Ta Là Chí Tôn Tuyền thuyết này quả thật lưu truyền không ít tại Huyền Hoàng giới, chỉ riêng số Phong Quá Hải biết cũng không dưới vài chục cái, cho nên mặc dù kinh ngạc nhưng không lấy làm lạ, thậm chí nảy sinh cảm giác vi diệu thì ra là vậy, hợp tình hợp lý. - Không phải Thần Chi Mộ Địa. Vân Dương nói: - Phải nói là Linh… Chi Mộ Địa. - Linh Chi Mộ Địa... Phong Quá Hải há hốc mồm, ánh mắt đầy kinh ngạc. Hắn chưa từng nghe tới những từ này, rốt cuộc từ đâu ra? - Thật ra Linh Chi Mộ Địa là sao ta cũng không rõ, chỉ là lúc tiến vào phát hiện bốn chữ này nên thuật lại thôi. Vân Dương nhẹ nhàng thở dài: - Lúc đó ta nỗ lực vùng dậy giành lấy sự sống, nhưng chỉ đi được vài bước. Chính lúc đi mấy bước, này thương thế trên người ta không ngờ lại hoàn toàn khôi phục. - Sau đó ta phát hiện, trước mặt mình có vô số tinh thể màu tím… Vân Dương nói. - Vô số... Tinh thể màu tím... Phong Quá Hải lẩm bẩm theo, cảm giác hô hấp của mình cũng dồn dập theo đó, bỗng chốc miệng lưỡi khô đét. Vô số tinh thể màu tím, lại nhìn số Tử Cực Thiên Tinh trước mặt, Phong Quá Hải làm sao lại không hiểu “tinh thể màu tím” đó là gì? Phong Quá Hải cảm giác thân thể phát run, cảm thấy mình lúc nào cũng có thể bị cơn xúc động chôn vùi, liều lĩnh bắt lấy thiếu niên trước mắt, ép hỏi nơi hạ lạc của vô số tinh thể màu tím kia. - Lúc đó ta muốn đi tới theo bản năng nhưng lại phát hiện bản thân không cách nào bước qua, thân hình bị cứng nhắc rất quỷ dị, không thể đi tiếp được. Mà cùng lúc đó trong làm sương mù dày đặc vang lên một âm thanh mịt mờ, rõ ràng trước đó ta chưa từng tới nơi kỳ quái như vậy, thế nhưng âm thanh đó lại biết tên của ta, biết tất cả sự tích trong cuộc đời ta… Vân Dương sắc mặt sợ hãi. Phong Quá Hải hít một hơi thật sâu nói: - Nghe nói, tu vi đạt tới đẳng cấp Thánh Nhân… có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp sau một người, nhân quả không còn gì ẩn giấu… Không ngờ trên đời này thật sự có người như vậy… Vân Dương nói: - Âm thanh kia nói vơi ta, thể chất của ta rất đặc biệt, chính là Không Linh Chi Thể vạn năm mới gặp… Chính là người duy nhất có duyên với Linh Chi Mộ Địa. Cho nên hắn ra tay cứu ta một mạng, sau đó dùng máu tươi mà ta chảy ra khi thụ thương, lại lấy phương thức phá toái hư không mở ra một cánh cửa tới Linh Chi Mộ Địa này. Mỗi lần mở ra chỉ có hai phút đồng hồ. Mà trong thời gian này ta cũng chỉ có thể tiến thêm mười bước, hết giờ lại bị không gian khu trục. Phong Quá Hải chậm rãi gật đầu, sắc mặt càng nghiêm nghị. Tới tận lúc này, hắn vẫn không hề nghi ngờ những lời Vân Dương nói. Tu vi Vân Dương ngay đó, tuổi tác cũng ngay trước mắt, phi thăng từ hạ giới cũng là thật. Ba cái này tổng hợp lại đã nêu rõ tính chân thật rồi, quan trọng nhất là tại Huyền Hoàng giới vốn có không ít truyền thuyết như vậy. Kẻ may mắn tiến vào Thần Chi Mộ Địa kiểu gì cũng gặp những hiện tượng kỳ dị như vậy... Mặc dù đã biết những hiện tượng đó khác xa lời Vân Dương nói, nhưng cơ bản vẫn là người tiến vào không thể tự do hoạt động, mỗi lần cũng chỉ đi được một khoảng cách nhỏ, thậm chí hạn chế còn nhiều, còn sâu hơn chuyện Vân Dương gặp phải. Chỉ xét theo điểm này có thể nói cơ bản đều giống với lời Vân Dương nói, cũng càng đáng tin cậy. - Từ đó trở đi, Linh Chi Mộ Địa này chỉ mình ta mới có thể vào, chỉ có dùng tinh huyết của ta làm vật dẫn mới có thể mở ra, cũng chỉ nguyên thân của ta mới có thể tiến vào. Mà mỗi lần tiến vào ta