Ta Là Chí Tôn

Chương 860: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (15)



Một tiếng thảm thiết vang lên bên tai.

Rốt cục Niên tiên sinh cũng nhìn thấy cái gọi là phản phệ!

Hạ Thiên sứ giả vung đao quá mức, bản thân vốn đã kiệt lực, đã không thể thu phát tùy tâm, một đao chém tới thiếu nữ áo trắng bên kia. Mà thiếu nữ kia không những không né tránh, thậm chí còn trực tiếp xông lên, sinh sinh lao vào giữa Hạ Thiên Đông Thiên nhị sứ, càng tàn nhẫn đâm kiếm về Đông Thiên, sinh sinh đâm xuyên một lỗ máu trên vai Đông Thiên sứ giả.

Mà trên người nàng, một đạo hồng quang ung dung đã xông ra.

Đao thế của Hạ Thiên sứ giả như tuyết gặp mặt trời, lập tức duệ diệt, nháy mắt liền hòa tan, mà thân ảnh hồng sắc của hắn, lập tức bị hồng quang đụng tới.

Một tiếng rú thảm vang lên, cả người cứ thế mà bay ra ngoài, tại một nơi nào đó giữa không trung, đã thấy mảnh vụn ngũ tạng điên cuồng phun qua miệng!

Riêng chỉ nhìn cảnh này, Niên tiên sinh đã biết rõ, Hạ Thiên sứ giả xong đời!

Vốn đã tiêu hao quá mức, thân thể Hạ Thiên đã sớm lâm nguy, hiện lại gặp phản phệ, càng tức thời dẫn bạo tồn tại mặt trái, nào có thể còn có may mắn.

Quả nhiên, sau một khắc, thân thể Hạ Thiên đang không ngừng bay lên đột nhiên giải thể, hóa thành khỏi bụi đầy trời.

- Đi!

Niên tiên sinh bạo rống, cùng lúc đó, kiếm trong tay nở rộ bạch quang chói mắt chưa từng có, thân thể nhanh chóng xoay tròn, cả người cùng kiếm như hóa thành trường lòng, quang thanah chói sags, lóe ra quang mang xán lạn, kinh thiên bay xuống, mục tiêu trực chỉ Vân Dương!

Trước đó Vân Dương mới thi triển cực chiêu, lại liên trảm mấy người, lúc này cũng mới nổ mạnh hết đà, dù sao thực sự thì hắn không phải làm bằng sắc, liên tục chiến đấu mấy ngày, đã khiến hắn đủ mệt. Không giống với Kế Linh Tê, có hồng quang hộ thể, không cần để ý tới phòng ngự. Còn hắn dù có Lục Lục trợ giúp, thế nhưng cũng khó tránh khỏi tình trạng mệt không chịu nổi.

Bây giờ Niên tiên sinh lại dùng nhân kiếm hợp nhất, cực đoan liều mạng đâm tới, Vân Dương chỉ có thể toàn lực né tránh.

Đối mặt với một kích trí mạng của cao thủ đỉnh phong như Niên tiên sinh, dù là Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liên thủ, cũng nhất định phải nhượng bộ lui binh!

Càng không nói tới Vân Dương, trạng thái hiện tại đã thấp tới cực điểm.

Niên tiên sinh cùng ba người khác hợp công lao tới, đao quang kiếm khí đan xen, cường thế xông phá thế liên thủ của Vân Dương cùng Kế Linh Tê, sau một tiếng hét dài đau đớn, nối đuôi nhau chạy khỏi hẻm núi.

Mồng vụ lại rung chuyển.

Ba người trước đó đã trốn từ bên kia, nhất định phải nhanh chóng hội hợp.

Tình huống của Tứ Quý lâu hiện tai đã tệ tới cực điểm, nếu sáu người còn không nhanh chóng tụ lại một chỗ, sớm muộn cũng sẽ bị hai người Vân Dương tiêu diệt từng bộ phận!

Thậm chí sáu người hiện tại may mắn sống sót có tụ lại một chỗ, cũng chưa chắc có bao nhiêu cảm giác an toàn, dù sao đối thủ cũng thực sự quá mức đáng sợ!

Đúng vậy, so với thực lực của bản thân hai người Vân Dương, những thứ ngoại chiêu kia mới thực là đáng sợ nhất, vô luận là bảo đao sắc bén vô địch của Vân Dương, hay là dị quang hộ thân của nữ tử kia, còn có phương pháp hồi khí không hạn chết, đều là những thứ hoàn toàn vượt ngoài nhận biết, đối mặt với cục diện như vậy, há có thể không bại?!

Nhìn ba người Niên tiên sinh điên cuồng lao ra khỏi hẻm núi, Vân Dương lại thở nhẹ một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi tuôn ra như suối, trong lúc nhất thời, lập tức ướt nhẹp!

