Ta Là Chí Tôn

Chương 944: Không trung có thương



Lập tức, trong rừng Yến Tử sơn, bốn phương tám hướng vang lên tiếng kêu thảm liên túc, trong nhất tời cảnh tượng như địa ngục trần gian!

Vô số người giang hồ gãy chân gãy tay đứt xương chật vật không chịu nổi tranh nahu chen lấn trốn ra ngoài, mà lúc này những người bỏ trốn ai nấy đều sạch trơn, không một ngoại lệ.

Thật sự sạch trơn, từ trên xuống dưới không một mảnh vải.

Vượt ngoài dự liệu của bọn Vân Dương, lần này bất lình thình thu thêm được ba bốn mươi nhẫn không gian. Là do trước đó gặp không cướp được, bị bọn họ giấu ở chỗ tư mật không bị tìm ra, thế nhưng lần “quét dọn” này thật sự không để lọt chỗ nào, lại bị tìm ra!

- Về sau đệ tử môn phái lập công, nhẫn không gian để ban thưởng cũng đủ xài một thời gian dài rồi.

Vân Dương thu lấy tất cả nhẫn không gian, thống nhất xóa sạch thần niệm, hóa thành vật vô chủ.

- Dự trữ môn phái chúng ta ít nhất trong ngắn hạn sẽ không thiếu thốn.

Sử Vô Trần cười hì hì không thôi.

- Tăng tốc hành động, giải quyết chiến đấu trong vòng một khắc sau đó toàn bộ tập trung ở chỗ ta.

Vân Dương phát ra nghiêm lệnh:

- Thời gian một khắc cuối cùng nhất định phải về cạnh ta, chuẩn bị nghênh địch, đối sách vạn toàn.

Lúc này lực lượng thần niệm của Vân Dương đã phát giác vài thần niệm cường đại từ xa bay lại, đang quan sát nơi này.

Mà một luồng thần niệm thanh thế cực lớn, cũng cực kỳ gấp gáp.

Tách biệt khỏi những người phía sau không ít.

Vân Dương chỉ chớp mắt lập tức nghĩ tới một điều...

- Rõ!

Ba người đồng thời đáp ứng.

...

Khâu Mộng Thành thân thẻ như chim ưng rạch qua không trung bay về phía đỉnh núi Yến Tử sơn.

Lòng nóng như lửa đốt!

Bắt Không Cướp Trời chính là đại sự dương danh lập vạn trong giang hồ, còn có thể phát tài một phen, quyết không thể để kẻ khác cướp mất được. Nếu nơi này đã bị quét dọn sạch sẽ, vậy ai tới trước chính là của người đó.

Hắn chính là người tu hành thuộc Thanh Vân môn, tu vi này tại Thanh Vân môn không cao không cấp, bình thường hiếm khi ra ngoài hành tẩu giang hồ. Hơn nữa sau khi hắn dừng lại tại cấp bậc Thánh Giả cấp ba hơn năm mươi năm, đã coi như biến thành người đấu luyện Thánh cấp của Thanh Vân môn.

Mà lần này không biết là trùng hợp hay không, hàng hóa hắn phụ trách xảy ra chuyện.

Nghe bẩm báo xong, Khâu Mộng Thành giận tím mặt, bỏ qua lời xin chiến của người khác, chủ động yêu cầu tới giết giặc.

Có điều truy hồi hàn hóa chỉ là phụ, chính hắn chỉ muốn ra ngoài giải sầu một chút, giết vài người phát tiết cùng phát tài.

Dù đã trở thành người dấu luyện nhưng tu vi bản thân hắn vẫn là Thánh Giả cấp ba đỉnh phong, không phải giả.

Người này còn cách bên Vân Dương vài dặm nhưng uy áp kinh khủng của hắn đã bao phủ toàn bộ rừng núi, thế tới như gió lốc!

Phía sau hắn còn từng ánh chớp lóe lên!

Đây là biểu tượng khi huyền khí vận hành tới cực hạn, phi hành dẫn theo phong lôi!

Người tới hai tay giang ra, tay áo bồng bềnh, xung quanh như có hai chiếc cánh khổng lồ lướt gió bay tới, ống tay áo hai bên nhưu cánh che trời, khí thế xông thẳng tới trời cao!

Một bên áp bách phía trước, một bên he đậy ánh mắt cao thù cùng cấp phía sau, còn cuộn lên khí lưu để người phía sau tới chậm hơn một chút!

Của ta! Không cho phép ai cướp đoạt!

Trên đỉnh núi, bốn bóng người che mặt sánh vai đứng chung một chỗ.

Ánh mắt đám người đều lấp loáng thần quang, dáng đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi đứng trên đỉnh núi, nhìn lên Khâu Mộng Thành như bay lượn trên trời cao, hai tay áo bay múa trong cuồng phong.

