Ta Là Chí Tôn

Chương 844: Nhất đao đoạn sinh tử!



Bởi, trường đao trong tay Vân Dương vừa chém ra, trước mắt bao người, xuất hiện biến hóa hoàn toàn vượt qua nhận biết của đám người!

Vốn đao thân sáng như tuyết, trong nháy mắt bỏ xuống, lại đột nhiên phát sinh biến hóa.

Biến hóa lớn đến kinh người!

Trong nháy mắt đao kia chém xuống, vậy mà đã biến thành trường đao dài bảy trượng, vốn cách không chém nghiêng, lại biến thành quét ngang mà đến, thế công bao phủ bảy người, không bỏ sót một ai!

Hơn nữa, giờ khắc này, lưỡi đao chủ tâm mà tới kia, lại như hóa thành sấm chớp!

Tốc độ nháy mắt tăng gấp mười lần!

Mấy người Tứ Quý lâu trước mắt, có ai mà không phải hạng người kinh nghiệm phong phú, dùng mấy chữ thân kinh bách chiến cũng không đủ để hình dung! Nhưng mà dù nhân sinh bảy người cộng lại gần vạn năm, cũng chưa từng được thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy!

Người điều khiển đao, chứ không phải là thiểm điện trên trời, muốn dài sao liền dài như vậy được a!

Biến hóa này, đã hoàn toàn vượt phạm trù tư duy của đám người!

Chỉ thấy đao quang lóe lên, từ một đạo thiểm điện, lại hóa thành sát mang hoành thiên dựng thẳng!

Kẻ đứng mũi chịu sào là Nhất Nhị Tam Nguyệt, đối với tai hoạt đột nhiên hiện, lại có phán đoán sai lầm, cơ hồ không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, quang mang lóe lên, liền bị một đao chém đoạn, cứ vậy mà đi đời!

Đến một khắc cuối cùng, trên mặt bọn hắn, vẫn mang theo nụ cười giễu cợt!

Một đao này của Vân Dương vốn là đã tính từ trước, vừa ra tay liền không chút lưu thủ, xuất bất kỳ ý liên trảm ba người, thậm chí sau khi chém ba người, đao thế vẫn không chút suy giảm, nhanh chóng truy phệ người thứ tư!

Đao quang phốc phốc phốc bay thẳng xuống!

Trên thực tế, người thứ tư cũng bị một đao này chém chết, chỉ có điều khi Vân Dương chém người thứ tư, trường đao lướt qua bên hông đối phương, ngoài ý muốn lại phát ra một tiếng coong lớn.

Động tĩnh này, tựa như chém phải một khối kim loại cực kỳ cứng rắn, người thứ tư dù vẫn bị chém chết, nhưng đao thế cũng bởi vậy mà giảm đi, không thể không dừng!

Một đao này, tuyệt đối không thuộc về nhân gian!

Khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, nó đã lập tức kết thúc!

Hết thảy bất ngờ như vậy, tiếp qua một nháy mắt, máu tươi mới bắn lên, mùi máu xộc vào mũi, tràn khắp không gian.

Ba người còn sót lại vẫn không thể tin nổi nhìn Vân Dương, nhìn lại trên mặt đất, từng con mắt đỏ lên!

Thậm chí, cho tới bây giờ, bọn hắn mới kịp phản ứng, một đao vừa rồi mang theo sát khi thế nào!

Nhưng tiếp đó, đã là vô tận vi phẫn!

Từng ấy năm tới nay kề vai chiến đấu, dưới một đao của đối phương, đã chết mất bốn người!

Hơn nữa còn là chết một cách quỷ dị như vậy!

Trước mắt bao người!

Điều này, khiến ba người còn lại sao chịu nổi!

- Hèn hạ!

Rốt cục, Xuân Thiên đã không thể tiếp tục duy trì vẻ ưu nhã phong độ, bạo rống quát lớn.

- Hèn hạ? Thực sự là hèn hạ sao?

Vân Dương cầm Thiên Ý Chi Đao đã khôi phục độ dài bình thường trong tay, hơi kinh ngạc nói:

- Trận chiến này vốn là quyết chiến cuối cùng, bất kỳ thủ đoạn nào đều là điều hiển nhiên… ừm, mấy lời nhàm thoại này ta thường nhắc nhở địch thủ, tránh cho trước khi chết lại càng thêm hận… có điều, điều khiến ta cảm thấy kỳ quái, chính là khi các ngươi biết rõ chiến đấu đã bắt đầu, cho dù ta xuất đao trước, nhưng sao các ngươi lại không tránh a? Sống không nổi nữa, muốn vội vàng đi chết sao?

Ba người bị một câu nói kém kém chút oanh cho hộc máu mà chết!

