Ta Là Chí Tôn

Chương 865: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (20)



Niên tiên sinh nói tiếp:

- Nếu đã như vậy, Vân Tôn đại nhân cần mấy khối, cứ mở miệng là được.

Niên tiên sinh càng nói càng lệch chủ đề, ý trào phúng thực sự quá rõ ràng, nhưng ánh mắt cúi đầu trầm tư của Niên tiên sinh lại đột nhiên sáng lên.

Thần cốt của đám người Tuyết Sương Kiếm Băng?

Không sai không sai, sao hắn lại quên mất chuyện này cơ chứ, mấy khối thần cốt kia đúng là trong tay hắn a!

“Lục Lục, mấy khối thần cốt trước đâu?”

Vân Dương hỏi.

Nhớ lúc đó, sau khi ba người Tuyết Sương Kiếm giao thần cốt cho hắn, Lục Lục đã năn nỉ rút mấy phần lớn năng lượng trong đó…

Lục Lục nhất thời ngẩn ra: “Ấy da da…”

Vân Dương thầm khẽ giật mình: “Thế nào?”

Thầm lại cầu nguyện: “Chẳng lẽ ăn hết cả rồi? Không nên a, thế nào cũng nên giữ lại cho ta một chút ta…”

Lục Lục tựa như đứa nhỏ phạm sai, phiến lá tỉu nghiu xuống, sợi rễ khẽ xê dịch, lộ ra bốn khối xương cốt.

Vân Dương đưa mắt nhìn qua, thần thức chấn động, thiếu chút ngất tại chỗ.

Bốn khối thần cốt vốn bóng lóng như vô giới chỉ bảo, hiện tại đen đen bẩn bẩn, bên ngoài còn bị ăn mòn thủng mấy chố, bẩn thỉu đến không thể nhìn ra phong thái lúc đầu.

Khóe miệng Vân Dương khẽ co giật, im lặng ngẩng đầu nhìn Lục Lục: “Đây… đây là thần cốt?”

“A… nha nha…”

Lục Lục rũ cụp phiến là, dây leo lắc lắc một cái.

“Có biện pháp nào để khôi phục lại hay không, ta cần nghiên cứu một chút!”

“A nha nha nha nha…”

Vân Dương có chút thất lạc: “Không thể đảo nghịch quá trình sao? Ta nói là liệu có cách nào… tạm thời khôi phục lại không!”

“Ấy da da… ấy da da…”

Lục Lục nghe vậy lập tức tỉnh táo, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Có thể sao?”

Vân Dương cũng không nhịn được mà phấn chấn, vốn đã sớm không ôm hy vọng gì, giờ lại như thấy được ánh sáng.

Lục Lục như thấy bản thân có thể chuộc lỗi, lập tức khoa tay múa chân giải thích, thao thao bất tuyệt không ngừng miêu tả.

“Đem năng lượng của ngươi rót vào, đưa thần cốt trở lại trạng thái tốt nhất, như vậy sẽ không khác gì ban đầu?!”

“Ngươi vẫn có thể điều khiển nguyên năng từ xa, tùy thời có thể rút đi?”

“Cái gọi là khí tức trên thần cốt, bản chất chính là bản tiến hóa của sinh mệnh nguyên khí? Ngươi có thể phỏng chế lại, không chút khác biệt?”

“Trâu bò vậy sao?!”

Vân Dương yên lòng: “Vậy ngươi còn chờ cái gì? Mau mau làm việc a!”

Giờ khắc này, Vân Dương ẩn ẩn đoán được ý đồ chân chính của Niên tiên sinh tới đây!



Thời gian nói chuyện giữa Vân Dương cùng Lục Lục nhìn thì rất dài dòng, nhưng thực thế vẫn chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Thế nhưng, Niên tiên sinh ở bên kia đã không kiên nhân được nữa, ngắt quãng suy nghĩ của Vân Dương:

- Vân Dương, Vân Tôn đại nhân, đến cùng là ngươi muốn thế nào? Dứt khoát nói ra đi! Cứ xoắn xuýt như vậy, không muốn để bản tọa thu di cốt của các huynh đệ sao? Làm như thế mà còn dám xưng là anh hùng sao? Thần thoại Vân Tôn chỉ có như thế sao?

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Niên tiên sinh cần gì phải vội vàng như thế, vừa rồi ta có chút do dự, phải chăng nên lấy thêm một hai khối thần cốt để nghiên cứu hay không, ta cũng biết, cấy thần cốt lên người sẽ có thể tăng uy năng của người được ấy, chuyện đặc biệt như vậy, há có thể khinh thường. Cho nên mới do dự hơi lâu… nói cho cùng, bản tôn vẫn cảm thấy hành động như vậy không ổn, không nói tới việc anh hùng nên làm thế nào, mà chỉ từ một chữ người để nói, cũng không nên làm như vậy.

