹ tích thẳng tắp, một đi không trở lại lao về phía trước, kiếm trong tay lóe hàn quang, cánh tay vươn thẳng về phía trước, trên mũi kiếm, cương khí bắn ra lấp lóe.

Lấy tu vi còn chưa đến Thiên cảnh của Thượng Quan Linh Tú, có thể thi triển ta một chiêu tràn đầy cương khí như vậy, đã khiến người cực độ kinh dị, nói là viễn siêu cực hạn cũng không quá chút nào.

Nhưng công kích này, đối với thủ lĩnh áo đen mà nói, lại vẫn hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Hắn có thể đoán được, một chiêu cực hạn này của Thượng Quan Linh Tú, mặc dù mang theo khí thế vô lượng, không tiếc ngọc thạch câu phần, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thể ngăn hắn nửa cái hô hấp!

Hoặc, còn không đủ nửa cái hô hấp!

Có dùng từ châu chấu đá xe, không tự lượng sức cũng không đủ để hình dung, phải nói là kiến nhỏ lay cây mới thương đối thỏa đáng!

Nhưng hắn không biết, sở cầu của Thượng Quan linh cũng không phải ngăn hắn quá lâu.

Yêu cầu của nàng, chỉ cần một cái chớp mắt, nháy mắt giảm xóc, cũng đã đủ!

Đủ để Vân Dương phản ứng, chống cự, phản kích, thậm chí đào tẩu.

Chỉ cần tranh thủ một chút giảm xóc, để Vân Dương kịp phản ứng, bất kể Vân Dương lựa chọn thế nào, Thượng Quan Linh Tú cũng cảm thấy mình chết không tiếc!

Hai bên, đều như hai đạo lưu quang vọt lên không trung, nhanh chóng tiếp cận. Thủ lĩnh áo đen nhìn tư dung tuyệt thế bĩnh tĩnh đến bất ngờ của Thượng Quan Linh Tú, ánh mắt kiên quyết không vãn hồi kia, thầm đột nhiên thở dài một tiếng.

Mỹ nhân tuyệt thế như vậy, sắp vẫn lạc dưới kiếm của hắn!

Hơn nữa, còn là phá thành tửng mảnh nhỏ, thảm liệt đến không nói thành lời, thực sự là một chuyện đáng tiếc!

Lúc này, bảo kiếm trong tay hai người đã chuẩn bị va chạm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.