Tránh?

Chúng ta tránh thế nào?

Đối mặt với công kích quỷ dị mà có nằm mơ cũng không thể ngờ tới như thế, chúng ta tránh thế nào?!

Ngươi nói chúng ta tránh thế nào?!

Nhắc nhở địch thủ, tránh để chết mà càng thêm hận?!

Ngươi đã như thế, sao không trực tiếp lật trời luôn đi, tự mình làm trời, thức tỉnh chúng sinh?!

Suy cho cùng, ba người đều là hạng người kinh nghiệm lịch duyệt đầy mình, tu vi tâm cảnh cũng đạt đến đỉnh phong, sau một tiếng thét dài bi phẫn, lập tức hồi phục tâm cảnh, không hẹn mà cùng xuất thủ phản công, chuyển thành trận hình tam giác công kích, ba bên vây kín Vân Dương.

Một đao một kiếm một địch, âm thanh bén nhọn xé gió, trong chốc lát liền vang khắp núi rừng, tựa như vô thượng quỷ âm.

Thiên Ý Chi Đao trong tay Vân Dương không ngừng vung vẩy, đao quang biến ảo, khó khăn chống lại ba người, mặc dù hãm trong khốn cảnh, nhưng vẫn duy trì nửa bước không lùi!

Lúc này, Vân Dương cũng không hề dùng Thiên Ý đao pháp triển khai giết địch, đại địch lớn nhất còn chưa hiện, sao Vân Dương có thể lộ bài.

Nhưng Huyền khí hùng hồn dư thừa của hắn, lại khiến mỗi đao của hắn đều tràn đầy uy phong bá đạo, thế không thể đỡ.

Xuân Thiên cùng hai vị Thần sứ cố đè bi phẫn, hô to đánh kịch liệt, toàn lực ứng phó, hận không thể nghiền Vân Dương thành bột mịn, chỉ tiếc, dù ba người hợp lực, lại vẫn chỉ có thể đánh hòa, hoàn toàn không có thu hoạch.

Kế Linh Tê đứng ở một bên, chăm chú nhìn chiến cuộc, lập tức nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Vừa rồi, Vân Dương mượn cơ hội đối phương còn chưa sẵn sàng, xuất bất kỳ ý chém quá nửa chiến lực của đối phương, hiện càng chiếm thế chủ động, điều khiển chiến sự, chiến cuộc trước mắt hoàn toàn không đánh lo, cái gọi là vị vây kín, cũng chỉ là Vân Dương đang súc thế, trù bị chiến đấu đằng sau, dù sao giữa mảnh rừng núi này đối phương còn có hai mươi hai siêu cấp cao thủ còn ẩn núp, tùy thời xuất thủ!

Nếu Vân Dương không có gặp vướng mắc, vậy nàng liền đem toàn bộ chú ý tập trung lên những người còn chưa xuất hiện, phòng hoạn chưa xảy ra, bảo đảm vạn toàn.

Lúc này, Kế Linh Tê ngoài ý muốn phát hiện, từ trên thi thể một vị Thần sức, đang lập lòe từng tia sáng vàng, hào quang yếu ớt kia chủ yếu xuất phát từ hai bộ phận, một là xương cổ, một là bên hông.

Kế Linh Tê nhìn lại một lát, không khỏi càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Người tu hành cao thâm có thuộc tính công thể khác biệt, ngưng tụ Huyền khí hộ thân, thậm chí Huyền khí xuất kích đều có thể xen lẫn hào quang đặc dị, cái này chẳng có gì lạ, Thủy Hỏa Phong Lôi đều có sắc điệu riêng, nhưng mà vô luận là tu giả xuất sắc thế nào, một khi bỏ mình thì chính là khí tán công tiêu, theo sinh mệnh tan biến mà công thể cả đời cũng chôn vùi, hiện tại, tên Thần sứ kia bị Vân Dương một đao chém đoạn, chết không thể chết thêm, thế mà thân thể còn có thể phát sáng?

Kế Linh Tê cẩn thận xem xét, rõ ràng không phải phản chiếu của binh khí, thực sự là do bộ thi thể này phát sáng! Như vậy vấn đề chính là, có điều gì đó kỳ quặc, vô cùng không tầm thường.

Kế Linh Tê khẽ động tâm niệm, đưa tay chộp lấy, bộ thi thể trên đất đột nhiên bay lên.

Ngay lúc này, một đạo hoàng quang thoáng hiện giữa không trung, một bóng người hoành không mà tới, cực tốc mà đến, tốc độ nhanh đến kinh người, trước khi Kế Linh Tê kịp tóm lấy, đã ôm lấy bộ thi thể kia, lập tức lui lại:

- Cô nương, thứ này không thể cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.