Ta Là Chí Tôn

Chương 820: Mộng!



Tiên Nhân không chỉ tới không, càng trong dăm ba câu liền ra quyết định, sau đó cho một thời hạn muốn dẫn nàng đi.

Đối với việc thế giới này không thể tiếp nhận Cực Thiên chi lực, hai canh giờ đã là cực hạn, Thượng Quan Linh Tú cũng không hoài nghi, thế nhưng tâm tình lại khẽ chập trùng, gợn sóng vô tận.

Bởi vì chuyến đi này, rất có thể nàng sẽ phải đoạn tuyệt hoàn toàn với hồng trần thế tục!

Không biết bao nhiêu năm nữa, mới có cơ hội trở lại đây.

Thậm chí khi đó trở lại Thiên Huyền, cũng đã sớm thành thương hải tang điền, cảnh còn người mất!

Tâm niệm khẽ chuyển, Thượng Quan Linh Tú không chịu được mà thất thố

Quá nhanh!

Quá gấp!

Căn bản không kịp nói tạm biệt, đã phải lập tức rời xa?

Thượng Quan Linh Tú như thấy lòng đau hồn đoạn, vội vã chạy ra ngoài, một đường chạy ra, nước mắt chảy xuôi.

Hai canh giờ!

Chỉ chút thời gian như thế, nào có đủ a.

Đám chất nhi còn đang trên chiến trường, vì nước mà chiến, vì nhà báo thù, nhất định không gặp được.

Nhưng những người còn lại rất nhiều.

Thượng Quan lão phu nhân lập tức phát lệnh:

- Toàn bộ Thượng Quan gia, tập hợp trước từ đường!

- Tất cả thành viên Thượng Quan gia trong kinh thành, trong một canh giờ, nhất định phải trở về, không cho phép chậm trễ!



Viện tử đơn độc của Thượng Quan Linh Tú.

Bạch Y Tuyết ẩn ẩn cảm thầy từ bên trong truyền ra một cỗ khí tức đặc dị như có như không, nhưng vừa tiếp xúc, lại khiến Bạch Y Tuyết như thấy rơi vào hầm băng, không rét mà run, bản năng đè tay lên chuôi kiếm, càng vận chuyển tâm pháp đến đỉnh phong, tùy thời xuất thủ bạo kích, thấy rõ, cảnh giác của hắn lúc này đã lên tới đỉnh điểm.

Vân Dương cùng Kế Linh Tê đang dốc lòng tu luyện bên trong, mà lần này bọn hắn tu chính là Âm Dương hợp lực, hai người đồng tu, can hệ trọng đại, tuyệt không thể để ngoại vật quấy rầy!

Trong lúc này mà để ngoại lực quấy nhiễu, sẽ có thể tạo nguy cơ thiết tưởng cũng không chịu nổi.

Hết lần này tới lần khác, Bạch Y Tuyết lại thấy trái tim mình như đang run rẩy, bởi vì dù hắn có đề phòng như vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cỗ khí tức như có như không kia, nó cường đại tới một trình độ không thể tưởng tuongj nổi, so với bản thân hắn, đã không còn là kiến càng lay cây nữa, mà phải là kiến với cự long, chênh lệch giữa hai bên, đã đạt đến mức vô hạn, không có bất kỳ khả năng chống lại!

Nhìn lại Phương Mặc Phi ở bên, Phương Mặc Phi cũng đang khẩn trương như hắn, thậm chí so với hắn còn càng khẩn trương hơn.

Kỳ thực Phương Mặc Phi cùng không cảm ứng được uy năng dị thường trong tiểu viện của Thượng Quan Linh Tú, tu vi của hắn còn kém hơn Bạch Y Tuyết mấy bậc, còn chưa đủ để cảm ứng được ba động dị thường kia, hắn khẩn trương, chủ yếu là do bị dọa, bởi biểu hiện quá mức khác thường của Bạch Y Tuyết, khiến cho Phương Mặc Phi cùng sinh ra cảnh giác dị thường, đến mức biểu hiện còn càng khoa trương hơn Bạch Y Tuyết.

Phương Mặc Phi thầm oán: Lão đại a Lão đại, Niên tiên sinh cùng Tứ Quý lâu đã bị ngài đuổi đi a? Lại tạo ra thành thế lớn đến thế làm gì, chúng ta không dám nói chắc đâu, ngươi xem Bạch Y Tuyết còn sợ đến như vậy? Nếu chẳng may địch nhân cùng cấp ngài tới tập kích, chúng ta có liều mạng cũng không ứng phó được a!

Cũng đang khẩn trương.

Hai mắt Bạch Y Tuyết đột nhiên tối lại.

Bởi vì, hắn nhìn thấy, các hắn không xa, một nữ tử áo trắng đột nhiên xuất hiện.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào hết!

Xuất hiện đột ngột dị thường!

Trước đó rõ ràng là một khoảng trống, nhìn qua là có thể thấy không sót thứ gì, hoàn toàn không có góc chết, nhưng nữ tử trước mặt này, rõ ràng lại như bước ra từ hư không, thậm chí, khi nàng hiển lâm, không hề tạo ra nửa điểm không gian ba động.

Cứ như vậy mà thản nhiên xuất hiện, trực tiếp hiện lên trước mặt hắn.

Ánh mắt trong suốt, nhẹ nhàng nhìn qua.

Lông tơ toàn thân Bạch Y Tuyết đều dựng đứng lên, trường kiếm đã ra khỏi vỏ: “…”

Đây là bản năng của cao giai tu giả, cơ hồ, Bạch Y Tuyết muốn hỏi, ngươi là ai?

Nhưng mà ngạc nhiên phát hiện, bản thân lại không thể nhúc nhích!