Ánh mắt không hề chớp, huyền khi toàn thân đã sớm căng đầy! Kình khí lăng không bủa ra khắp nơi!

Nơi bốn người đang đứng đã ẩn ẩn hình thành một vòng xoáy linh khí!

Ầm một tiếng!

Khâu Mộng Thành từ trên không rơi xuống, người chưa tới hai tay đã giang ra, trong mắt đều là sát cơ lăng lệ!

Nhưng ngay trong lúc hạ xuống, hắn đã tích đủ khí lực...

- Xử lý hắn!

Một tiếng gầm vang lên, bốn người phía dưới đột nhiên lao tới như bốn ánh cầu vồng bắn tới, không phân trước sau cùng đánh đến!

Hai thanh đao, hai thanh kiếm!

Đao kiếm hợp kích, cùng xuất thủ tấn công!

Mắt thấy đối phương khí thế hung hãn, Khâu Mộng Thành lại chẳng mấy để tâm tới thế công này, hắn thật sự là Thánh Giả cấp ba đỉnh phong, người tấn công mặc dù tới bốn, nhưng mạnh nhất trong số đó chẳng qua chỉ là Thánh Giả cấp một đỉnh phong, uy năng sát thương khi hợp lục mặc dù không thể khinh thường nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng, mà vẫn lưu lực, đương nhiên không cần để tâm!

Khâu Mộng Thành chỉ thấy nực cười.

Bốn tên này chẳng lẽ tưởng tu vi yếu ớt của chúng có thể ngăn cản ta? Đúng là không biết sống chết!

Song ngay khi song phương chuẩn bị tiếp xúc chính diện, Khâu Mộng Thành đột nhiên cảm thấy không đúng!

Cảm giác rợn cả tóc gáy trào lên!

Bởi vì… Trước hai đao hai kiếm này không ngờ còn một đòn tấn công ẩn tàng nữa!

Đó là một trường thương vô hình! Lúc trước không ngờ hắn lại không phát hiện ra!

Cây thương này thật sự không chút bóng dáng, thậm chí không hề có cảm giác tồn tại, như chỉ tồn tại trong không khí.

Nhưng cây thương này rất dài, ít nhất phải 17- 18 trượng!

Trong thiên hạ này nào có trường thương dài như vậy?

Dài mười mấy trượng… Đây không phải nói đùa chứ.... Ai mới dùng được trường thương như vậy?

Cả đời ta chưa từng nghe nói! A a a!

Khâu Mộng Thành từ không trung lấy thế đại sơn áp đỉnh hạ xuống, còn cây thương kia đã sớm cắm ở đó, bất động như núi lớn!

Tư thế đó vốn chính là chờ Khâu Mộng Thành chủ động đâm vào mũi nhọn của trường thương!

Khâu Mộng Thành ban đầu chỉ chú ý tới đao kiếm trong tay bốn người kia, yên tâm quá sớm, được ít mất nhiều, căn bản không phát hiện nơi này còn ẩn giấu một trường thương!

Thế nhưng… Đây rõ ràng là chuyện vượt quá lẽ thường!

Tin rằng bất cứ tu giả nào của Huyền Hoàng giới cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, càng không tin nổi có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra!

Nhưng hiện thực bày ra trước mắt!

Mãi tới khi huyền khí hộ thể của Khâu Mộng Thành tiếp xúc với mũi nhọn của trường thương, cảm nhận được ý lạnh thấu xương của mũi thương… Hắn mới phát hiện ra cây thương này!

Nhưng tất cả, đều đã chậm.

Trường thương này không biết nguồn gốc ra sao, không ngờ bỏ qua vòng bảo hộ huyền khí hộ thân của Khâu Mộng Thành, trực tiếp đâm tới, thế như chẻ tre!

Khâu Mộng Thành lao xuống như sao băng, thân thể không chút khoa trương xông thẳng tới mũi thương!

Nếu không phải hắn dự đoán được trình độ tu vi thực lực của bọn Vân Dương lựa chọn đem huyền khí tỏa ra khắp toàn thân, mà tập trung huyền khí lại một chỗ có lẽ còn ngăn cản được phong mang của trường thương này, chỉ tiếc là hắn không làm vậy.

Sau đó, đương nhiên là một sự thật rất đau lòng.

Thanh trường thương kia xuyên qua huyền khí hộ thân của Khâu Mộng Thành, dùng thế sắc bén không thể đỡ ddaama thẳng tiếp. Mặc dù có huyền khí ngăn cản, thân thương trong suốt khó tránh khỏi cong vòng đi, nhưng mũi thương sắc bén vẫn đâm rách trước ngực Khâu Mộng Thành!

Đâm rách máu thịt hắn!

Máu bắn tung tóe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.