Ta Là Chí Tôn

Chương 835: Từ biệt không thể tránh



Nhưng, sáng sớm ngày hôm đó, Vân Dương đem cổ khô đã chuẩn bị đút cho Hồng Hồng, lúc Hồng Hồng ăn, nó vẫn từng ngụm nuốt lấy, thoạt nhìn rất vui vẻ, giống như những ngày trước đó.

Thế nhưng Vân Dương nhạy bén phát hiện…

Trong mắt Hồng Hồng, ấp ủ hai giọt nước mắt.

Mặc dù chậm chạp… lại đùng đùng rơi trên cỏ khô.

Chỉ là vừa rơi đã bị Hồng Hồng nuốt lại, nếu hơi không lưu ý, có thể sẽ bỏ qua.

Vân Dương chỉ thấy trái tim hung hăng thắt lại, trong chốc lát, một cảm xúc chua xót cùng mờ mịt dần sinh sôi, khó mà ức chế, không thể bình phục.

Vân Dương đột nhiên đứng thẳng người, nhìn Thiên Huyền nhai ẩn ẩn có thể thấy được từ xa, trong lúc nhất thời, cảm xúc cuồn cuộn, nhưng lại không thể nói rõ là cảm giác chỉ, chỉ biết nó gợn sóng quay cuồng, không thể gọi tên.

Hồng Hồng ăn xong cỏ khô, mấy ngày nay nó vốn luôn hoan thoát, lại dường như có thêm mấy phần ủ rũ.

Đầu ngựa cọ cọ vào Vân Dương, không để hắn rời đi, càng đem đầu mình đặt vào lồng ngực Vân Dương.

Cứ vậy tùy ý để Vân Dương ôm, bình yên thiếp đi.

Vân Dương ôm Hồng Hồng, sắc mặt trầm túc. Kế Linh Tê quan tâm tựa bên cạnh, cũng dựa vào người Hồng Hồng, cũng nhau an tĩnh nghỉ ngơi.

Trong chớp mắt này, hai người một ngựa như tạo thành một chỉnh thể, dưới ánh triều dương, tựa như hiện lên một vòng hào quang vàng óng, chói lọi tới cực điểm.

Một ngày nay, Vân Dương cùng Kế Linh Tê không đi thêm một bước, nghỉ ngơi tại đỉnh núi này ròng rã một ngày.

Cho đến khi hoàng hôn trải khắp đại địa, rốt cục Hồng Hồng tỉnh ngủ.

Xoay mình đứng lên, bờm đỏ rung rung, ngửa mặt hí dài.

Một thanh âm hí dài này, nghe như kinh thiên động địa, khí tức kéo dài, lông bờm toàn thân như hỏa diễm bốc cháy.

Núi cúi đầu, thân mật cọ sát trên đùi, trên tay, trên ngực, trên mặt Vân Dương như mọi khi.

Sau đó trầm thấp tê minh, lại cọ sát lên người Kế Linh Tê. Sau đó qua một bên tìm cỏ khô, vẫy đuôi một cái, lại điềm nhiên như không có chuyện gì.

Kế Linh Tê nói:

- Bao giờ chúng ta đi?

Vân Dương trầm mặc nói:

- Sớm ngày mai đi.

Vào lúc ban đêm.

Vân Dương lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sắc trong nhẫn không gian ra chuẩn bị, hai người cùng động thủ trình diễn tay nghề, một bàn tiệc tối phong phú liền được bày ra, còn lấy ra hai vò rượu, hai người đối ẩm.

Hồng Hồng ở bên cũng uống ba chén lớn, mừng rỡ nhấc vó hí dài, thanh chấn sơn cốc.

Đêm đã khuya.

Tựa hồ Vân Dương cùng Kế Linh Tê đã thiếp đi.

Hồng Hồng năm ở bên, đứng dậy không tiếng động.

Ánh mắt nó, trong bóng đêm lóe ra hào quang xích sắc, lưu luyến không thôi nhìn Vân Dương chăm chú.

Nó cực kỳ cận thận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm góc áo Vân Dương, sau đó lui sau hai nước, yên lặng chăm chú nhìn Vân Dương, một hồi lâu sau, không nhúc nhích.

Từ trong đôi mắt tròn trịa kia, dần dần chứa đầy nước mắt, rốt cục, từng chuỗi rơi xuống.

Sau một lát, nó chậm rãi quay người, tựa như sợ quấy rầy Vân Dương, lặng yên không tiếng động tách ra bảy tám trượng, đột nhiên xoay người một cái, nhẹ nhàng nhảy vào trong bóng tối, một đường không để lại chút thanh âm, nhanh chóng rời xa, chỉ trong nháy mắt, đã tới một ngọn núi cao ngoài mấy dặm.

Ngọn núi này, so với ngọn núi mà hai người Vân Dương đang ở, còn cao hơn rất nhiều.

