Ta Là Chí Tôn

Chương 834: Đường tương lai



Không thể không nói, cơ hội để hắn dùng đến chiến mã sẽ càng ngày càng ít, có lẽ trực tiếp sẽ không cần.

Nhưng Hồng Hồng lại ỷ lại vào hắn như vậy, nếu hắn biến mất, nói không chừng vì cô đơn tịch mịch mà Hồng Hồng làm việc gì đó ngu ngốc.

Bảo mã thông linh như vậy, cả đời sẽ chỉ nhận một chủ nhân.

Chuyện chủ nhân mất, bảo mã chết theo chưa phải mới một hai lần. Vân Dương cũng không muốn nhìn chuyện như thế phát sinh.

Hồng Hồng hân hoan, đối với bản thân có thể ở bên chủ nhân, nó thoải mái tới cực điểm, khi thì mừng rỡ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn ngậm vài đóa hoa rực rỡ đến hiến vật quý. Khi thì ở bên Vân Dương cọ qua cọ lại, cọ trái cọ phải, cái đuôi óng mượt phất tới phất lui, hận không thể dán lên người Vân Dương, khi thì ngừng chân trên đỉnh núi, ngửa mặt hí dài, tái hiện phong thái Mã Vương.

Đối với sự quấn quýt si mê của Hồng Hồng, Kế Linh Tê cũng không hề có chút chán ghét, bởi vì không chỉ với Vân Dương, với Kế Linh Tê thì Hồng Hồng cũng nịnh nọt tới cực điểm.

Không chút ý thức rằng, sau trận chiến này, chủ nhân của nó sẽ phải đi.

Chỉ riêng điểm này, đã khiến Kế Linh Tê vô cùng yêu thích Hồng Hồng.

- Vấn đề mấu chốt hiện tại, nếu chúng ta đến Huyền Hoàng giới, vậy Hồng Hồng phải thế nào? Nó có thể đi đâu?

Vân Dương phiền muộn nói với Kế Linh Tê.

Cánh tay đã vuốt ve Hồng Hồng của Kế Linh Tê bỗng dừng lại, cả người lập tức ngơ ngác.

Bởi vì nàng cũng ý thức được hậu hoạn có thể xảy ra, cái hậu hoạn nặng nề tới cực điểm này, cũng có tỷ lệ xuất hiện lớn đến cực điểm!

- Chẳng lẽ ngươi không thể đưa Hồng Hồng theo sao?

Tu vi Kế Linh Tê dù mạnh, nhưng tâm cảnh lại không đủ, sau khi minh ngộ, liền cảm thất hoảng loạn.

- Bình tĩnh mà xem xét, ta đương nhiên muốn đưa Hồng Hồng đi cùng.

Vân Dương ung dung nói:

- Nhưng như thế cũng không phải cách hay. Hồng Hồng có thể khoái hoạt, phần nhiều chính là nhờ hồng trần thế tục này, ở đây, nó có thể tùy ý tung hoành, thể hiện phong thái Mã Vương, nếu cưỡng ép đưa nó đi, nó sẽ không được khoái hoạt, cả đời còn lại đều hậm hực không vui.

- Cấp độ ở Huyền Hoàng giới hơn xa Thiên Huyền đại lục, cao thủ nhiều như mây, tu giả có tu vi hơi cao một chút liền có thể có tốc độ còn nhanh hơn Hồng Hồng bộc phát toàn lực, hơn nữa còn có thể không nhìn chướng ngại mà phi hành. Dưới tình huống như vậy, Hồng Hồng sao còn có thể khoái hoạt?

- Nó là tuấn kỵ, bảo mã lương câu, tốc độ mới là ý nghĩa tồn tại của nó, nếu điểm đặc dị ấy không còn nữa, vậy không chỉ là hậm hực không thôi, bi thương phẫn uất cũng chỉ là chuyện bình thường, đối với nó, nào có mảy may ích lợi?!

- Bảo mã lương câu như vậy, chỉ thích hợp tồn tại ở hồng trần thế tục như Thiên Huyền đại lục. Nếu đi Huyền Hoàng giới, nó sẽ đánh mất tất cả kiêu ngạo, cô đơn mà kết thúc.

Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Nếu như thế, ta nguyện để nó ở lại đây, cho nó tự do, cả đời khoái ý.

- Nếu nó muốn tham chiến, muốn rong ruổi trên chiến trường, ta liền nhờ Phó Báo Quốc chiếu cố nó. Nếu nó muốn tự do, xưng vương trong bầy ngựa, ta liền thả nó rời đi, cho nó tự do không ràng buộc.

- Ta không hy vọng nó không vui, bất kỳ phong hiểm nào cũng không muốn, đừng nói là cảnh tượng ác liệt có thể đoán trước kia.

Kế Linh Tê nói:

- Nhưng hiện tại, nó đã coi ngươi là chủ nhân duy nhất, rời khỏi ngươi, nó cũng sẽ không được vui vẻ, cũng sẽ hậm hực cô đơn.

