Ta Là Chí Tôn

Chương 849: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (4)



- Sau biến cố Thiên Huyền nhai lần trước, mặc dù Vân Tôn may mắn trốn thoát, nhưng vẫn chịu trọng thương, hiện tại qua tư liệu thu được, cái gọi là “Thùng cơm”, rõ ràng là bởi phải dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, Linh thú huyết nhục mà chữa thương, mà quá trình kia, còn qua hơn tám tháng, cũng tại hơn một năm sau trận Thiên Huyền nhai đó, từng cái cọc ngầm của Tứ Quý lâu mới bị rút ra.

- Điều này chứng minh… Vân Dương vừa mới bình phục trở lại, liền đã bắt đầu triển khai hành động, trong thời gian cực ngắn đã thu được manh mối, bắt được người!

- Trí tuệ này, các ngươi thấy thế nào?

Niên tiên sinh nhìn đám người:

- Cho dù không tính tới trí tuệ bố cục, thực lực Vân Tôn khi đó có khác gì sâu kiến. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn dùng thực lực sâu kiến của mình, quấy Tứ Quý lâu đến long trời lở đất, không được bình an, các ngươi tự cho mình kinh nghiệm phong phú, tự phụ lịch duyệt, nhưng căn bản không biết, tất cả đều chỉ là chuyện cười cho người ta chế nhạo!

- Cho đến hôm nay, thực lực Vân Dương sải bước tăng lên, các ngươi lại vẫn cứ dậm chân tại chỗ, bị người ta vượt qua, bao trùm, cưỡng chế!

- Giờ khắc này, Vân Tôn chính thức nhảy ra ngoài, quyết chiến với chúng ta, các ngươi lại quy tội tới ta, vì sao không lập tức đáp ứng, lập tức hành động!

- Các ngươi mù quáng lạc quan cho rằng, đây là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Vân Tôn sao?!

- Cho rằng chỉ cần một trận chiến này, liền có thể một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã.

- Nghĩ quá tốt rồi đó, đáng tiếc các ngươi còn quá kém, nghĩ có tốt cũng chỉ là uổng công.

- Sao các ngươi không nghĩ đi, một trí giả như Vân Tôn, tại sao lúc này lại đưa ra lời quyết chiến?

Niên tiên sinh lạnh lùng nhìn đám người:

- Nói cách khác, nếu hắn không nắm chắc, hắn có thể tùy tiện quyết chiến sao?

- Chẳng lẽ đột nhiên đầu hắn bị cửa kẹp? Vội vàng tới chịu chết?

- Chẳng lẽ các ngươi không có ai nghĩ tới. Nếu Vân Tôn không có nắm chắc tương đối, hắn lại có thể định ra trận chiến này sao? Rõ ràng là càng kéo dài thời gian, địa vị của hắn lại càng vững chắc! Thực lực của hắn cũng càng tăng lên!

- Như vậy, vấn đề tiếp đó, đến cùng là điều gì khiến hắn có nắm chắc như vậy? Đối mặt với toàn bộ Tứ Quý lâu, ngoại trừ sức chiến đấu tuyệt đối, lại còn có gì đảm bảo để hắn có thể báo thù rửa hận?

Niên tiên sinh cười lạnh, nhìn qua từng người.

- Sự thật đã chứng minh, các ngươi căn bản không đưa chuyện này để trong lòng. Ta từng không chỉ một lần nhắc các ngươi, đối phó với Vân Tôn, đối với với Vân Tôn hiện tại, nhất định phải đưa hắn lên trên Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu. Thế nhưng giờ sao, ngoài miệng các ngươi đáp ứng, nhưng trong lòng đều thầm không phục, thậm chí còn âm thầm bàn tán phê bình bố cục của ta.

- Quyết chiến sắp đến, các ngươi vẫn đem kiêu ngạo của bản thâ đưa lên đầu.

- Xuân Thiên chính là nhân vật đại biểu, các ngươi tận mắt nhìn thấy Xuân Thiên xuất chiến rồi chứ, kết quả thế nào? Trong nháy mắt, bảy người toàn quân bị diệt!

- Nồng vụ tập kích, càng đem chiến sự hạn lại trong Khống Linh đại trận, có thể nói là chúng ta đã chiếm hết địa lợi, thế nhưng kết quả thì sao, lần thứ hai, tám người tập kích, hai chết hai thương!

Niên tiên sinh tràn đầy đau lòng:

- Hai mươi chín chiến lực đỉnh phong của Tứ Quý lâu tới đây, mỗi người đều có thực lực gánh một mảnh trời, độc bá nhất phương! Nhưng vừa mới đối mặt, đã phải chết chín cái!

- Các ngươi cho rằng đó là điều bất đắc dĩ sao?!

