Ta Là Chí Tôn

Chương 653: Ta muốn người sống!



Thủ lĩnh áo đen bịt mặt thét dài một tiếng, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhanh chóng tăng thêm một phần lực!

Hắn nhất định phải đảm bảo, dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết Thượng Quan Linh Tú, duy trì công kích không đổi, tập sát Vân Dương, thời cơ hiện tại, không thể bỏ lỡ!

Ngay lúc ngàn cân treo sợ tóc...

Một đạo quang mang, đột nhiên thoáng hiện.

Giờ khắc này, giữa hai thanh kiếm chỉ còn khoảng cách không đến một ngọn tay, trong nháy mắt nữa thôi sẽ va chạm kịch liệt.

Nhưng cũng chỉ có một chút khoảng cách tí tẹo này, thanh đao kia đột nhiên xuất hiện chen ngang.

Cây đao này, tựa như xuyên qua hư không, quỷ quyệt xuất hiện ngay chỗ đó, hoàn toàn vượt khỏi nhận biết của mọi người.

Tạo hình của cây đao này cực kỳ ưu nhã, đường nét ưu mỹ, vẻn vẹn chỉ nhìn qua thôi, cũng có thể cảm giác một loại hoàn mỹ tới cực hạn!

Bất luận kẻ nào nhìn thấy cây đao này, đều sẽ không kìm lòng được mà thừa nhận: cây đao này, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!

Sau đó, cây đao này liền hung hăng bổ xuống kiếm của tên sát thủ!

Cùng với cây đao chợt hiện, Thượng Quan Linh Tú cũng cảm nhận được một cánh tay ôn nhu ôm lấy bở vai mình, tức thời kiềm chế thế đi của nàng, lập tức, cánh tay kia lại như hòa đẩy ra, thân thể nàng liền nhẹ nhàng lui lại phía sau.

Một thanh âm nhàn nhạt nói:

- Yên tâm, mọi chuyện có ta ở đây!

Sau đó liền nghe oanh một tiếng bạo hưởng, tựa như có vô số quang mang bắn ra từ vị trí đao kiếm va chạm.

Trong mảnh sương mù, chỉ nghe tiếng Vân Dương hét dài, vang tận cửu tiêu:

- Tới đi!

Thanh âm kia mang theo tự tin bễ nghễ khó nói nên lời!

Cái khí thể tùy ý thiên hạ, ngạo nghễ tràn đầy khắp không gian.

Tiếp đó là một tiếng kinh hô từ đối diện:

- Sao có thể? Điều này sao có khả năng...

Sau đó, một mảnh minh vụ từ bốn phương tám hướng đột nhiên phun trào, phô thiên cái địa bao khắp toàn trường.

Lại một thanh âm thuộc về Tiêu Dao vương Vân Tiêu Dao gào to:

- Giết! Giết hết cho ta!

- Ai dám đánh Lão đại ta!

- Công tử!

Vô số bóng người, từ bốn phương tám hướng thoáng hiện, vọt tới như cuồng phong vũ bão.

Uy áp tràn trền không gì sánh nổi cũng theo đó mà tràn xuống, quét ngang thiên địa.

Lúc này, một hắc ảnh nhanh chóng vọt lên, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, liều mạng bỏ chạy về không trung, ven đường liên tiếp ngạnh kháng mấy người công kích chặn đường, vẫn xông phá minh vụ, chạy khỏi trùng vây, lóe lên biến mất.

Bóng đen kia chính là tên thủ lĩnh áo đen, tu vi của hắn vốn là cao nhất trong cả đám, lại sớm nhìn rõ thời cơ, hơn nữa trước đó chưa từng tham dự vây công Vân Dương, chiến lực đầy đủ. Một đao ngăn cản vừa rồi của Vân Dương, không những chỉ cứu Thượng Quan Linh Tú thoát khỏi tử quan, mà còn giây sát bảo kiếm của hắn, kém chút khiến hắn chịu cảnh một đao phân thân.

Thủ lĩnh áo đen bịt mặt thấy thực lực hiện tại của Vân Dương mạnh đến như vậy, nếu còn ở lại cũng chỉ có một con đường chết, lại nhìn thấy minh vụ thổi ngang hư không, có thể thấy rõ có rất nhiều cao thủ tới trợ giúp Vân Dương, nên lập tức đưa ra quyết định, lập tức phá vây, nhất cử xông khỏi vòng vây, chạy thoát.

Người này dù sớm xem thời cơ, may mắn đào thoát, nhưng cũng không phải hoàn toàn không trả giá, ngay khi hắn xông phá khỏi minh vụ, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà phun một ngụm máu tươi.

Có điều, cái giá mà hắn phải trả, so với người khác lại quá khác biệt!

Tình huống phi biến, không nói tới việc viện quân của Vân Dương tới, chỉ tính riêng chiến lực cá nhân của Vân Dương mới tăng lên, trận này đã định sẵn bọn hắn phải thất bại, không có bất cứ may mắn nào.

