Ta Là Chí Tôn

Chương 842: Đường đến cuối cùng, không cần nói ngoa



- Vân Tôn đại nhân vừa giải hoặc cho ta hiểu, lại còn nói lời hợp ý ta.

Niên tiên sinh mỉm cười:

- Nếu đã là sinh tử chi giao, hôm nay cũng nên phân sinh tử, kết thúc khí số chi tranh. Đã như vậy, Vân Tôn đại nhân không ngại cứ nhiều lời một chút. Bản tọa tung hoành cả đời, tự hỏi kiến thức cũng rộng rãi, nhưng cũng là lần đầu gặp được chuyện kỳ quái như vậy.

Vân Dương nở nụ cười tràn ngập mỉa mai:

- Bí mật của Cửu Tôn phủ, chỉ thuộc về một mình Cửu Tôn. Hơn nữa, chân tướng trong đó ta cũng đã vừa nói rõ, chỉ có công pháp đặc biệt của Cửu Tôn, mới có thể thôi động bí mật cất giấu trong Cửu Tôn phủ. Mà công pháp này, ngoại trừ chín người chúng ta, không ai có thể động dụng được, cho nên cái gọi là bí mật trong Cửu Tôn phủ, Niên tiên sinh có biết cũng vô ích, ngược lại chỉ khiến tiên sinh càng thêm khốn nhiễu mà thôi, tọa hóa huyền bí, vô số chuyện vượt ngoài nhận biết của cá nhân, nếu cứ cưỡng cầu, cũng chỉ vô ích rước họa, hơn nữa… Cửu Tôn phủ cũng đã biến mất!

Niên tiên sinh hơi biến sắc, kinh ngạc nói:

- Biến mất? Chẳng lẽ không phải là do Vân Tôn đại nhân dùng bí pháp giấu đi? Không để lộ trước người ngoài?

Vân Dương hởi cười:

- Ta biết, tiên sinh vẫn luôn mơ ước Cửu Tôn phủ. Có điều, hiện tại… hết thảy đều đã quá muộn.

Niên tiên sinh xuất thần nói:

- Quá muộn?

Vân Dương khẳng định nói:

- Đúng là quá muộn, thiên mệnh của Cửu Tôn phủ đã kết thúc, thần vật như thế vốn không nên tồn tại trên thế gian, không phải sao?! Hơn nữa… đường của ta và ngươi khác biệt.

Niên tiên sinh cười cười, lẩm bẩm nói:

- Khác đường… mưu cầu khác nhau.

Vân Dương nói:

- Bí mật trong Cửu Tôn phủ, chung chung cũng chỉ có thể, nói nhiều hơn nữa, biết cũng vô ích, mất công nghĩ nhiều.

Ánh mắt Niên tiên sinh khẽ lộ lãnh ý, thản nhiên nói:

- Bất kể thế nào, hôm nay đại nhân cũng đã giúp bản tọa giải đáp băn khoăn trong lòng, cũng nên đa tạ Vân Tôn đại nhân một tiếng, Cửu Thiên lệnh, ha ha, tốt cho một cái Cửu Thiên lệnh.

Vân Dương nâng chung trà, uống một ngụm, thản nhiên nói:

- Trà rất ngon.

Niên tiên sinh trầm mặc một chút, lo lắng nói:

- Chỉ tiếc, trà này đã nguội.

Vân Dương lạnh lùng cười cười:

- Lời đã hết, trà đã nguội, người tính không bằng trời tính, thiên ý luôn trêu ngươi.

Niên tiên sinh mỉm cười:

- Ngày đó Vân Tôn đại nhân chủ động ước chiến, thiết nghĩ vốn nên trà đầy tự tin, sao lại còn nói thiên ý. Thế cục hôm nay, gần như đã có thể kết luận, chỉ có hai người Vân Tôn đại nhân tới phó chiến, thực không biết là mù quáng tin thiên ý, hay là quá mức khinh thường Tứ Quý lâu chúng ta!

Vân Dương híp mắt lại:

- Nếu Niên tiên sinh không tin thiên ý, cần gì khố trụ Cố Trà Lương bao năm?! Trận Thiên Huyền nhai ngày đó, không thể diệt hết Cửu Tôn chúng ta, thiên ý thuộc về ai thì cũng đã quá rõ ràng, chuyện hồng trần, vốn là ân oán phân minh, mọi chuyện có thể nói đều đã định.

Niên tiên sinh lạnh nhạt nói:

- Từ khi gặp mặt, ta đã rõ ý Vân Tôn, hiện càng như vậy. Vân Tôn đại nhân quả là người vì nước vì dân, có thể nói là đệ nhất hào kiệt đương thời, cái gọi là hiệp chi đại giả, quả thực không gì hơn cái này!

- Chỉ tiếc, Cửu Tôn trà… từ nay tận sạch!

Niên tiên sinh bực mình thở dài một tiếng:

- Cửu Tôn, từ nay cũng không còn tồn tại, cũng là một đáng tiếc!

Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên đi ra ngoài, ung dung nói:

- Vân Tôn, hiện trên Thiên Huyền nhai này, đã tụ tất cả tinh nhuệ của Tứ Quý lâu ta, người kế thừa thần cốt có mười hai người, chính là huynh đệ mười hai tháng, ngoài ra còn có… Xuân Hạ Thu Đông, sứ giả bốn mùa. Còn có, chính ta, Tứ Quý chi Niên!

