Ta Là Chí Tôn
Thân là người chủ trì chi nhánh Thiên Hạ Thương Minh, địa vị Phong Quá Hải cực kỳ tôn kính, không phải ai muốn gặp cũng được.
Lần này thống khoái như vậy nguyên nhân chính thật ra là nghi ngờ hai người này chính là lũ giặc cướp nổi danh Không Cướp Trời kia.
Dù sao tiền tài động nhân tâm, tài vật trong tay hai tên Không Cướp Trời đều là của trộm cướp, chỉ cần nắm được cũng là lợi ích không nhỏ đối với những thế lực địa phương. Cho dù là chủ quản chi nhánh Thiên Hạ Thương Minh cũng không ngoại lệ.
Mà điểm tốt nhất chính là… Lấy đồ từ hai người này còn không cần bỏ tiền...
Mặc dù giờ khắc này xác định không phải hắn cũng không hề thất vọng, vì giá trị của Tử Cực Thiên Tinh càng lớn, người sau không thua gì kẻ trước, thậm chí còn hơn.
Chỉ so sánh giá trị đơn thuần, giá thị trường một viên Tử Cực Thiên Tinh là 3000 linh ngọc thượng phẩm, còn là có tiền cũng không mua được.
Chỉ riêng khoản này đã không ít, Vân Dương lại còn nói thẳng tới mấy viên, tổng giá trị là con số cực kỳ khổng lồ. Đem so với chỗ tài vật Không Cướp Trời cướp bóc được cũng khó nói nổi bên ai cao ai thấp.
Dẫu sao tài vật Không Cướp Trời cướp bóc được mặc dù số lượng khổng lồ, chủng loại phong phú nhưng dẫu sao cũng chỉ là hàng hóa cho tu giả đẳng cấp từ Tôn Giả trở xuống, tổng giá trị cũng không lớn lắm.
Thậm chí, so với số hàng trộm cướp khổng lồ, Phong chưởng quầy để ý tới Tử Cực Thiên Tinh hơn, cho dù quái vật khổng lồ như Thiên Hạ Thương Minh trên tay cũng không có bao nhiêu Tử Cực Thiên Tinh để cung cấp lưu thông.
Mà người này bất ngờ tới, có thể nói theo một góc độ nào đó là đền bù nhược điểm của Thiên Hạ Thương Minh.
Bảo vật này cho dù không bán ra ngay lập tức, chỉ đơn thuần để lại trong thương minh cũng là một phần gia sản không thể coi thường.
Thái độ của Phong Quá Hải âm thầm không chút dấu vết thay đổi theo kế hoạch, lão mỉm cười hòa ái dễ gần:
- Vân huynh đệ, không nói tới lão hủ mới gặp ngươi đã như người thân quen, chỉ riêng danh tiếng bổn điếm cũng cực kỳ nổi bật trong giới đồng đạo, ít người sánh nổi. Mạn phép hỏi thẳng ngươi một câu, xin hỏi trên tay ngươi có bao nhiêu thứ này? Lão hủ nghe nói hôm đó lệnh huynh đệ lấy ra không ít…
Lời này của Phong Quá Hải thái độ thì hòa nhã, nhưng nội dung lại đơn giản đến thô bạo, chỉ thẳng mấu chốt, ám chỉ hai bên lần này đều là có ý định, vậy tranh thủ thời gian nói thẳng trọng điểm đi. Bản điếm sẽ không bởi ngươi thân mang trọng điểm mà đi lệch công việc đâu, cho nên ngươi trực tiếp nói thẳng số lượng giao dịch, làm ăn phải nhanh chóng mới đúng chuẩn!
Vân Dương cười xấu hổ:
- Ta đương nhiên biết uy tín của Thiên Hạ Thương Minh rồi, nếu không đã không tới nhà này ở chợ đen, có điều… Số lượng Tử Cực Thiên Tinh trong tay ta quả thật không ít, lại không rõ Thiên Hạ Thương Minh có thể ra giá ra sao?
Phong Quá Hải nghe vậy ngồi thẳng dậy, câu nói vừa rồi của Vân Dương ẩn hàm lượng tin tức rất lớn, đối phương nói xem các ngươi có thể ra giá bao nhiêu, chẳng phải ý là bao nhiêu ta cũng có?
Câu này thật quá quan trọng.
Chẳng lẽ số lượng Tử Cực Thiên Tinh trên người kẻ này hơn xa dự liệu?
- Có thể để lão hủ xem hàng trước không?
Phong Quá Hải lấy tính cẩn thận của thương gia, yêu cầu tận mắt thấy Tử Cực Thiên Tinh.
Phải tận mắt thấy mới là thật, cho dù Vân Dương có nói chắc như đinh đóng cột nhưng trước khi thấy vật cần giao dịch, thân là một người mua uy tín lâu năm cũng sẽ không bại lộ ý đồ của mình quá sớm.
- Đương nhiên là được rồi.