đều nhận được một chút hồi báo, tỷ như Tử Cực Thiên Tinh này. Vân Dương nói. - Đại khái là vật hiếm thì quý, trước đó thật ra ta cũng không biết phương pháp vận dụng chính xác của Tử Cực Thiên Tinh, chỉ thuần túy hấp thu nguyên năng trong đó, có lẽ đã phung phí rất nhiều. Phong Quá Hải khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, hiển nhiên rất tiếc nuối hành động của Vân Dương. Nhãn lực hắn cao minh cỡ nào, sao không nhìn ra tuổi thật của Vân Dương cũng chỉ mới hai mươi, điểm này tuyệt đối không giả bộ, nếu không có vật phẩm kỳ trân như Tử Cực Thiên Tinh bổ trợ cùng tiêu hao số lượng lớn, làm sao có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy tại vị diện ngoài Huyền Hoàng giới, như vậy tất cả đều đã thông suốt! Song lại nghe Vân Dương nói: - Có bỏ mới có được, ngược lại cũng vậy, ta vào Linh Chi Mộ Địa lấy đồ đi cũng cần báo đáp lại. Mà thứ ta báo đáp chính là mỗi lần vào đó đều phải hoàn thành một số việc cho Linh Chi Mộ Địa. - Ví dụ như… Phong Quá Hải hỏi dò. - Khụ… ừm, thật ra lần này ta tới chào hàng, phần lớn là do nhiệm vụ của Linh Chi Mộ Địa. Linh ngọc thượng phẩm ta nhận được hơn chín thành phải đưa tới Linh Chi Mộ Địa, như vậy mới có cơ hội lại tới Linh Chi Mộ Địa lấy đồ. Vân Dương sắc mặt thổn thức: - Điều kiện mở cửa mộ địa cực kỳ hà khức, nguyên thân của ta, tinh huyết cùng cơ hội, thiếu một thứ cũng không được. Một khi thiếu cơ duyên cũng chẳng còn. Phong Quá Hải gật đầu đồng ý: - Đây là đương nhiên. Trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ độ tin cậy cùng những vấn đề liên quan trong câu chuyện của Vân Dương. Suy tính một hồi lâu, rốt cuộc hắn thầm hạ quyết định, chuyện này trước mắt độ tin cậy chỉ có năm thành. Nếu có lần sau có thể có thể nhìn cảnh hắn đi tới mộ địa, như vậy mới có thể tin tưởng mười thành. Nhưng những nơi như Linh Chi Mộ Địa đâu cho phép mang người khác vào? Chẳng lẽ phải đặt hết ở lần giao dịch tiếp theo, như vậy chẳng phải bị người ta quản thúc à? Trong lòng xoay chuyển muôn ngàn suy nghĩ, vẻ mặt bỗng hiện vẻ chần chừ. - Giờ ta tới Huyền Hoàng giới, tầm mắt đã khác xa trước kia, lần này ra ngoài mục tiêu quan trọng nhất là tìm một đồng bạn đáng tin cậy. Bởi vì những thứ Linh Chi Mộ Địa hiện đang cần chỉ mình sức ta không thể làm nổi. So với việc tròn mắt nhìn cơ duyên hóa thành hư không hoặc không làm nổi nhiệm vụ mà thân tử đạo tiêu, vậy chẳng bằng tìm một đồng bọn hợp tác, lợi người cũng là lợi mình. Vân Dương thở dài một hơi: - Cho nên chào hàng mười viên Tử Cực Thiên Tinh chỉ là ngụy trang, hay nên nói là mồi nhử thôi. - Ngụy trang? Mồi nhử? Phong Quá Hải nhẹ nhàng nhíu mày nói: - Tiểu huynh đệ, làm ăn phải coi trọng chữ tín. - Nếu không coi trọng chữ tín sao ta lại tới cửa hàng của quý ngài, sao ta lại nói thẳng ngay từ đầu nhưu vậy? Vân Dương gật đầu, thẳng thắn nói: - Lời nói như gió, mười viên Tử Cực Thiên Tinh đều bán tại cửa hàng của ngươi. Sau đó… Nếu Phong đại chưởng quỹ thuận tiện, chúng ta có thể tìm một nơi bí ẩn kiểm tra thực tế Linh Chi Mộ Địa ra sao. Sau đó chúng ta tiến thêm một bước hợp tác cụ thể. Như vậy đã đủ chứng minh thành ý của ta rồi chứ? Hai mắt Phong Quá Hải sáng lóa! - Vân công tử nói thật chứ? - Sao lại không thật, Linh Chi Mộ Địa ta đã sắp mất một nửa, nếu đồng bọn hợp tác không tốt khéo sẽ mất trắng. Vân Dương sắc mặt thổn thức: - Ta cũng bất đắc dĩ lắm.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.