- Nơi này có hai mươi chín người, chính là chiến lực đỉnh phong, cũng là lực lượng cuối cùng của Tứ Quý lâu.

- Nói cách khác, nếu ngươi có bản lĩnh giết hai chín người chúng ta, như vậy từ nay về sau, Thiên Huyền đại lục không còn Tứ Quý lâu!

Niên tiên sinh bước tới ngoài cửa.

Vân Dương lẳng lặng hỏi thăm:

- Thiên Huyền đại lục không còn Tứ Quý lâu sao! Ý của ngươi là… ở một nơi khác, vẫn còn có Tứ Quý lâu?

Niên tiên sinh nhẹ nhàng cười:

- Có lẽ có, có lẽ không có. Huyền Hoàng giới, cũng là nơi ta chưa từng bước chân tới a!

Vân Dương không nói.

Thân thể Niên tiên sinh hóa thành mây mù biến mất:

- Tuyên cổ vĩnh hằng, nhất niên Tứ Quý, há lại để một cái gọi là Cửu Tôn có thể sánh vai, Vân Tôn, chuyên tâm chuẩn bị chiến đi. Sau nửa canh giờ, chúng ta nhất quyết sinh tử, kết thúc ân oán!

- Trận chiến này, ta không nắm chắc. Có điều, tin rằng Vân Tôn đại nhân cũng không có lòng tin tuyệt đối đi. Có điều, đến lúc cuối cùng, bất kể là ta chết hay ngươi chết, hai bên cũng không còn tiếc nuối.

- Nếu ngươi chặt được đầu ta, hy vọng ngươi kính ta một chén, nói cho ta biết bí mật mà ngươi chưa nói. Nếu ta lấy đầu ngươi xuống… ta cũng sẽ kính ngươi một chén.

Thanh âm biến mất.

Bộ bàn trà ấm trà tinh mĩ cứ thể bày trong miếu, Niên tiên sinh bỏ đó không thèm để ý, vứt bỏ như giày cũ.



Trong quá trình hai người trao đổi, Kế Linh Tê vẫn luôn ở bên, không hề mở miệng lên tiếng, cho tới giờ khắc này thấy Niên tiên sinh đã ra ngoài, Vân Dương ngồi bên kia trầm mặc, không khỏi mở miệng nói:

- Vị Niên tiên sinh này, nếu chỉ nhìn qua.. Thực không hổ là bá chủ giang hồ, không nói tốt hay xấu, chỉ nhìn khí độ phong thái, đã đứng trên đỉnh thế này.

Vân Dương nặng nề nói:

- Tất cả những người có thể quấy động phong vân, có ai không phải là tuyệt thế nhân kiệt? Tứ Quý lâu hùng bá giang hồ, danh chấn thiên hạ vài vạn năm, tự nhiên càng có nhân tài lớp lớp. Nếu Niên tiên sinh không đủ kiệt xuất, sao có thể làm lãnh tụ Tứ Quý lâu?

- Nói cho cùng, cũng chỉ là lập trường khác biệt, đưa đến ân oán cừu hận mà thôi, có thể nói là vận mệnh dẫn lối, cũng có thể nói là một vấn đề vô giải. Tình huống hiện tại, Tứ Quý lâu cùng Niên tiên sinh nhất định phải giết được ta, mới có thể triệt để chiếm cứ Thiên Thần mộ địa, tiến tới thành tự Thiên Thần, xây dựng đại nghiệp vô thượng. Mà ta, vì muốn báo thù rửa hận cho các ca ca ta, cũng tất phải nhổ tận gốc Tứ Quý lâu.

- Lời Niên tiên sinh nói hôm nay, không có nửa câu nói dối.

Kế Linh Tê nói:

- Điểm này, ta vẫn luôn dùng Băng Tâm quyết vận dụng Tha Tâm Thông theo dõi, xác nhận không thể nghi gnowf.

Vân Dương trầm mặc nói:

- Không ngoài dự liệu, vốn là chuyện hiển nhiên, hôm nay tuyệt đối phải quyết ra sinh tử, cái gọi là hoang ngôn, tại giờ khắc này, đã hoàn toàn không có ý nghĩa.

- Miễn cưỡng nói bừa, chỉ sẽ diễn hóa thành tâm ma, chuyện tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng sinh tử của bản thân. Đã đến lúc này, hắn sẽ không nói dối.

- Nửa canh giờ nữa, phải đấu như thế nào, ngươi đã có suy tính chưa? Đối phương người đông thế mạnh, không đễ xử lý a!

Kế Linh Tê có chút bận tâm.

Vân Dương cười cười:

- Chớ nói là hai chín người, coi như có nhiều hơn thì sao? Đánh tới người cuối cùng ngã xuống là được. Sở dĩ ta đề nghị, sở dĩ Niên tiên sinh đáp ứng, chính là thái độ thuần túy giang hồ, giải quyết ân oán lẫn nhau.

- Lần quyết chiến này, chính là muốn dùng phương thức giang hồ đến giải quyết.

- Cái gọi là phương thức giang hồ, chính là… chiến đấu, ngươi sống ta chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.