Vân Dương nặng nề nói:

- Nhưng tối thiểu như vậy sẽ không chết a. Nếu đi Huyền Hoàng giới, sau khi nó mất tất cả kiêu ngạo, nó tất sẽ chết, hơn nữa còn là sầu não uất ức mà chết, không còn bất luận tôn nghiêm.

Kế Linh Tê nhìn Hồng Hồng đang vui chơi:

- Không nhất định a? Có chúng ta chiếu cố, sao nó có thể chết?

Vân Dương nghiêm túc nói:

- Điểm quan trọng trong này, chính là nó là một vị Vương giả! Là Mã Vương trong mã, một khi tôn nghiêm bị tiết độc, Vương giả có thể sống tạm bợ được sao?! Ngươi như vậy, ngựa cũng như thế! Thậm chí người còn có thể tham sống sợ chết, hoặc mưu cầu tương lai, nhưng thế giới của ngựa lại quá mức đơn thuần, một khi tôn nghiêm bị mất, chính là cùng đồ của nó!

Tiếng hí dài vang lên, Hồng Hồng từ xa lao nhanh tới, trong miệng ngậm lấy một nhành hoa, ngẩng đầu đưa tới cho Vân Dương.

Vân Dương đưa tay nhận lấy, Hồng Hồng lại dùng đầu ủi ủi tay Vân Dương, ủi qua hướng Kế Linh Tê.

Vân Dương bật cười:

- Ngươi muốn ta đem đóa hoa này cho nàng?

Hồng Hồng lắc đầu vẫy đuôi, dáng vẻ thản nhiên, toàn thân khoái ý.

Vân Dương thuận lý đưa hoa đến trước mặt Kế Linh Tê, Kế Linh Tê vừa nhận lấy, liền ôm Hồng Hồng hôn một cái, Hồng Hồng cao hứng nhảy ba trượng, chợt hóa thành một đạo hồng ảnh, nhanh chóng rời đi.

Kế Linh Tê càng thêm không nỡ:

- Vân Dương, dường như Hồng Hồng đã nhận ra điều gì đó…

Vân Dương càng thêm khó chịu:

- Hồng Hồng đã thông linh, tự nhiên là có thể cảm giác được, cho nên nó mới tận lực phóng thích bản thân, cố gắng tạo ra những hồi ức tốt đẹp nhất.

Mấy ngày sau đó, Hồng Hồng càng lúc càng vui vẻ, đi tới đi lui, động tĩnh như gió, không rời hai ngươi nửa bước.

Vân Dương có một cảm giác rõ rệt: Hồng Hồng đang cố gắng nịnh nọt hắn, muốn để hắn vui vẻ. Có lẽ là nó muốn dùng mọi khả năng, để hắn lưu lại… cũng hoặc là, để thời gian ở chung ngắn ngủi còn lại, hai bên càng thêm vui vẻ một chút…

Vân Dương cùng Kế Linh Tê, càng đi càng chậm, cước trình một ngày vài trăm dặm giờ không còn đủ trăm dặm, thậm chí còn ngắn hơn.

Mấy ngày này, Vân Dương thỉnh thoảng lại bay ra ngàn dặm, tìm linh thảo cho Hồng Hồng, càng đem Đông Cực Tử Tinh nghiền thành bột phấn, trộn lẫn trong cỏ khô, đút cho Hồng Hồng ăn.

Hồng Hồng ăn đến ngon lành say dưa, vừa ăn, vừa vui vẻ vẫy đuôi, tràn đầy vui vẻ.

Thế nhưng Vân Dương lại phát hiện, đại lượng linh khí đủ để tu sĩ bình thường no bạo, nhưng Hồng Hồng lại như không nhận thấy bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ hời hợt nhai nuốt, tựa như ăn cỏ bình thường.

Tò mì, dứt khoát mỗi bữa đều nghiền Đông Cực Tử Tinh cho Hồng Hồng ăn, cho nên mấy ngày nay, Hồng Hồng trước sau đã xử bảy tám khối Tử Tinh.

Nếu tình huống này mà để Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nhìn thấy, đoán chừng hai vị đại lão này không phát điên không được, mà trực tiếp tìm Vân Dương liều mạng cũng có thể.

Đây chính là Đông Cực Tử Tinh a!

Huynh đệ, có cần lãng phí thế không a!

Hai chúng ta, ngươi cho mỗi người một khối, thế mà cho ngựa ăn, tới giờ gần chục khối, chẳng lẽ tình nghĩa với chúng ta còn không bằng con ngựa?!

Nhưng chuyện lãng phí, còn xa xa không chỉ thế. Vân Dương đem tinh huyết của bản thân ép ra ngoài, bôi lên cỏ khô, đưa cho Hồng Hồng.

Hồng Hồng ăn đến vui vẻ, vui vẻ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.