Cảm giác mệt đến thở không ra hơi lập tức dấy lên, hận không thể xé mở cổ họng, trước mắt không ngừng tối lại, từng đợt cảm giác như trời đất quay cuồng bao phủ, cúi đầu xuống, oa một tiếng, một ngụm máu lớn phun ra.

Trạng thái của Kế Linh Tê cũng không tốt hơn là bao, hai chân mềm nhũn, ngồi bên cạnh hắn, từng ngụm thở dốc, gương mặt xinh đẹp đã sớm tái nhợt.

Hai người đều đã chịu đến cực hạn!

Vân Dương thở phì phò:

- Chúng ta… tiếp tục tĩnh tâm điều tức hồi phục, ít nhất cũng có thể có một ngày rỗi rãi…

Kế Linh Tê nói:

- Một ngày?!... Ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ… bọn hắn chạy mất?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, thở dốc nói:

- Bọn hắn chạy không thoát! Không nói tới chuyện mục đích chưa đạt, sao có thể chạy. Hơn nữa, hiện chúng ta đã mệt tới như vậy, bọn hắn còn mệt hơn chúng ta, muốn chạy cũng chạy không nổi.

- Trước khi chúng ta khôi phục thể lực, bọn hắn có mơ cũng không thể đứng lên được!

Vân Dương hít một hơi thật sâu, cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt, thở một ngụm cũng thấy đau, cười khổ:

- Trận chiến này, trừ hai chúng ta, những người còn sống đều phải chịu thương tổn tới bản nguyên.

Kế Linh Tê nói:

- Thương tổn tới bản nguyên, thứ này xưa nay vốn chỉ có thể hiểu, sao có thể nói ra ngoài, sao ngươi có thể nhìn ra được?

Vân Dương nhắm mắt lại, hừ hừ một tiếng, mệt mỏi tới cực điểm:

- Chuyện ngươi nói là tình huống bình thường mới thế, còn người tu hành cao thâm, bình thường đã khó tổn thương, bản nguyên càng là căn cơ của bản thân, mặc dù có hao tổn cũng sẽ tận sức che giấu, nhưng hiện tại… tình trạng của bọn hắn đã sớm cạn tới đáy cốc, liên tục thôi động sinh mệnh liều mạng phản kích, căn cơ sao có thể không thương cho được, ngay cả khi thời, cũng thở ra khí thể màu đỏ… mùi máu tươi nồng nặc…

- Đó là biểu hiện của sinh mệnh nguyên khí chịu tổn thương, sinh mệnh tiềm lực cũng bị tiêu hao đến cực điểm, khó mà che giấu.

- Tuyệt đối đừng thấy bọn hắn hô đánh hô giết mà cho rằng sinh long hoạt hổ, một khi dừng lại. Ta nói cho ngươi biết… coi như hiện bọn hắn nằm ở đây, nằm tới bên người chúng ta, cũng tuyệt không có khí lực xoay người đánh chúng ta một cái, tình huống này gần giống với trạng thái kiệt lực lúc nãy của mười một người bị chúng ta đánh chết ban đầu, khác biệt là những kẻ trước đó vẫn còn căn cơ sinh mệnh, mà những kẻ hiện tại, sinh mệnh, thể lực, Huyền khí, còn có ý chí lực đều tiêu hao tới cực điểm, tuyệt không phải một sớm một tối là có thể hồi phục.

- Cho nên… một ngày tới, ta ngươi có thể yên tâm ngủ, ngủ đi.

Lập tức đưa mấy khỏa đan dược vào miệng Kế Linh Tê, sau đó lại truyền qua một cỗ sinh mệnh nguyên khí. Bản thân hắn cũng không cần phiền phức như vậy, dù sao đã sớm nội uẩn rất nhiều nguyên khí trong người, chỉ cần có thời gian hồi khí, liền có thể đảm bảo không ngại, há miệng thở dốc một hồi, khí tức dần dần bình ổn lại.

Tự thấy trạng thái đã tốt hơn một chút, trực tiếp lấy ra một bình nước, lúc này mới phát hiện bên tay đang run rẩy, nỗ lực đưa đến bên miệng Kế Linh Tê, giúp nàng uống mấy ngụm.

Kế Linh Tê vừa uống nước xong, lập tức nhắm mắt lại, nhẹ nhàng khò khè.

Vân Dương im lặng nhếch miệng mỉm cười.

Bản thân thực sự quá ngu xuẩn a, vậy mà không phát hiện… mấy hôm nay nha đầu này mệt đến thảm rồi!

Đem ấm nước đưa lên miệng mình, ừng ực uống một hơi.

Cổ họng dịu lại, mí trên mí dưới lập tức đánh vào nhau, một cảm giác mệt mỏi như núi kêu biển gầm xông tới, cơ hồ không kịp nghĩ gì đã nằm xuống ngủ.

Ấm nước rơi xuống, rầm rầm rơi lên người, nhưng căn bản không có nửa điểm tri giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.