Thậm chí, viện quân của phe Vân Dương xa xa áp đảo phe hắn, lại có thêm Sâm La đình trợ lực, mạnh yếu cách biệt, thêm nhân tố như Vân Dương, như vậy những người khác còn đang hãm trong trùng vây, một người cũng đừng hòng thoát!

Điểm này, hắn có thể khẳng định.

Thậm chí hắn còn tin rằng, nếu hắn hơi chút do dự, phân nửa là tuyệt đối đi không nổi!

Cho nên, ngay khi âm thanh đám người Vân Hầu tới, minh vụ của Sâm La đình vừa tràn ra... Hắn đã lập tức mượn lực phản chấn va chạm tới Vân Dương, tức thời dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy!

Ngay cả ngoái cũng không thèm ngoái lại.

Vân Dương nhìn hướng tên thủ lĩnh áo đen chạy đi, ngưng mắt thoáng qua, như có điều suy nghĩ.

Trong chớp mắt người áo đen bịt mặt bỏ chạy, hướng đối phương chạy không phải không có ai cản đường, thế nhưng không có ai ngăn lại, nếu Vân Dương xuất lực chặn đường, thực sự có mấy phần khả năng ngăn lại, dù sao trạng thái hiện tại của hắn cực tốt, so với đỉnh phong trước đó còn tốt hơn!

Xuất thủ ngăn lại gia hỏa này, khẳng định có thể làm được.

Nhưng Vân Dương không xuất thủ, lựa chọn để đối phương rời đi.

Nếu không để đối phương trở về, vậy kỳ phổ sao có thể đưa đến tay Tất tiên sinh?

Nhìn lại viện binh mà Vân Tiêu Dao, Lão Mai mang tới, cùng Thập Vương của Sâm La đình đang vây công mười tên sát thủ, đám sát thủ thực sự chật vật không chịu nổi, ngã trái ngã phải, hầu như không cần công kích cũng có thể ngã xuống, khóe miệng khẽ nở một nụ cười lạnh.

- Không nên giết bọn hắn, ta muốn người sống!

- Lão đại nói, muốn người sống!

Đông Thiên Lãnh lên tiếng.

Tứ đại công tử cũng mang theo hộ vệ của mình tới.

Ba tầng trong ba tầng ngoài, trùng điệp vây công, đem mấy tên sát thủ vây lại như thùng sắt vây núi.

Bóng tráng lóe lên, Kế Linh Tê xuất hiện trước mặt Vân Dương, nhìn qua Vân Dương một lượt, nói khẽ:

- Không sao chứ?

- Không sao không sao, rất tốt.

Vân Dương cười cười.

Đến lúc này, Vân Dương mới hơi thư giãn lại, lập tức cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, đây chính là di chứng của việc mệt mỏi đến cực độ, đến giờ thư giãn một chút mới bộc lộ ra.

- Ừm.

Kế Linh Tê nở nụ cười, không phản ứng lại Vân Dương, trực tiếp tới trước mặt Thượng Quan Linh Tú:

- Linh Tú tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.

Thượng Quan Linh Tú nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Ta đương nhiên không sao, nhưng sau trận này Vân công tử lại chịu không ít mệt mỏi, mau mau đưa hắn về nghỉ thì hơn.

Kế Linh Tê gật gật đầu:

- Linh Tú cùng chúng ta về đi, có chuyện gì, tỷ muội chúng ta cũng dễ thương lượng.

Thượng Quan Linh Tú cắn môi, có lòng muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vân Dương, cuối cùng không yên lòng, lập tức nói:

- Được.

Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, mười tên sát thủ bị vắt tới sức cùng lực kiệt, đám Vân Tiêu Dao gần như không tốn chút sức đã bắt sống toàn bộ.

Năm sáu người trong đó, sau khi bị bắt lại, còn chưa đợi đám người Vân Hầu phong bế kinh mạch, đã ngây ngất đê mê nằm xuống, mồ hôi toàn thân tuôn như suối, lè lưỡi há mồm thở dốc, trợn trắng mắt, tựa như sắp chết tới nơi.

Đám người của Sâm La đình lập tức tiến lại, áo giải đám sát thủ trở lại Vân phủ, vừa mới vú một cái, đã biến mất không thấy.

Chỉ có điều, trước khi cả đám biến mất, ánh mắt cùng chú mục nhìn qua Vân Dương một chút, ánh mắt phi tường kỳ dị.

Tựa như đang nhìn một con quái vật.

Được một tổ chức quái vật coi là quái vật, người nào đó thực sự cảm thấy được an ủi!

Sở Giang Vương:

- Ta nói... Vị Vân công tử này thực đáng gờm a, quả là người có thể làm việc mà người khác không thể làm, Tần Quảng Vương, vị minh hữu mà ngươi tìm được này, thực đúng là khó lường, thực phi thường.

Nhất Điện Tần Quảng Vương: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.