Vô số người tranh nhau xông ra cửa chính, ngửa đầu nhìn trời, chú mục vào vân tự, trên mặt đầu kính ngưỡng.
Mặc dù vố số người chạy ra đường, chen chúc không chịu nổi, nhưng không khí toàn bộ Thiên Đường thành, lại có vẻ yên tĩnh dị thường.
Vô số dân chúng Thiên Đường thành chỉ kính ngưỡng nhìn lên trời, nhìn dấu vết mà người bọn hắn tôn kính nhất lưu lại, cũng không có ai huyên náo ồn ào!
Trong mắt vô số người, đã hiện lên hạt nước óng ánh, cảm động không hiểu.
Đây chính là Vân Tôn!
Đây chính là Vân Tôn a!
Thần thoại đương đại, hiện thần tích trước mặt bọn hắn, thực sự là thần tích a!
Vân tự biến ảo vô định, há lại do nhân lực có thể thành?
Có rất nhiều người nhớ tới năm xưa, khi Vân Tôn còn trong thân phận Vân Dương, cái dáng vẻ hoàn khố kia, đều không nhịn được mà nở nụ cười, vừa cười vừa bội phục.
Năm đó, Vân công tử nổi danh tham tiền, vơ vét khắp nơi, nhưng giờ quan phương Ngọc Đường đã sớm chứng minh: Vô số gia quyến các chiến sĩ Ngọc Đường, vô số quân nhân tàn tật, mỗi năm, mỗi tháng đều nhận được trợ cấp!
Mà số tiền kia, chính là do Vân Dương, Vân Tôn lấy ra!
Thiết Tranh đại soái cũng đã ra mặt chứng minh: Không chỉ là quân phí cùng trợ cấp, mà ngay cả hỗn lễ năm xưa của hắn, cũng là do Vân Tôn tặng ngân lượng!
Cửu Thiên lệnh bí mật truyền tin tức, đó là một phần danh sách hoàn chỉnh, dày một chồng lớn.
Đó là danh sách mà Vân Tôn bí mật quyên ra ngoài, số ngân lượng được ghi lại, thực sự như thiên văn sổ tự.
Thô sơ giản lược mà tính, bao năm qua, người Ngọc Đường được Vân Dương gián tiếp, trực tiếp giúp đỡ, cơ hồ đã ngang với nhân khẩu cả nước cộng lại!
Một con số kinh người cỡ nào, tài phú trong đó lại lớn thế nào!
Mà Vân Tôn không lưu cho mình một xu bạc, tất cả đều phát ra ngoài.
Vố số người rơi lệ, trái tim kích động muốn bạo tạc.
- Đây chính là Vân Tôn của chúng ta!
- Là thần của Ngọc Đường chúng ta!
Bây giờ vị thần này đã lộ diện, trực tiếp lưu chữ trên trời. Mặc dù tuyệt đại đa số người ở đây không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng bản năng lại bảo cho bọn hắn phải hoan hô.
Vô số quân nhân tàn tật, quả phụ liệt sĩ, chỉ nhìn mấy dòng chữ mà Vân Tôn lưu lại, nước mắt liền xoát xoát chảy xuống.
Đó là cảm kích từ sâu trong xương tủy! Đời đời kiếp kiếp tôn kính!
- Từ khi thiên hạ có người đến nay, chưa từng có bất cứ người nào, có thể được dân chúng kính trọng đến như vậy!
Hoàng đế Bệ hạ cảm khái một tiếng:
- Trẫm hiện không hề có cố kỵ, càng không chút ghen tị, chỉ thấy đầy may mắn, may mắn người như vậy, lại là người Ngọc Đường chúng ta!
Từ khi chữ của Vân Tôn xuất hiện, treo lơ lửng trên trời.
Càng ngày càng bắt mắt.
Tất cả mọi người cùng ý thức được, đây là Vân Tôn đại nhân, đang chờ người khác đáp.
Tất cả cùng im lặng chờ đợi.
Lẳng lặng nhìn.
Vô số người bịt miệng, nước mắt tùy ý chảy xuôi, không chút nháy mắt nhìn lên trời, đây là chữ viết của ân nhân, là vết tích của Vân Tôn đại nhân!
Cả đời này chưa hẳn có thể gặp mấy lần, lần này, dù chỉ là mấy chữ, ta cũng nhất định phải nhìn cho rõ! Nhất định phải khắc sâu trong lòng!
Vĩnh viễn, không thể quên!
Có vô số thư sinh, tại chỗ lấy ra bút mực, liều mạng vẽ lại.
Sau nửa canh giờ, một thanh âm thanh nhã xuất hiện, không biết từ nơi nào, nhưng lại ung dung truyền khắp Thiên Đường thành.
