Ta Là Chí Tôn Hai người Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng có nằm mơ cũng không ngờ đời này mình có cơ hội dược cầm Tử Cực Thiên Tinh. Thứ này trước nay vẫn luôn tồn tại trong môn phái Thiên Vận Kỳ, hơn nữa còn phải là giới cao tầng hoặc đệ tử cực kỳ hạch tâm mới có thể nhận được! Trước đó hai người cảm giác có một viên Âm Dương Ngọc đã là bảo bối, đã là cơ duyên. Nhưng Âm Dương Ngọc làm sao sánh nổi Tử Cực Thiên Tinh? Tử Cực Thiên Tinh là thần vật tu luyện, là bảo vật dùng được tới trăm năm. Lúc nào cũng có thể trợ giúp tu luyện, lợi ích vĩnh cửu... Âm Dương Ngọc cùng lắm cũng chỉ kiếm được chút bảo bối, bán được chút tiền… Hai thứ này hoàn toàn không cùng cấp bậc! Cái gì mà gánh hát rong, cái gì mà chẳng phải thứ tốt, một chút lễ gặp mặt gì gì đó đó, đã sớm bị hai người quăng tới chín tầng mây. Người ta nói là đồ chơi nhỏ là người ta khiêm tốn, nếu mình tin thật vậy là mình ngu! - Đa tạ lão đại! Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cực kỳ cảm kích cảm tạ. Mặc dù không đến mức hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nhưng trong lòng cũng đã dễ chịu hơn trước nhiều. - Vị lão đại này xem ra không phải người hẹp hòi. - Có viên Tử Cực Thiên Tinh này gần như sánh được với môn phái Thiên Vận Kỳ có khí vận gia trì, mặc dù còn chút chênh lệch nhưng vẫn trong mức chấp nhận được… Xem ra gia nhập Cửu Tôn phủ chưa chắc đã là chuyện tốt nhưng ít ra không phải chuyện xấu… - Dẫu sao cũng đã phát thề với thiên đạo, vậy cứ an tâm lưu lại thôi, dù sao cũng phải xứng đáng với sự hào sảng của Vân lão đại chứ, nể mặt viên Tử Cực Thiên Tinh này vậy. - Giờ ra ngoài chỉ có đường chết, chết tử tế cũng chẳng bằng còn sống. Thà rằng ở lại đay kết bạn cùng huynh đệ cùng chung chí hướng, cùng cố gắng phát triển, không chừng gây dựng được cơ nghiệp. Hai người tay cầm Tử Cực Thiên Tinh, kích động ban đầu qua đi, trái tim dần ổn định lại, đều mang chút mong đợi về tương lai. - Không cần khách khí, thật sự không cần khách khí. Vân Dương mỉm cười hòa ái: - Liên quan tới chức tước của hai vị tại bản phủ, chờ vết thương hai người khỏi hẳn hãng nói. Vân Dương vừa nói, Sử Vô Trần ho khan một cái rồi lập tức nghiêm mặt không nói gì. Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng mặt không biểu lộ nhưng ngược lại càng kinh ngạc. Lời này của Vân lão đại lại vượt ngoài dự đoán của chúng ta, ý tứ rõ ràng là chưa định xếp chúng ta vào lực lượng trung kiên của Cửu Tôn phủ mà còn ý định khảo sát kiểm tra. Theo góc độ tông môn việc này cũng không có gì đáng trách. Nhưng mới gặp đã tặng Tử Cực Thiên Tinh, lại có vẻ không hợp lý... Đợi đã, nếu Tử Cực Thiên Tinh này thật sự chỉ là chút lễ gặp mặt, như vậy nếu thật sự tiến vào lực lượng trung kiên trong môn phái sẽ ra sao? Hai người nghĩ tới đây, gần như không dám tưởng tượng tiếp! Đây thật sự là không dám tưởng tượng tiếp, vừa gặp mặt đã tặng người ta một viên Tử Cực Thiên Tinh, khoản chi tặng này đã khiến người ta kinh hãi rồi, lại tiếp tục sẽ càng khoa trương vượt xa tưởng tượng, có vẻ đã nằm ngoài hiểu biết của hai người! - Sử Vô Trần, chức vụ của ngươi là gì? Nhậm Khinh Cuồng trầm ngâm nửa ngày rồi đổi hướng, bỗng hỏi bóng hỏi gió huynh đệ của mình. Trước hai người mình Sử Vô Trần đã là nguyên lão danh xứng với thực của Cửu Tôn phủ, có thể từ thân phận của hắn phán đoán ra địa vị cùng những thứ khác. - Cửu Tôn phủ, Cửu Tôn phủ. Tên như ý nghĩa, có chín vị trí Tôn. Lão đại chính là Thủ Tôn, Vân Tôn. Sử Vô Trần đương đương đắc ý nói: - Bản tọa xếp hạng hai là Kiếm Tôn. - Kiếm Tôn… Hai mắt Nhậm Khinh Cuồng bừng sáng. Nhậm Khinh Cuồng bình thường đối địch hay dùng áp chế khắc định chế thắng. Nhưng binh khí sở tường chân chính của hắn cũng là kiếm, cho nên khi