Vân Dương lật tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện bốn năm viên tinh thể lập lòe tử khí.
Linh khí trong phòng cũng như nồi nước sôi, quay cuồng kịch liệt, nồng đột đột nhiên tăng cường!
Phong Quá Hải hít sâu một hơi, vung tay lên, một luồng huyền khí vô hình phát ra, bao phủ toàn phòng.
Sử Vô Trần trong lòng đột nhiên chấn động.
Hóa khí thành cương!
Thiên Địa Tù Lung!
Đây là thủ đoạn cường giả Thánh Giả mới có thể thi triển, cũng là điểm phân chia tu giả cấp thánh trở lên với những kẻ hạ cấp. Hơn nữa theo dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái của vị Phong đại chưởng quầy này, như làm một việc nhỏ không đáng nhắc tới, có thể thấy Phong Quá Hải này chắc chắn không chỉ Thánh Giả cấp một!
Vân Dương thấy thế trong lòng cũng rung động, cảm khái không thôi.
Không ngờ một chưởng quầy chi nhánh Thiên Hạ Thương Minh cũng là đại cao thủ như vậy!
Thiên Hạ Thương Minh, quả không hổ danh thương minh đệ nhất thiên hạ!
Phong Quá Hải lại chẳng buồn để ý, như vừa rồi chỉ là tiện tay, không đáng nhắc tới. Ánh mắt hắn đã sớm tập trung vào Tử Cực Thiên Tinh trong tay Vân Dương. Hai mắt trừng trừng không nháy tới một cái, một lúc lâu sau mới hít một hơi dài, giọng nói hơi run rẩy:
- Bảo bối tốt!
Sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên:
- Chỉ có chừng này sao?
Trên tay Vân Dương hiện có năm viên.
Vân Dương thở dài:
- Tạm thời mà nói chỉ có mười viên thôi.
Mười viên.
Đây đã là số lượng ngoài ý liệu rồi, cũng có thể nói là không ít. Dẫu sao một viên Tử Cực Thiên Tinh có thể để tu giả tu hành vài trăm năm. Số lượng mười viên, tổng giá trị gần ngang các môn phái có Thiên Vận Kỳ màu đen rồi.
Nhưng sự chú ý của Phong Quá Hải lại lập tức tập trung vào hai chữ khác: tạm thời!
Tạm thời chỉ có mười viên là có ý gì?
Chẳng lẽ còn có thể có nhiều nữa sao?
- Tạm thời chỉ có mười viên ư…
Phong Quá Hải nhẹ giọng lặp lại câu nói, hỏi:
- Lão hủ có chuyện không hiểu, xin hỏi tiểu huynh đệ lời này có ý gì?
- Ý ta là ta có cách để làm ra càng nhiều Tử Cực Thiên Tinh.
Vân Dương thẳng thắn nói.
- Có cách làm ra… càng nhiều Tử Cực Thiên Tinh!
Câu nói này quả thật cực kỳ khí phách!
Thân thể Phong Quá Hải run rẩy kích liệt, nói:
- Nếu lời này của tiểu huynh đệ không phải là giả, vậy bất luận tiểu huynh đệ cần gì, xin cứ nói.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn thoáng hiện một luồng sáng sắc bén tới cực điểm, rồi một dòng suy nghĩ không cam lòng lại lóe lên.
Thương Minh chính là Thương Minh!
Thương Minh không phải giặc cướp!
Không thể làm một số chuyện vượt quá giới hạn, nếu không tất gặp phải thiên phạt.
Bán bảo vật bản thân có được hoàn toàn khác với bán của trộm cướp, người sau chỉ cần tìm được bằng chứng chứng minh là có thể thẳng tay trừng phạt, giết người cướp của. Người sau lại được thiên phạt của thế giới này bảo hộ, hoàn toàn không so sánh nổi.
Nhưng, ai có thể đối mặt với lợi ích khổng lồ như vậy mà không nổi lòng tham.
Cảm giác đè nén bản thân này thật sự rất khó chịu.
Vân Dương chần chừ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Phong đại chưởng quỹ có nghe tới Thần Chi Mộ Địa không?
Phong Quá Hải đè nén cảm xúc trong lòng, gật đầu nói:
- Đương nhiên lão hủ biết chứ, chẳng lẽ…
Vân Dương nói:
- Việc này muốn nói rõ ra rất dài dòng. Trước đó ta từng đề cập mình mới phi thăng tới Huyền Hoàng giới không lâu, mà Tử Cực Thiên Tinh trong tay ta. Khởi nguồn chính là một lần bất ngờ, Vân mỗ bị người ta đổi giết, ngay lúc mình đầu máu tương, không chỗ nào không có thương tích, rơi xuống một vực sâu vạn trượng… Vốn tưởng ắt phải chết, nhưng không hiểu sao lại ngừng lại giữa không trung.
Lông mày Phong Quá Hải nhướn lên, giọng nói nặng nề:
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.