Ta Là Chí Tôn

Chương 847: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (2)



Con đường đen kịt này, chỉ có ở nơi xa nhất kia, tựa như cuối chân trời, mới có một chút hào quang nhở yếu truyền lại, khiến người chỉ có thể mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ.

Mặc dù không biết con đường này là gì, càng không có ai nói thuyết minh cho nó, nhưng đám người đang công kích Vân Dương đều sinh ra một nhận biết: Đó là Luân Hồi Chi Lộ!

Chính là Luân Hồi thông đạo chỉ có trong Âm Ti Hoàng Tuyền trong truyền thuyết!

Con đường đen kịp, hấp nhiếp toàn bộ tâm thần đám người, một sức hấp dẫn lớn lao khó có thể hình dung hiện lên, để mỗi người nhìn vào nó, tâm thần chấn động, không tự chủ mà nghĩ tới kiếp trước kiếp này của mình.

Đao mang đặc thù của Đao Hạ Luân Hồi vẩy về phía trước, sau khi Vân Dương xuất chiêu, cổ tay chấn động kịch liệt, một cỗ đại lực tràn trề tuôn ra, lực cản vừa hiện đã lập tức duệ diệt, tiếp đó, từ chỗ xa, truyền đến một tiếng kêu thảm.

Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, nhanh chóng đánh giá tình huống. Thiên Ý Chi Đao của hắn tiếp súc với binh khí của đối phương, ban sơ cảm thấy cứng rắn, hiển nhiên là do tu vi của đối phương có chút cao mình, nếu không kình lực cũng không thể tạo thành ảnh hưởng cho hắn như thế, nhưng sự sắc bén vô kiên bất phá của Thiên Ý Chi Đao vẫn còn đang phát huy, chỉ sau nháy mắt giằng co ngắn ngủi, đã chém đứt binh khí đối phương, càng thuận thế khiến đối phương bị thương.

Bóng người trong bóng tối lại lóe lên, lại có hai đạo hào quang chém tới, ngay khi Vân Dương vừa thuận thế đả thương một người, đã chém tới trước người Vân Dương, ác chiêu lâm môn.

Vân Dương không dám thất lễ, nhanh chóng bức ra, đao quang chuyển hướng quét ngang, cổ tay cũng hung hắn đấm về phía sau!

Oanh một tiếng bạo hưởng, người đột kích từ phía sau bị một đấm bay ra ngoài, một người khác lại bị Vân Dương chặt đứt trường kiếm. Nhưng mà nhân lực cũng có hạn, dù Vân Dương toàn lực quần nhau, nhưng vẫn khó mà tránh được tập kích cuối cùng, chỉ kịp nghiêng thân thể, một đạo duệ quang lóe lên trước ngực hắn.

Một cảm giác đau xót xông lên, cố gắng thu lại đao, một chiêu Đao Bất Lưu Tình lại xuất hiện, thế đạo lăng lệ, gấp bội lúc trước.

Một tiếng “Coong” giòn tan, vang lên, người đột kích cuối cùng lập tức bổ nhào bay ra ngoài, theo sự rút đi của người kia, mấy người khác cũng như đã sớm tính, đồng thời rút đi, tuyệt không lưu lại!



Một bên khác, trường kiếm trong tay Kế Linh Tê không ngừng vung vẩy, thỏa thích múa kiếm, xán lạn lộng lẫy như pháo hoa, lại chỉ công mà không phòng, khiến bốn người đối diện kinh ngạc không gì sánh được.

Trong thiên hạ, còn có cố nàng có tu vi cao thâm mà lại có đấu pháp hung hãn như vậy?

Thực sự trăm nghe không bằng một thấy!

Nhưng mà, dùng đấu pháp trăm chỗ sơ hở này để chiến đấu với chúng ta, thực sự dù có tu vi cao thâm đến đâu, cũng chỉ có một con đường chết, há có may mắn?!

Ánh mắt khẽ giao nhau, hai người trong đó vọt lên xuất thủ, cùng nhau hợp lực đỡ kiếm trong tay Kế Linh Tê, một dường điên cuồng thúc lực, đẩy kiếm trong tay Kế Linh Tê rời đi, người còn lại tranh thủ tốc hành, chạy ngang bên phải, một đao hung hăng chém xuống!

Điểm rơi chính là cái cổ mảnh khảnh yếu hại của Kế Linh Tê, hoàn toàn không có nửa phần thương hương tiếc ngọc.

Chiến cuộc đến lúc này, Kế Linh Tê đã cận kề tử quang, mặc tu vi cao đến quá đáng, nhưng cũng tuyệt không thể đỡ nổi công kích yếu hại như vậy!

Thế nhưng, Kế Linh Tê lại hồn nhiên không thèm để ý, vẫn điên cuồng thúc dục kình lực, công đối mặt với song kiếm trước mắt, muốn phá kiếm đoạt đường, đòi lấy mệnh địch.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đao quang như điện, phù một tiếng, chuẩn xác bổ lên cổ Kế Linh Tê.