Thân thể như hỏa diễm của Hồng Hồng sừng sững trên đỉnh núi, ngửa đầu ưỡn ngực, đột nhiên quay đầu nhìn lại, vô hạn lưu luyến nhìn về phương hướng của Vân Dương, một hồi lâu không nhúc nhích.

Gió đêm lạnh thấu xương, lông mao toàn thân Hồng Hồng cuồng vũ trong gió, nhưng bản thân lại không chút nhúc nhích, tựa như đã hóa thành một pho tượng duy mỹ.

Không biết qua bao lâu, Hồng Hồng mới chậm rãi quay đầu, thu lại ánh mắt lưu luyến.

Cúi đầu xuống, trong tiếng trầm thầm nức nở, móng ngựa bất an đạp lên đỉnh núi, tựa như đang do dự, rất muốn chạy về, chạy đến nơi mà nó ưa thích, chạy đến bên chủ nhân ấm áp của bản thân, ôn lại nhu tình không bỏ.

Nhưng nước mắt nó chảy ướt đẫm mảnh đất dưới chân, cuối cùng cũng không trở về.

Sau đó, nó rốt cục quay đầu mà đi, lần này, tựa như một đạo thiểm điện xích sắc, lao thẳng vào trong rừng rậm, không quay đầu nhìn lại.



Sáng sớm.

Kế Linh Tê tỉnh lại từ trong mộng.

Mơ màng mở to mắt, phát hiện cả ngừa đang dựa vào Vân Dương, đầu đặt trên vai Vân Dương, ý xấu hổ không nói nên lời đột nhiên nổi lên, tranh thủ chống tay, đưa mắt nhìn lại, lại tức thời phát hiện thiếu gì đó.

Sau một hồi, Kế Linh Tê mới phản ứng được, ánh mắt đưa quanh, lẩm bẩm nói:

- Hồng Hồng đâu rồi? Ra ngoài kiếm ăn sao?

Thanh âm Vân Dương trầm thấp, mang theo cảm xúc không nói nên lời:

- Hồng Hồng đi rồi.

- Đi rồi?

Kế Linh Tê lập tức bật dậy, nghẹn ngào nói:

- Nó đi thế nào?

Vân Dương nhắm mắt lại:

- Hồng Hồng vốn là linh chủng thông linh, lần này chúng ta đi, căn bản không có ý định mang nó theo, nhưng nó một mình đuổi từ Thiên Đường thành tới đây, tình cảm này, sớm đã hiểu rõ, nói nhiều vô ích…

- Kỳ thực từ khi đó, ta biết Hồng Hồng đã cảm nhận được ta muốn rời xa, khó có ngày gặp lại, cho nên nó liều lĩnh đuổi theo, muốn cáo biệt cùng ta.

Dọc đường này, nó liều mạng thể hiện bản thân, một mực đi dạo bên chúng ta, mặc kệ là ta cho nó ăn gì, nó đều ăn, mặc kệ là thích hay không thích, đều liều mạng ăn.

Vân Dương nhắm mắt lại, thanh âm tựa như bình dị không có nửa điểm ba động, nhưng Kế Linh Tê lại mẫn cảm nhận ra, từ trong lòng Vân Dương, đang dâng lên một cơn sóng ngập trời.

- Nó muốn, chỉ là một quãng thời gian vui sướng.

- Bây giờ, đã gần tới Thiên Huyền nhai, nó biết không thể nào tiếp tục đi theo, cho nên nhân lúc canh ba… lặng yên rời đi.

Vân Dương tiêu điều nhắm mắt lại.

Trước mắt hắn, vẫn quanh quẩn cảnh tượng Hồng Hồng ngừng chân trên đỉnh núi xa xa, quay đầu vọng lại, chua xót trong lòng khó mà hình dung.

Tạm biệt, Hồng Hồng!

Ta sẽ nhớ ngươi…

Vân Dương thở dài một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn vô hạn.

Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể tiêu dao khoái hoạt, vô câu vô thúc…

Lúc đó, khi ta trở lại Thiên Huyền, nhất định sẽ lập tức tìm ngươi, lại cho ngươi ăn, chúng ta cùng nhau rong ruổi, vui thích vô biên!



Trước Thiên Huyền nhai.

Vân Dương một bộ tử bào, bồng bềnh mà đên, bên cạnh hắn chính là Kế Linh Tê, toàn thân áo trắng, chung yên đến.

Hai người cùng nhau đi tới, nghiễm nhiên như một đôi thiên đồng ngọc nữ, nam anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nữ quốc sắc thiên hương, phong thái yểu điệu.

Nhưng mà cho đến khi lân cận Thiên Huyền nhai, sắc mặt Vân Dương chợt biến, thần thức của hắn phản hồi cho hắn một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

- Sao Đông tuyến quân cùng Phó Báo Quốc lại xuất hiện ở đây? Quy mô này, rõ ràng là điều toàn bộ Đông tuyến tới, bọn hắn muốn làm gì?

Nhìn quân doanh lít nha lít nhít phía trước, nhìn tinh kỳ phần phật trên không, Vân Dương cảm thấy kinh ngạc từng chặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.