Rõ ràng trường kiếm còn trong tay, đang lấp lóe hàn quang, lại không thể động được dù chỉ một chút, thậm chí ngay cả một câu, một chữ cũng không nói ra được.

Nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng, bản thân không hề bị khống chế, cũng không có bị điể, huyệt, càng không có thủ đoạn đặc thù cản trở.

Nhưng, vì sao lại như biến thành đá vậy?

Hắn có lòng muốn hô gọi Phương Mặc Phi, để hắn cảnh giác, thế nhưng làm thế nào cũng không thể hô thành tiếng, khóe mắt khẽ đảo qua, chỉ thấy Phương Mặc Phi đang cảnh giới trên nóc phòng, bày ra một tư thế nghiến răng nghiến lợi cầm trường kiếm nhào xuống, cũng là không thể động!

Tư thế kia… căn bản vốn nên liền rơi xuống, nhưng lại cứ lấy tư thái đó, nghiêng 45 độ, cảnh giới trên nóc phòng, cầm trường kiếm nghiên răng nghiến lợi, một bộ muốn tấn công… định trụ!

Sau đó nữ tử áo trắng kia ung dung dạo bước chân qua, chầm chậm tới gần.

Cảm nhận Huyền khí mênh mông từ trong phòng truyền tới, nữ tử áo trắng khẽ nở nụ cười.

- Thế sự vô thường, tới đây đã là có duyên, vẫn là không thể để các ngươi lưu lại tiếc nuối này đi. Vì đánh tan một cái tiếc nuối mà gián đoạn một lần tu luyện, vậy ta cho ngươi một chút bồi thường đi.

Nàng nhẹ tay đưa lên, hời hợt vẽ một đường trên không rung, dường như vẽ một vòng tròn, một vòng tròn không quá hợp quy tắc.

Hai tay nàng vừa hạ xuống, từ đông phương xa xôi, nơi mà mặt trời dân lên, một đoàn tử khí đột nhiên ứng động mà bay đến.

Sau một khắc, vượt qua vô số không gian, cực tốc bay tới khu nhà nhỏ, sau đó nhanh chóng co lại, hóa thành hai viên cầu nhỏ chừng hạt ngô, cẩn thận rơi xuống.

- Đây mới thực sự là Tiên Thiên Tử Khí thuần chính nhất, có được có mất, mới là nhân duyên.

Nử tử áo trắng nở nụ cười nhàn nhạt, hai viên cầu nhỏ hóa thành hai đạo lưu quang, bay thẳng vào trong phòng.

Hai viên Tử Cực Quang Chây nhanh chóng bay qua, một viên đánh vào đan điền Vân Dương, một viên đánh vào đan điền Kế Linh Tê, lập tức liền biến mất, nhập vào trong thể nội hai người.

Mà hai người đang tu luyện, hoàn toàn không để ý tới ngoài ngoại giới, chỉ thấy đan điền khẽ phồng lên, sau một khắc, oanh một tiếng, Huyền khí trong thể nội lập tức lao nhanh tàn phá, khó mà tiếp tục đè nén.

Nếu là lúc bình thường, hoặc là tuyệt đại đa số thời gian tu luyện, việc quấy rầy trong lúc tu luyện là vấn đề tuyệt đối cấm chỉ, phàm là người tu luyện mà bị quấy rầy, nếu chỉ bị gián đoạn tu luyện, cũng đã là nhờ trời. Động một tí sẽ là khí huyết lưu động, kinh mạch rối loạn, huyết khí đảo ngược, công thể tổn hại, thậm chí là bạo thể mà chết!

Mà chuyện như nữ tử áo trắng làm, đem ngoại lực ngưng tụ lại, trực tiếp đẩy vào trong thể nội hai người Vân Dương, càng là chuyện tuyệt đối không cho phép phát inh. Tình huống trực tiếp nhất, chính là hai viên Tử Cực Quang Cầu kia tự hành dẫn bạo trong đan điền hai người, đem hai người nổ thành mảnh nhỏ, thi cốt không còn, thậm chí là hóa thành bột mịn, chôn vùi vẫn diệt!

Nhưng, hiện thực lại là…

Khí mạch của cả hai dù lưu động kịch liệt dị thường, dần lộ dấu hiệu muốn bạo tẩu, thế nhưng lại ổn định dị thường, thế như chẻ tre xong phá một đạo bình cảnh, sau đó lại lần nữa phồng lên, lại đột phá…

Cứu vậy liên tiếp không ngừng, chỉ trong có mấy chục hơi thở, cả hai đã liên tục đột phá ba giai vị, trong quá trình thậm chí còn không thấy nửa điểm khó chịu!

Cái cảm giác dày vò thống khổ khi đột phá lúc trước, hoàn toàn không thấy xuất hiện!

Tới lúc này, bảy khối tử tinh bố trí trên mặt đất cũng đã không còn được một phần mười…

Chỉ là, lần tu luyện này đã dừng lại, cũng là… tu luyện đã hoàn thành?!

Kết quả này, thực sự… quá ngoài dự đoán, không thể tưởng tượng nổi?!

Đối với lần tu luyện này, dù Vân Dương đã sớm xác định, nhưng vẫn chỉ là suy nghĩ, bản thân hợp lực với Kế Linh Tê, có thể đột phá một hai giai vị cũng đã đủ. Nhưng lại tuyệt đối không thể ngờ rằng, kết quả tu luyện lại trôi chảy thuận lợi đến thế!

Kết quả này, thực sự vượt xa mong muốn, khó đến cực điểm.

Hai người tỉnh tại từ trong nhập định, từ trên mặt đối phương, đều thấy được vẻ ngơ ngẩn.

Hai người như mới nằm mộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.