- Cái gì gọi là Vân Tôn đao là vô địch thần binh? Tại sao trước đó không nghĩ đến, vì sao Vân Tôn lại có được thần binh này? Thần binh lợi khí, không phải là một phần thực lực của binh chủ sao? Người nói câu này, đánh bị một chưởng đánh chết tươi!

- Hắn biết rõ, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có, vẫn đến đây phó ước, nắm giữ một kiện thần binh thì có là gì? Chẳng lẽ khi các ngươi đối chiến, xưa nay không bao giờ phòng bị binh khí của đối phương? Đã như vậy, lại còn có mặt mũi kêu oan? Oan uổng chỗ nào?

- Về phần điểm kỳ dị trên người nữ oa kia…

Niên tiên sinh thở dài:

- Chẳng lẽ cũng bất ngờ lắm sao? Đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, có gì ngoài dự kiến sao?

- Nếu nàng không có điểm đặc biệt, Vân Tôn có thể mang theo một tiểu nữ oa nũng nịu như vậy tới phó chiến sao? Cũng bởi năng lực của nàng không tầm thường, cho nên mới có thể đến đây phó chiến?

Niên tiên sinh tức giận:

- Trong quyết chiến như vậy, phàm là những thứ có liên quan tới Vân Tôn, đều sẽ có trợ lực lớn lao với hắn! Mà trợ lực của hắn, cũng chính là nguy hại của chúng ta, chút chuyện như vậy chẳng phải đều là chuyện trong dự tính, hợp tình hợp lý! Còn cần ta nói nữa sao? Các ngươi đều lịch luyện giang hồ cả ngàn năm, lại không nghĩ được điểm mấu chốt trước khi quyết chiến này? Sao lại có thể khinh thị người hắn mang đến giúp đỡ, lại còn là người hoàn toàn không biết thân phận lai lịch bối cảnh?!

- Vì sao hắn không mang theo Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu tới? Hết lần này tới lần khác lại mang theo nữ oan này? Vấn đề này, có ai nghĩ tới không?

- Chỉ có kẻ ngu ngốc mới ba ba chạy tới nói, đao của Vân Tôn có vấn đề, nữ nhân của Vân Tôn có vấn đề!

- Các ngươi bị ngu xuẩn tập thể rồi sao?

- Bao năm nay, các ngươi sống trên thân chó hết rồi hả? Sai lầm cấp thấp như vậy mà cũng có thể phạm phải! Thế mà còn phàn nàn, nói ta không nên coi trọng Vân Tôn như vậy, các ngươi…

Niên tiên sinh mệt mỏi xoa mi tâm:

- Hiện tại các ngươi còn gì để nói? Còn gì để giải thích không? Nói đi!

Một người trung niên mặc hồng y xấu hổ thở dài.

Người này là Hạ Thiên, vốn cũng có ý định như vị Xuân Thiên bị Vân Dương giết kia.

Thậm chí nếu không phải là Xuân Thiên xin trước, nói không chừng hắn mới là người đầu tiên chết dưới đao của Vân Dương. Hiện tại, nghĩ lại mà sợ.

- Hung hăng nói chuyện thì có nghĩa gì, chính bởi lý do chó má của ngươi, mà nhìn bao huynh đệ phải chết dưới đao của Vân Dương?

Đông Thiên sứả, áo tráng nhíu mày hỏi.

- Một đoàn đội không đoàn kết, chẳng bằng không tồn tại.

Niên tiên sinh nhàn nhạt nói:

- Thủ hạ không nghe lời, chết thì có là gì?

- Nếu chúng ta có thể sống sót, như vậy đổi thù cùng cấp mà sau này chúng ta phải đối mặt không biết còn có bao nhiêu, dù hôm nay ta cứu được bọn hắn, cũng khó mà cam đoạn bọn hắn không chết trong tay người khác.

- Nếu đã như vậy, chẳng bằng chết giờ cho sạch sẽ sao.

- Dù sao cũng chỉ có thể dùng hiện thực thực lực nói chuyện, mới có thể khiến người khắc sâu ký ức!

- Dù là cuối cùng chỉ còn một thủ hạ, ta cũng đó là một người tuyệt đối tín nhiệm người đứng đầu.

Có người bất mãn nói:

- Trong lòng có lo nghĩ, đưa ra dị nghị, chẳng lẽ nhất định là có ý khác sao?!

Niên tiến inh đạm mạc nói:

- Trong mắt của ta, chính là có ý khác!

Hắn đứng chắp tay, chậm rãi rong thả hai nước, ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Các ngươi nghiên cứu một chút xem, đối đầu với đao của Vân Dương có phương thwucs gì có thể lẩn tránh được không, còn có nữ oa kỳ quái kia, lại có thần dị gì, nên ứng đối thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.