Người xuất đao này thuận thế duỗi tay, nắm ngón khẽ mở, hiển nhiên là dự định sau một đao chặt đầu, lập tức ôm đi, chờ chút đem ra chấn nhiếp Vân Dương!

Chỉ cần nghĩ tới bản thân vừa đối mặt đã diệt được trợ thủ, chém chết hồng nhan tri kỷ có thực lực cao thâm mạt trắc của Vân Dương. Chút nữa lại đem cái đầu lâu xinh đẹp này ném tới trước mặt Vân Dương, hắn thực muốn xem vị Vân Tôn uy chấn đại lục này liệu có lập tức sụp đổ, hồn phi phách tán hay không a!

Ánh mắt biến thành tàn khốc, thế sẵn sàng cầm nắm đã chuẩn bị!

Nhưng sau một khắc… hắn lập tức ngây người!

Bởi vì đại lực đủ để khai sơn phá thạch, chém lên cổ đối phương lại không tiến vào nổi nửa tấc!

Không, chỉ là là không tiến nổi nửa tấc, mà rõ ràng không hề có cảm giác chịu lực…

Chuyện… chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ công thể của nữ tử này còn có huyền cơ khác, cho nên mới có thể điên cuồng tấn công, hoàn toàn không phòng thủ?!

Suy nghĩ trong giây lát, một vòng hồng quang đã ung dung hiện lên…

Chuyện gì vậy?

Là biểu tượng đặc thù của công thể này sao?!

Người xuất đao thấy hồng qunag khuếch tán, là đang… vọt tới phía hắn?

Thứ này rốt cục là gì, tại sao lại có thể quỷ dị như vậy…

Giờ khắc này, một cảm giác vi diệu sinh trong lòng hắn, như như thấy bản thân, tựa như… đụng phải một ngọn núi?

Một ngọn núi lớn vượt mười vạn dặm trong nháy mắt đâm tới?!

Nếu như nhất định phải dùng lời nói để hình dung, dùng cách nói mà mọi người có thể hiểu, chính là cảnh tượng mà một cỗ xe thể thao lao vun vút, đang cắm đầu vào một chiếc tàu hỏa cao tốc lao nhanh.

Hơn nữa còn là chính diện đầu đối đầu không chút khoa trương giả bộ!

Sau đó…

Đương nhiên là một trận ầm vang!

Ba người khác đang tấn công Kế Linh Tê đồng thời kinh ngạc nhìn qua, lại thấy đồng bộn của mình đột nhiên bị đánh bay, tựa như một đầu thương ưng, bỗng nhiên giang hai cánh, nhanh chóng bay vào trong không trung!

Tựa như hùng ưng liệng trời cao!

Đúng vậy, tư thế của người này thực sự quá giống!

Nhưng… vì sao ưng này dùng tốc độ kinh người như thế bay ra, mãi cũng chưa thấy xuống tới a?

Đuổi theo… đáp án xuất hiện!

Chỉ thấy, thân ảnh kia nhanh chóng bay lên cao, tới một độ cao nhất định, rõ ràng còn không đợi rớt xuống, đã trực tiếp giải thể!

Ừm, thưc sự là giải thế, hon nữa còn là đầu, tứ chi, thân thể… toàn bộ tách ra!

Chẳng lẽ là bay quá nhanh, lực cản không khí quá mạnh, cho nên… tự xé rách thân thể của mình?

Ba người nhanh chóng suy nghĩ, lại vẫn không đoán được, rốt cục là có chuyện gì xảy ra.

Hết thảy những chuyện ở đây, thực sự quá quỷ dị!

Nữ tử đối diện kia vẫn duy trì phương thức công kích đại khai đại hợp, thanh kiếm trong tay nàng phát huy tới ba trăm phần trăm uy lực kinh khủng!

Nguyên nhân rất đơn giản… nàng căn bản không phòng thủ!

Tiến công, là phòng thủ tốt nhất, nhưng cũng không phải thực sự không cần phòng thủ a!

Đúng rồi… vừa rồi không phải đã thành công chém một đao vào cổ nàng sao?

Đây chính là điểm yếu hại a!

Sao nàng còn có thể tiến công?

Cái này…

Ngay lúc này, Kế Linh Tê nhận ra bản thân vô luận tấn công thế nào, cũng không thể làm gì được ba người đối phương, tức giận một cái, đột nhiên quát to, thu lại trường kiếm, lao vọt tới chỗ ba người!

Đấu pháp gì vậy?

Trên đời này lại có đấu pháp như thế?

Cái này, đã không phải là hung hãn không sợ chết nữa, mà rõ ràng là đang tìm chết được chứ?!

Ba người thấy thế cùng giật nảy mình!

Chuyện khác thường tất có điều cổ quái!

Sau khi đối phương nổi giận, lại làm ra động tác này, chỉ sợ còn có điều kỳ quặc khác!

Hai người trong đó chưa dám vọng động, nhanh chóng tránh xa, chỉ thấy Kế Linh Tê như trâu điên húc tới!

Người đứng mũi chịu xào kia, mắt thấy không né kịp, không kịp nghĩ ngợi liền bổ ra một kiếm, mục tiêu trực chỉ ngực trái Kế Linh Tê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.