- Vân Tôn đại nhân, ân ân oán oán thị thị phi phi, vô luận ở đâu cũng không thể giải quyết bằng phương thức bình hòa. Nếu Vân Tôn đại nhân đã muốn chấm dứt ân oán, như vậy kết thúc ở Thiên Đường thành này luôn cũng có gì không được?
Vô số người xì xào bàn tán…
- Người này là ai? Hắn có thân phận, lai lịch gì? Sao lại có ân oán với Vân Tôn đại nhân? Hắn có tư cách này sao?
- Xuỵt, ngươi không thấy trên trời viết là Niên tiên sinh sao? Chắc chắn người này chính là Niên tiên sinh, có thể để Vân Tôn đại nhân ra mặt mời, nhất định không phải người thường, tất có lai lịch của hắn…
- Mẹ nó, ta còn không biết chuyện đó sao, ta muốn hỏi là hỏi có ân oán gì… ừm, hỗn đản này lại dám kết thù với Vân Tôn đại nhân? Còn dám ra mặt đối đầu, sao hắn dám chứ…
- Ây… cái này, nhìn đi… nhìn! Mây trên trời vừa thay đổi, có nội dung mới.
Dưới ánh mắt của ngàn vạn người, chỉ thấy mây trên trời lại biến thành màu đen, khảm tại chân trời. Khiến người tự nhiên mà sinh cảm giác nặng trĩu đè nén.
- Niên tiên sinh, Tứ Quý lâu các ngươi hèn hạ vô sỉ, dùng thủ đoạn bỉ ổi mai phục huynh đệ chúng ta ở Thiên Huyền nhai, hại chết tám huynh trưởng của ta. Thù này Vân mỗ không dám quên. Nếu muốn trả ân oán, tự nhiên phải ở Thiên Huyền nhai! Chỉ bằng Tứ Quý lâu các ngươi, còn chưa có tư cách quyết chiến với ta ở Thiên Đường thành!
Lời nói này, nội uẩn oán giận trùng thiên, càng có sát khí tung hoàng ba ngàn dặm.
Người nhìn thấy mấy dòng chữ này đâu chỉ có ngàn vạn, lập tức oanh loạn.
Tựa như vứt xuống đám người một viên siêu cấp tạc đạn, không có giới hạn, hám địa kinh thiên!
- Là người Tứ Quý lâu hại chết Cửu Tôn? Bọn hắn… sao dám.,. Sao có thể làm ra chuyện như thế!
- Tứ Quý lâu là cái gì? Ai có thể nói cho ta biết một chút không!
- Tứ Quý lâu đáng chết! Đám rắm chó Tứ Quý lâu nên bị hủy diệt!
- Tên Niên tiên sinh này, chẳng nhẽ là thủ lĩnh Tứ Quý lâu?
- Con mẹ nhà nó xem ra không phải thứ gì tốt, họ gì không họ đi họ Niên, đáng bị Vân Tôn đánh thành thịt vụn!
Càng có người la hét ầm ĩ:
- Họ Niên, sao ngươi còn không chết đi, cút khỏi Thiên Đường thành!
- Tứ Quý lâu, cút khỏi Thiên Đường thành, nhanh đi chết đi!
Một người hô, trăm người ứng, trăm người ứng thì vạn chúng từ. Trong khoảnh khắc, mấy trăm vạn bách tính cùng đồng thời hô to:
- Họ Niên! Cút ra khỏi Thiên Đường thành! Tứ Quý lâu, cút ra khỏi Thiên Đường thành!
- Nợ máu tră bằng máu!
- Đám Tứ Quý lâu các ngươi, từ trên xuống dưới đều chết không yên lành, chết không toàn thây!
- Trời đánh Tứ Quý lâu, đáng bị thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!
- Vương bát đản họ Niên, con mẹ nhà ngươi còn có mặt mũi sống trên đời sao, nhanh đi chết đi, chết cho sạch đất!
Những dòng chữ mà Vân Dương ngưng lại trên trời, chẳng khác nào công khai hung thủ dẫn tới cái chết của Cửu Tôn. Cừng từ căn bản, ngăn mọi mưu đồ của Tứ Quý lâu ở Ngọc Đường.
Từ giờ khắc này, ở Ngọc Đường, Tứ Quý lâu nửa bước khó đi!
Trừ phi vĩnh viễn không lộ diện, nếu không cũng chỉ là chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Chỉ cần con dân Ngọc Đường còn chưa chết hết, đối lập song phương sẽ không tiêu trừ!
Mạnh như Xuân Hàn Tôn Chủ năm đó, cũng có mấy người biết thân phận Tứ Quý lâu của hắn. Huống chi thứ mà Tứ Quý lâu muốn, xưa nay không phải hoàng quyền, mà là khí vận.
Hết lần này tới lần khác, cái thứ đồ chơi như khí vận này, lại không thể nào tách khỏi dân chúng.
Người mà bị cả một nước cừu hận, nói gì tới việc thu tụ khí vận?