- Ừm?

Niên tiên sinh nghi ngờ nhìn Vân Dương:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Tiểu tử này có mục đích gì nữa đây? Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ?

Trước đó, việc bị Vân Dương thiết lập bẫy rập, đã sớm ăn sâu vào trong nội tâm Niên tiên sinh, lòng còn sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng xem có bẫy gì nữa hay không!

- Người chết là lớn nhất, Vân Dương ta dù thế nào cũng không thể khinh nhờn thi thể người chết được.

Vân Dương quang minh lẫm liệt nói:

- Việc này không cần suy nghĩ nữa, Niên tiên sinh tranh thủ thu thập di cốt bọn họ rồi rời đi là được.

Niên tiên sinh vẫn đầy nghi ngờ, chú mục nhìn Vân Dương, hắn cảm nhận rõ ràng, Vân Dương hiện tại cùng Vân Dương một phút trước, tựa như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Ẩn ẩn cảm thấy, tiểu tử này nhất định không có ý tốt, trong này có âm mưu, thế nhưng cụ thể là gì, hắn cũng không biết. Có điều đã đến nước này, không thể không tiếp tục làm theo kế hoạch đã định.

- Vân Tôn đại nhân lại đột nhiên tốt như vậy?

Niên tiên sinh không nhịn được mà nghi ngờ.

Vân Dương cố ý làm bộ ngượng ngùng, lẩm bẩm nói:

- Như lời ngươi nói, thần cốt của bốn người Tuyết Sương Kiếm Băng để lại, thực sự trong tay ta. Người mà, đối với việc mà mình không biết luôn cảm thấy sợ hãi, bản tôn cũng như thế, nếu đem trả các ngươi, sẽ có thể tạo thành nguy hiểm cực lớn cho ta… ha ha, có điều giờ đã là quyết chiến cuối cùng, dứt khoát trả nốt bốn khối thần cốt này cho ngươi, kết thúc tất cả.

Niên tiên sinh nghe vậy sững sờ, vô ý thức lại hỏi nhiều thêm một câu:

- Ngươi có ý tốt như vậy?

Vân Dương tức giận không vui:

- Tiên sinh nói như vậy là có ý gì? Vân Dương ta cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, ngươi đã thấy ta làm chuyện hèn hạ nào chưa?

- Từng lừa người nào chưa?

- Coi như đối mặt với cừu nhân, cũng xử sự rõ ràng, ân oán đâu vào đấy!

Vân Dương dõng dạc lớn tiếng nói:

- Coi như Tứ Quý lâu các ngươi với ta đã sớm định không chết không thôi, nhưng bản tôn tự hỏi, với lập trường của các ngươi, có dám nói Vân Dương ta là tiểu nhân?!

Niên tiên sinh nhất thời im lặng, cảm thấy thực sự khó mà phủ nhận.

Đúng như thế.

Ngọc Đường Vân Tôn, hoàn vũ cộng tôn anh hùng, cho dù người hận Vân Dương muốn chết, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Vân Tôn là anh hùng chân chính, là thần thoại trong nhân gian!

Niên tiên sinh híp mắt lại:

- Cho dù là anh hùng đối địch, cũng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, lập trường khác biệt, không có gì đáng trách.

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Ta hận tất cả Tứ Quý lâu các ngươi, đó là sự thật. Thế nhưng bỏ qua lập trường, người Tứ Quý lâu cũng đáng để ta tôn kính, không phải tổ chức nào cũng có thể thẳng thắn cương nghị, cận chết không hàng như vậy, không đáng để tôn trọng sao?!

- Tứ Quý lâu, từ đầu đến cuối, không hổ là đệ nhất thiên hạ!

- Cho nên hôm nay ta mới làm như thế, cũng là cực hạn mà ta có thể làm.

- Ngươi tin cũng được, không tin thì thôi, tâm ta như vậy, không cần nói nhảm.

Nói xong, Vân Dương trực tiếp lấy ra bốn khối thần cốt, lạnh lùng nói:

- Đây là thần cốt mà bốn người Tuyết Sương Băng Kiếm đưa cho ta. Ta nói là giữ lời, tuyệt không đổi ý, đã nói trả thần cốt cho các ngươi, vậy nhất định sẽ trả lại, để trận chiến ngày mai, thu được một cái kết viên mãn!

- Ngươi là khôi thủ Tứ Quý lâu, hiểu biết với thần cốt nhất định hơn ta nhiều, Vân mỗ khinh thường chiếm chút tiện nghi ấy của ngươi.

- Ngươi muốn cũng được, không muốn cũng được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.