nghe tên Cửu Tôn phủ lập tức liên tưởng cao tầng của môn phái này hẳn phải có chín người mới xứng danh. Vốn trong lòng có tính toán, liệu có nên tranh thủ danh hiệu Kiếm Tôn hay không. Không ngờ mình còn chưa kịp tính toán đã dính một đòn cảnh cáo, vị trí Kiếm Tôn đã có người ngồi. Mà người chiếm vị trí này lại chính là Sử Vô Trần! - Giờ Cửu Tôn phủ chỉ mới sáng lập, vị trí Tôn vẫn chỉ tạm xác định. Chúng ta đương nhiên chưa có vị trí, nhưng vị trí của ngươi cũng chưa hẳn đã yên ổn. Nhậm Khinh Cuồng tràn ngập chiến ý nói: - Chức vị Kiếm Tôn chưa chắc ngươi đã ngồi vững, chưa hẳn không bị kẻ khác thay thế. Sử Vô Trần hai mắt trợn trừng nói: - Sao, ngươi định cướp chắc? Nhậm Khinh Cuồng nhẹ nhàng tiếu sái đáp: - Giang hồ trong thiên hạ, thực lực đi đầu! Nếu ta dùng kiếm đánh bại ngươi, ngươi còn mặt mũi nào chiếm chức vị Kiếm Tôn? Sử Vô Trần vẫn ra vẻ bễ nghễ thản nhiên nói: - Chờ ngươi khiêu chiến đây! - Một lời đã định! Hai người Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân đều thụ thương nặng nề, mặc dù đã phục dụng đan dược chữa thương, Vân Dương cũng không hề tiếc rẻ truyền sinh mệnh chi khí, lại có Tử Cực Thiên Tinh phụ trợ, giảm bớt thời gian chữa thương, nhưng vết thương vẫn cần có thời gian mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, không phải cứ dùng ngoại lục là tăng tốc được. Vân Dương cõng Nhậm Khinh Cuồng, Sử Vô Trần chịu thương cũng Lan Nhược Quân, bốn người đi về phía Cửu Tôn phủ. ... Trong bóng tối. Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu lặng lẽ hiển lộ thân hình. - Tiểu tử này luôn miệng nói chỉ có mười viên Tử Cực Thiên Tinh thật ra vẫn còn giữ lại nhiều như vậy để đi tặng người khác, thành lập thế lực, củng cố căn cơ bản thân, quả thật giảo hoạt… - Như vậy mới đúng chứ. Nếu hắn không có chút tâm cơ làm sao dùng tuổi tác như vậy phi thăng lên Huyền Hoàng giới? Chúng vì sao phải tán thành hắn trở thành chủ nhân một môn phái? Hắn làm sao để tự phát triển bản thân? - Lời tuy là vậy nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiểu tử này không ổn! - Ngươi mới không ổn ấy! Thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác đi, đổi chỗ thử, ngươi ở vị trí của hắn xem. Ngươi lấy mấy viên Tử Cực Thiên Tinh ra giao dịch, liệu ngươi có để lại vài viên chuẩn bị sau này không? Chúng ta lấy được mười viên đã là lợi lộc lớn rồi… Lại nói Tử Cực Thiên Tinh giờ chỉ có thể xếp thứ yếu, đừng quên mục đích chân chính của chúng ta! - Ừm… Những lời này cũng đúng! - Mải tán phét với ngươi mà quên nói trận chiến vừa rồi. Trận vừa rồi hai tiểu tử kia đánh rất khá, rất đáng ngạc nhiên. - Quả thật vậy, Vân tiểu tử chọn thời cơ xuất thủ cực kỳ xảo diệu, quả thật đạt tới đỉnh cao, đặt vững thời cơ nhanh chóng chấm dứt trận chiến. Thực lực nhãn lực kinh nghiệm tâm tính, bất cứ phương diện nào cũng là thượng thừa. - Chậc chậc... ... Đảo mắt lại bốn ngày qua đi. Thương thế ba người Nhậm Khinh Cuồng đều đã khỏi hẳn, khôi phục hoàn toàn trạng thái lúc trước. Lại thêm tác dụng của sinh mệnh chi khí, mở rộng độ bền bỉ dẻo dai của kinh mạch ba người, lại dùng Tử Cực Thiên Tinh tu luyện khiến chỉ mấy ngày qua, tu vi ba người đã tiến thêm một bước dài, thân thể rục rịch tràn ngập cảm xúc hiếu hiến khó lòng kiềm chế. Nhất là Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng, tâm tính còn nôn nóng hơn Sử Vô Trần. Sử Vô Trần người ta giờ đã là Kiếm Tôn, thật sự đứng hàng Tôn trong Cửu Tôn phủ. Hai người mình vì suy nghĩ sai lầm không lập tức gia nhập, không được Vân Tôn để mắt đến, không chức vị gì, nào an tâm nổi! Giờ Sử Vô Trần đã là lãnh đạo trong môn phái, hai người mình ngược lại thành tiểu đệ... Nghĩ thế nào cũng không dễ chịu nổi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.